Bác Chiến Chân Thực


Lưu Phong khoác vai anh cùng quay lại, khi mở cửa phòng ra, bầu không khí căng thẳng cấp tốc vọt tới.
Chỉ đi có một lúc, bên trong đã tràn ngập mùi thuốc súng không tiếng động.
Lưu Phong buông tay ra, trưng khuôn mặt nghiêm túc, kéo Tiêu Chiến cùng vào trong.
Chỉ riêng việc ăn cơm với Tần Huyền quái gở đã là một chuyện gây áp lực cực lớn rồi, mà khi Tần Huyền không nói gì, dùng uy áp quét toàn bộ người ngồi trong phòng, cảm giác không thoải mái này sẽ còn tăng gấp mười lần.
Đặc biệt là đối tượng chủ chốt Vương Nhất Bác còn không chịu nhường hắn.
Tần Huyền buông chén rượu nói: "Ai có việc có thể về trước."
Các nghệ sĩ còn chưa kịp phản ứng, người quản lý bên cạnh đã đứng dậy cáo từ trước, túm người bên cạnh chuồn thẳng.

Biên kịch theo sát đó cũng rất có mắt nhìn, nói mình phải về tạo hình nhân vật trong kịch bản.
Tiêu Chiến tự hiểu được sự vi diệu của tình hình, lấy bừa một cái cớ, đi trước.

Vương Nhất Bác chỉ quay đầu nhìn anh một cái, cũng không cản.
Cuối cùng chỉ còn lại Vương Nhất Bác và Lưu Phong là còn ngồi trong phòng.
Vương Nhất Bác lấy một điếu thuốc ra, xoay xoay giữa các ngón tay, hỏi: "Làm gì vậy? Anh rốt cuộc muốn nói gì?"
Lưu Phong đứng ngoài cuộc, tận tình ăn một bàn đồ ăn chưa có ai động đũa.
Tần Huyền lại gần, trượt tay xuống, ấn lên đùi Vương Nhất Bác.

Còn chưa sờ vào trong, đã bị Vương Nhất Bác hất mạnh ra.
"Cái đệt!" Vương Nhất Bác không chịu nổi, mắng to một tiếng, nhảy dựng lên, quát, "Tần Huyền đầu anh có vấn đề à?! Anh đừng tưởng là tôi không dám đánh anh! Hôm nay anh cố tình đến đây để chọc tôi buồn nôn phải không? Nào lại đây, xem xem anh muốn chết thế nào?"
Tần Huyền nhìn bộ dáng kích động tới dựng ngược lông của hắn, ngậm một điếu thuốc, khó nói nên lời: "Vương Nhất Bác, cậu cong rồi phải không?"
Trong lòng Vương Nhất Bác nói bản thân tôi cong hay thẳng tôi còn không biết hay sao? Hắn cười lạnh: "Chuyện này mà anh cũng biết được, là chó hay gì mà mũi ngửi thính thế?"
Tần Huyền lại đưa tay trái ra, cũng sờ soạng đùi Lưu Phong y hệt.
Lưu Phong mờ mịt nhìn qua, hỏi: "Tần tổng anh sờ đùi tôi làm gì?"
Tần Huyền vô tội xòe tay ra, ý nói "Cậu xem xem".
"Người trong giới này tôi đã thấy nhiều, Vương Nhất Bác cậu thay đổi rồi." Tần Huyền nói, "Tôi đã bảo mà, mười lần gần đây nhất cậu mắng tôi, có chín lần đều là vì người này, không bình thường."
Vương Nhất Bác nhìn hắn với ánh mắt như thấy quỷ.
"Đồ điên!" Vương Nhất Bác hùng hùng hổ hổ nói, "Anh con mẹ nó thật sự điên luôn rồi! Lưu Phong, đi về!"
Lưu Phong "Aiz" một tiếng, rảo bước đi về phía cửa.

Cậu ta bảo quầy lễ tân đóng gói thức ăn trong phòng này lại, đưa tới khách sạn cậu ta đang ở, rồi đứng ở cửa bãi đỗ xe, để Vương Nhất Bác tiễn cậu ta về một đoạn đường.
Tiêu Chiến ra khỏi khách sạn, đi bộ một đoạn dọc con đường.
Bữa tiệc này anh căn bản chưa ăn được bao nhiêu, vẫn còn đói, muốn xem xem có thể mua được món gì trên đường mang về nhà ăn không.
Một chiếc xe theo sát anh, còn ấn còi không ngừng.
Tiêu Chiến khom lưng nhìn, phát hiện là Tần Huyền.

Anh đoán đối phương chắc là muốn tiện đường đưa mình về, đang định từ chối, lại thấy Tần Huyền lấy điện thoại di động ra, nói một câu: "Thêm WeChat đi."
Tiêu Chiến: "???"
Tần Huyền giơ tay ra ngoài cửa sổ: "Mau, để tôi quét mã của cậu.

Ở đây không được dừng xe." Tiêu Chiến: "..."
Anh giơ điện thoại ra cho Tần Huyền quét mã, Tần Huyền có được nick xong thì lái xe vun vút đi mất, chỉ để lại cho Tiêu Chiến một luồng khói ô tô vô cùng khí phách.
...!Lãnh khốc vô tình đến vậy cơ à?
Tần Huyền thêm nick của Tiêu Chiến, nhưng cũng không liên hệ gì với anh.

Tiêu Chiến cũng không up gì lên vòng bạn bè như thường lệ, mỗi ngày anh chỉ lên lướt lướt lịch trình thường ngày của Vương Nhất Bác, thế nên cũng không để ý tới chuyện của những người khác.
Tần suất thay đổi meme mới của Vương Nhất Bác gần đây rõ ràng đã giảm xuống, mà công tác tuyên truyền của "Dạ Vũ" cũng được đẩy mạnh tới vô cùng thuận lợi.

Có thể thấy được đạo diễn Vương đúng là đang rất bận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui