Tiêu Chiến dựa sát vào Vương Nhất Bác, cơ thể run lên một cách khó kiềm chế, còn kịch liệt hơn cả vừa rồi.
Nửa là bởi lạnh, nửa là bởi nức nở.
Vừa rồi anh chỉ bị nhân vật Bắc Cố này làm ảnh hưởng, không khỏi nhập vai, khó thoát ra được, nếu Vương Nhất Bác mặc kệ anh, anh ngồi yên một lúc, cũng có thể thoát vai được.
Nhưng Vương Nhất Bác lại tới đây, Tiêu Chiến tức khắc cảm thấy thực sự đau khổ, tàn vụn của cảm xúc khắc sâu, tựa như tất cả bi thương đều trở thành hiện thực, sau đó bộc phát ra qua từng giọt nước mắt.
Vương Nhất Bác có thể nhận ra được cảm xúc mang theo chút tan vỡ của anh, tay hắn từ gáy anh chuyển qua sau lưng, kiên nhẫn lại cẩn thận an ủi anh, mặc cho anh phát tiết.
Nơi nào hắn chạm tới cũng đều lạnh buốt, quần áo bị dính nước ướt nhẹp, dắn lên lưng Tiêu Chiến, làm hắn không chạm được tới nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Vương Nhất Bác lại thở dài, lấy một cái khăn tắm to bên cạnh tới, khoác lên người anh, bọc lấy toàn thân Tiêu Chiến.
Anh khóc một hồi lâu, làn sóng cảm xúc mãnh liệt này mới giảm bớt, dần dần rút xuống như thủy triều.
Tiêu Chiến cảm thấy mình khóc lóc thế này rất mất mặt, chờ tới khi rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, anh vội vàng che mặt đi, kéo khăn tắm trên đầu xuống chặn tầm mắt.
Hơi thở của anh vẫn chưa ổn định lại được, phổi cũng đang trong trạng thái thiếu không khí, thi thoảng lại sụt sịt lên một cái, hít thở có vẻ rất khó khăn.
Cách một lớp khăn tắm, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được hai mắt mình đã sưng lên.
Anh chậm rì lau khô mặt, lau tới mức da mặt bắt đầu đỏ lên, ai ngờ người trước mặt này vẫn không chịu đi ra chỗ khác.
Tầm mắt Vương Nhất Bác vẫn cố định trên mặt anh, rốt cuộc cũng nhìn ra được sự quẫn bách của anh, cười hỏi: "Giờ mới biết ngượng hả?"
Tiêu Chiến buông khăn.
Vương Nhất Bác chỉ vào vệt nước trên vai mình, bảo: "Tôi biết hai vệt này là nước mắt, vậy vệt ở dưới này là gì? Là nước miếng hay nước mũi của cậu đây?"
Tiêu Chiến: "..." Tâm tình không tốt nổi.
Vương Nhất Bác bị vẻ mặt chợt trở nên vặn vẹo của anh chọc cười, xoa đầu anh nói: "Cảm giác đã tốt hơn chút nào chưa? Chuyện bình thường cả thôi, về uống chút nước ấm, ngủ ngon, xem một bộ phim, ngày mai là tốt rồi."
Tiêu Chiến phát hiện, chỉ cần Vương Nhất Bác vừa xuất hiện, tới gần anh, là có thể dễ dàng đập vỡ tâm lý anh vất vả xây dựng và giữ gìn.
Như vậy không được.
Anh rầu rĩ lên tiếng.
Vương Nhất Bác lại bỏ thêm một câu: "Có việc gì cứ đi tìm đạo diễn Vương, chẳng lẽ đạo diễn Vương còn quy tắc ngầm cậu hay sao?"
Khóe miệng Tiêu Chiến khẽ co giật, giấu kĩ trong bóng tối.
Vương Nhất Bác đứng lên, hai chân ngồi xổm tới có chút tê dại.
Hắn bóp bóp cẳng chân, lại túm chặt cánh tay Tiêu Chiến, giục: "Điều chỉnh xong rồi thì mau quay về thay quần áo đi, ướt toàn thân thế này không khó chịu hả? Lại bị đông lạnh tới cảm thì sao? Cẩn thận đừng để gây ra mầm bệnh.
Mau đi đi."
