Bác Chiến Chân Thực


Trên màn hình, ống kính bắt đầu lia từ mặt đường lầy lội, chếch lên trên, xẹt qua bãi cát đầy sỏi đá, tường thành loang lổ, cổng lớn màu son, cuối cùng thu toàn bộ tòa cung điện nguy nga vào đáy mắt.
Lúc này lại vang lên giọng nói thâm trầm của Quách Dịch Thế.
"Thế đạo này thật lạnh lùng."
Người xuất hiện đầu tiên trong trailer, không ngờ lại là Bắc Cố.
Nói đúng hơn, là đôi mắt lạnh lùng phản chiếu trên lưỡi trường kiếm của Bắc Cố.
Khi Tiêu Chiến nhìn thấy, trái tim anh không khỏi co rút lại, anh không ngờ ánh mắt mình lại là như vậy.
Trong mắt anh tràn ngập tơ máu, tàn khốc, lạnh nhạt, lạnh như băng.

Cảm giác lạnh lẽo này thâm nhập sâu trong xương tủy, làm người vừa nhìn là có thể tin rằng, đây là một sát thủ lăn lộn ở tầng chót xã hội.
"Tục tằng."
Một nam nhân trung niên mặc quan phục quỳ mọp dưới đất, mặt mũi mang vẻ nịnh nọt nhìn lên người đang ngồi trên ghế.
"Lương bạc."
Một người bị ấn vào lu nước, mà những người xung quanh chỉ lạnh nhạt quan sát một màn này.
"Bi ai."
Đứa trẻ gầy trơ cả xương, cúi đầu gặm cỏ dại mọc trên đất.
"Chỉ là..."
"Hôm nay muốn bước qua cánh cửa này!" Lão thần hai mắt vẩn đục, cởi mũ quan trên đầu xuống, hai tay trình mũ trước ngực, "Phải bước qua xác lão phu!"
"Ngươi không phản kháng lại được!"
"Phu có người không sợ chết, quốc có kẻ không sợ vong.

Kiêng kị người chết không thể sống sót, kiêng kị người chết không thể tồn tại!" Lão thần dõi mắt về nơi xa, dùng toàn bộ sức lực rống lên thành tiếng, "Gió ngàn dặm! Sóng bốn bể phù trợ điện hạ! Phù trợ cho thiên hạ ta thái bình!"
Nhạc nền trở nên xao động, lại mang theo cả mê mang.
Phùng Trọng Quang hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, ta phải làm thế nào, mới có thể cứu được thiên hạ này?"
"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.

Làm chính bản thân mình là được."
Phùng Trọng Quang: "Giờ đây ta còn có thể làm được gì?"
"Sống sót."
Tiếng đao kiếm chạm vào nhau thanh thúy vang lên.

Bắc Cố chấp kiếm, xuất hiện trong màn hình.
Hắn mặc một thân hắc y, dáng vẻ như quỷ mị, trường kiếm quét ngang, bóng kiếm tạt qua, lá rụng bay tán loạn, máu bắn khắp nơi.
Một đoạn đánh võ kia trong phim không dùng thêm hiệu ứng gì, chỉ có máy quạt gió dùng để thổi lá rụng và vạt áo bay bay.

Chỉ có hiệu ứng chuyển cảnh liên tiếp, phụ họa cho kĩ xảo của anh.
Tiêu Chiến không ngờ mình xuất hiện trên màn hình lại chấn động tới cỡ ấy.

Mỗi một tấc cơ bắp đều lộ ra sức lực, khi trường kiếm kia đâm tới, làm người không tự chủ được phải nín thở.
Nểu đổi thành hiệu quả 3D, chỉ sợ sẽ còn chân thật hơn.
Ngay cả anh cũng đã phải tin rằng, Trung Quốc thực sự có võ công bất truyền thế.
Phùng Trọng Quang hỏi: "Kiếm thuật của ngươi cao siêu như vậy, chỉ dùng để giết người thôi sao?"
Bắc Cố: "Phải." "Cả đời này của ngươi, không có việc gì muốn làm sao?"
"..."
"Ngươi chưa từng nghĩ tới việc báo thù sao?"
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả."
"Tại sao ngươi lại không giết ta?"
"..."
"Ngươi nhìn giang sơn vạn dặm này xem, phía dưới đã chôn cất bao nhiêu xương trắng? Tướng gia chỉ thấy được nét cẩm tú của giang sơn, lại không thấu được xương trắng chất chồng."
Phùng Trọng Quang dùng một đao đỡ lấy cơ thể, lưng cõng Bắc Cố, đi trên sơn đạo gập ghềnh.
Miệng y thở ra khói trắng, thấp giọng nói: "Ngày hôm nay, ngươi cũng coi như là chết đi sống lại rồi, mong rằng ngươi sau này, có thể sống thật tốt.

