Sau khi bảo Trịnh Uấn đi học thuộc lời thoại, Vương Nhất Bác điều chỉnh lại thứ tự, quay cảnh của nữ thứ trước.
Thiết lập nhân vật của nữ thứ vốn là người âm ngoan hung hãn, diễn viên bị Vương Nhất Bác mắng một hồi, như được đả thông hai huyệt nhâm đốc, nhập vai tự nhiên vô cùng.
Mọi người quay rất thuận lợi, cuối cùng cũng vượt qua được cảm giác trì trệ đã kéo dài cả sáng nay, đều khẽ thở ra một hơi.
Vương Nhất Bác vừa chỉ bảo cho nữ thứ, vừa quan sát Trịnh Uấn bên kia.
Trịnh Uấn cầm kịch bản, lẩm bẩm trong góc.
Học thuộc lời thoại là chuyện rất buồn chán, đặc biệt là hôm nay cô ta còn phải lẩm bẩm cả buổi chiều, không ai trông coi, đọc chưa được hai câu, cô ta lại bắt đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Dù là ai tan làm về, cô ta cũng phải hếch mặt lên gọi một tiếng.
Giọng rất ngọt ngào, thái độ cũng ngọt, đáng tiếc ngọt không phải là chức nghiệp tu dưỡng của diễn viên.
Vương Nhất Bác líu lưỡi, không quan tâm tới cô ta nữa.
Tầm chiều tối, mọi người tụ tập ăn cơm trong nhà ăn, Quách Dịch Thế tới đây tham ban.
Hôm nay cậu ta đúng lúc bay tới thành phố B tuyên truyền, kết thúc hành trình thì tiện đường tới chỗ họ, ké một cái tittle trên tin tức.
Các diễn viên đi tuyên tuyền thực sự bận tới mức không còn nhân quyền.
Có điều Quách Dịch Thế thực sự rất thân quen với mọi người, hợp tác với Vương Nhất Bác lại hợp ý, sau khi tới đoàn phim của họ, cứ như thể được về nhà, cảm giác được thả lỏng.
Bởi thời gian nghỉ cũng đã hết, Vương Nhất Bác kéo mọi người trong tổ về, để Quách Dịch Thế tiện thể đóng một vai khách mời – một thầy giáo trong phim.
Quách Dịch Thế hóa trang xong, thì chạy đi tìm Tiêu Chiến đang đứng ngây người để trò chuyện.
Chỉ là cậu ta trông không có tinh thần gì mấy, nói hai câu lại thở dài, sau đó chìm vào một quãng nản lòng.
Tiêu Chiến bảo: "Trông cậu có vẻ rất mệt."
"Trông có vẻ gì chứ? Là từ trong ra ngoài đều phát ra cái cảm giác này có được không?!" Quách Dịch Thế vỗ vai anh, nói, "Bộ phim này anh làm nam chính nhỉ? Rất nhanh thôi là anh có thể cảm nhận được sự mỏi mệt này của tôi."
Tiêu Chiến thực ra chưa từng chạy tuyên truyền như vậy.
Chạy tuyên truyền điên cuồng thực ra là trào lưu mới khởi phát vài năm trước, sau đó mỗi một năm lại càng điên cuồng hơn.
Đương nhiên tác dụng marketing quả thực rất tốt, thậm chí có đôi lúc còn tốt hơn cả bản thân chất lượng bộ phim, đây cũng là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Quách Dịch Thế nhìn diễn viên trong phim trường, khẽ nói: "Giá trị nhan sắc của mấy cô gái phim này đều cao quá nhỉ.
Có rất nhiều người mới được nhét vào phải không?"
Tiêu Chiến đáp: "Tôi không biết."
Quách Dịch Thế cũng hiểu anh trừ cảnh quay của mình ra thì trên cơ bản đều chẳng quan tâm gì, cười nói: "Vậy anh có thích không?"
"Như nhau cả." Tiêu Chiến vặn chai nước ra, nhìn Trịnh Uấn, nói, "Nhưng đạo diễn Vương chắc là rất thích cô nữ chính kia."
Trịnh Uấn đang quay cảnh trong phòng học.
Trợ lý của cô ta cầm luôn kịch bản đứng đối diện giơ ra, để tránh cho cô ta quên lời.
Quách Dịch Thế hoảng hốt, hoài nghi bảo: "Sao có thể?"
Tiêu Chiến: "Dù sao thì đạo diễn Vương cũng đối xử khá tốt với cô ấy."
Quách Dịch Thế hoài nghi nhân sinh: "Không thể nào..."
Quách Dịch Thế đang đứng lảm nhảm với Tiêu Chiến, đột nhiên có linh cảm, cậu ta xoay người lại nhìn Vương Nhất Bác bên kia.
Quả nhiên hắn cũng đang nhìn cậu ta.
Quách Dịch Thế nổi da gà.
Vương Nhất Bác ngậm điếu thuốc lá trong miệng, vẩy lên vẩy xuống, dùng ánh mắt ra hiệu Tiêu Chiến rồi lại lia tới chỗ Trịnh Uấn.
Quách Dịch Thế khó hiểu, lơ tơ mơ chớp chớp mắt.
Lúc này Trịnh Uấn vừa quay xong, nhảy chân sáo tới nói chuyện với hai người.
Cơ bắp Tiêu Chiến rõ ràng đã cứng đờ cả lại, tránh sang chỗ Quách Dịch Thế, Quách Dịch Thế bị anh đụng vào người, nhận ra điều gì đó, cậu ta lại nhìn về phía Trịnh Uấn.
Trịnh Uấn cười hỏi: "Các anh đang nói chuyện gì đấy?"
Tiêu Chiến: "Đang nói về đạo diễn Vương.
Nói anh ấy rất quan tâm tới cô."
Trịnh Uấn cũng không phủ nhận, chỉ cười đến sát gần Tiêu Chiến, nói: "Nhưng mà em thích anh Chiến cơ."
"Cậu chạm vào tay tôi rồi." Tiêu Chiến vu oan cho Quách Dịch Thế, tiện đẩy cậu ta ra ngoài một chút, lại lần nữa kéo giãn khoảng cách với Trịnh Uấn.
Quách Dịch Thế bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu chớp mắt với Vương Nhất Bác, tỏ ý mình hiểu rồi, nhất định sẽ giúp hắn đánh phủ đầu cô ta một chút.
Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu.
Trước kia hắn còn thấy Quách Dịch Thế chưa đủ chín chắn, có Trịnh Uấn và Tiêu Chiến so sánh, giờ lại cảm thấy Quách Dịch Thế đúng là lõi đời.
P/s: Tiểu Quách lại phải đánh ghen thay đạo diễn Vương rồi ????.