P/s: VNB đang ngồi xổm, còn TC thì ngồi trên ghế, cái cảnh 1 người ngồi xổm lau tóc cho người còn lại đang khóc xong rồi còn ôm, a~
Tiêu Chiến đứng lên, khoác áo đi về phía phòng nghỉ, quên cả nói cảm ơn với Vương Nhất Bác.
Chờ anh đi rồi, Lưu Phong mới rảo bước tới đây.
"Anh lại đi tìm anh ấy rồi." Lưu Phong gấp gáp nói, "Anh đừng quá quan tâm tới anh ấy, vừa rồi anh còn ôm anh ấy nữa.
Anh có biết vừa rồi cameraman còn nói đùa chuyện này với thằng đệ của ổng không? Hơn nữa anh làm vậy trông giống quy tắc ngầm lắm!"
Vương Nhất Bác khinh thường: "Đạo diễn Vương quan tâm tới diễn viên là chuyện mới xảy ra ngày đầu sao?"
Lưu Phong khẳng định: "Đúng vậy."
Vương Nhất Bác: "Cậu đã theo tôi bao nhiêu năm như vậy rồi."
Lưu Phong tức giận nói: "Anh vỗ lưng thì thôi không tính, đã có lần nào anh ôm diễn viên khác chưa? Là ai nói tố chất tâm lý không tốt thì đừng có làm nghệ sĩ, tìm luôn chỗ nào mát mẻ ngồi chơi đi? Tố chất tâm lý của anh đâu rồi?"
Vương Nhất Bác: "Xùy xùy ――"
Phản ứng của hắn cực kì có lệ, tránh ra chỗ khác.
Đi chưa được hai bước, Vương Nhất Bác lại quay lại, tóm lấy Lưu Phong, ý bảo cậu ta qua một bên nói chuyện.
Lưu Phong tức giận nhưng vẫn đi theo.
Vương Nhất Bác hỏi: "Có thuốc lá không?"
Lưu Phong rút một điếu cho hắn.
Vương Nhất Bác đang định châm lửa, lại nhớ tới khuôn mặt vừa rồi của Tiêu Chiến, không muốn người mình bị ám mùi khói, chỉ kẹp giữa hai ngón tay.
Hắn hỏi: "Ngày ấy tôi hôn cậu ấy, cậu ấy có phản ứng thế nào?"
Lưu Phong nghĩ ngợi, nói: "Nhìn qua có vẻ rất tức giận, đỏ hết cả mặt, tức tới nói cũng không nên lời."
Vương Nhất Bác trầm ngâm.
"Nhưng mà anh yên tâm, em đã bảo anh ấy là anh ghê sợ đồng tính, không phải lo có chuyện quy tắc ngầm sao nam." Lưu Phong lại bảo, "Em không biết anh ấy có tin không nữa, nhưng em cảm thấy chắc là anh ấy cũng thế, hoặc là ghét tiếp xúc thân thể, bằng không phản ứng không thể lớn tới vậy.
Hơn nữa anh xem, anh ấy với Quách Dịch Thế không thân, em quan sát rồi, Quách Dịch Thế muốn dựa vào người anh ấy, anh ấy trông không được vui lắm."
Vương Nhất Bác: "..."
Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ hồi lâu, ngậm điếu thuốc lá, thâm trầm bảo: "Hôm qua tôi đã lên mạng tra một chút."
Lưu Phong: "Tra Tiêu Chiến á? Ở chỗ em cũng có tư liệu đây."
Vương Nhất Bác: "Không phải.
Mấy người đó nói người ghê sợ đồng tính thực ra là đang giả vờ để che giấu tính hướng thực."
Lưu Phong mờ mịt: "Gì?"
Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói: "Không có gì.
Làm việc cho tốt.
Tôi đã đồng ý với cậu ấy, nghiêm túc quay xong bộ phim điện ảnh này."
Phim quay càng tốt, người xem càng nhiều.
Đột nhiên Vương Nhất Bác có một kỳ vọng mới đối với "Dạ Vũ".
Tiêu Chiến nỗ lực như vậy, muốn quay tốt, hắn cũng muốn nó trở nên càng ưu tú hơn.
Hắn là đạo diễn, hắn có trách nhiệm đối với rất nhiều người.