Nghe lời ta, đừng giết người nữa.

Ngươi không muốn làm sáng tỏ ý nghĩa tồn tại của mình sao?"
Ống kính lại lướt tới Bắc Cố sau lưng y.
Cặp mắt kia không còn lạnh lùng như mở màn trailer, mà mang theo ánh nước và sự mê mang.

Hắn hít thở yếu ớt, rồi nhắm hai mắt lại.
Đoạn sau không có cảnh của Tiêu Chiến.

Là cảnh của Hoàng Thời Thanh và các diễn viên gạo cội.
Tiếp sau đó, là cảnh hành thích đêm mưa của Tiêu Chiến
Tiêu Chiến siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khi Bắc Cố ngã xuống, ống kính quay một cảnh đặc tả cho hắn.
Ngay lúc đó, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của hắn, đôi môi bởi ướt át, mà lộ ra màu hồng nhạt.

Quanh mắt và chóp mũi đã đỏ ửng lên.
Dù nước mưa đã che kín khuôn mặt hắn, cũng vẫn có thể làm người nhìn ra, nước mắt hắn đã xen lẫn trong cơn mưa lớn.
Trong vẻ mặt của hắn có quá nhiều cảm xúc, duy độc không có sự sợ hãi trước tử vong.
Tiêu Chiến hoảng hốt xuất thần.
Dáng vẻ anh là như thế này? Trong mắt Vương Nhất Bác anh có dáng vẻ như thế này?
Sắc máu bắn tung tóe trong nước mưa, ánh mắt Phùng Trọng Quang lại trở nên kiên định, thế giới được mở ra từ ngay trong đồng tử của y.
Trống nổi rung trời, vạn điểu hót vang, tiếng mọi người hò hét át cả nhạc nền.
Trong cơn mưa to, Phùng Trọng Quang mang theo quân vọt vào thành.
Những cảnh sau đó, Tiêu Chiến cũng không xem kĩ.

Chờ tới khi chữ kết thúc xuất hiện ở cuối video, Tiêu Chiến mới hồi phục tinh thần.
Anh đặt tay nơi ngực, cảm giác có một luồng nhiệt huyết đang sôi trào.

Nhắm mắt lại, hình ảnh và cảm xúc khi quay phim lại sống dậy trước mắt.
Anh những tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, bây giờ mới lại phát hiện, một khi bản thân đã dốc hết sức lực, thì tác phẩm ngưng tụ tâm huyết của mọi người, cũng không bởi đã kết thúc mà biến mất.

Nó đã khắc vào máu thịt của Tiêu Chiến, trở thành một minh chứng cho một quãng nhân sinh anh từng trải qua.
Trailer này không thể nghi ngờ đã gây ra sự chấn động mạnh cho Tiêu Chiến, anh nhấp môi, lại tua về đầu video, xem lại một lần.
Lần này anh xem rất nghiêm túc, nhưng vẫn thấy chưa đủ.
Chờ tới khi anh rốt cuộc cũng bình ổn được tâm tình lại, đã nửa tiếng trôi qua kể từ lúc trailer được công bố.
Tiêu Chiến thở ra một hơi, đi bật đèn lên, sau đó cầm iPad, lướt Weibo.
Vương Nhất Bác không phải là thùng rỗng kêu to, chỉ với chất lượng của trailer này, đã đủ để "Dạ Vũ" trở thành bộ phim điện ảnh được mong chờ nhất trong năm nay.

Chỉ cần phim ra mắt không quá chênh lệch, tuyệt có thể làm dấy lên một làn sóng nhiệt trên thị trường.
Mà nhân vật chủ chốt gánh cảnh đánh võ trong bộ phim võ hiệp này, Bắc Cố, không, Tiêu Chiến, nhất định sẽ hot.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui