[bác Chiến] Diễn Giả Làm Thật

00.

Người đóng phim, tự hiểu rõ trong lòng là thật hay giả.

Diễn một bộ phim, từ đầu cho đến lúc nói lời cảm ơn, bỏ ra nước mắt, cuối cùng chỉ là diễn.




01.

Ngày khởi động máy Trần Tình Lệnh là lần đầu tiên Tiêu Chiến thực sự đánh giá trọn vẹn Vương Nhất Bác.


Một thiếu niên cao hơn 1m8, toàn thân trang phục màu đen, mũ lưỡi trai kéo thấp, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp. Trong ánh mắt trưởng thành chững chạc mang theo một mảnh nhu hòa.

Mang đậm khí khái anh hùng trẻ tuổi.

Tiêu Chiến nhớ rõ hai người họ cách nhau sáu tuổi, khoảng cách thế hệ chênh lệch khá lớn, cộng thêm việc người kia đứng bên cạnh Tiêu Chiến nhưng tầm nhìn thẳng tắp, có lúc cúi xuống. Bản thân mình cao hơn một chút, bỗng nhiên cảm thấy nên có tinh thần và trách nhiệm của một người làm anh.

Anh chủ động tiến đến, vươn tay, ống tay áo khoác rộng thùng thình được vén lên, năm ngón tay khép lại, đốt xương rõ ràng, để lộ một ít xương cổ tay, đường gân xanh như ẩn như hiện.

"Chào em. Lâu rồi không gặp."

Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, có lẽ không nghĩ tới người kia sẽ chủ động mở lời. Nhưng sau đó nhanh chóng điều chỉnh thần sắc, nắm chặt tay Tiêu Chiến. Ấm áp giữa hai lòng bàn tay lưu chuyển, nhiệt độ cơ thể thuộc về Tiêu Chiến dần dần truyền sang ngón tay Vương Nhất Bác, tác động đến thần kinh cậu, bay thẳng lên não.

Vương Nhất Bác cười đáp lại, "Tiêu Chiến ca ca, đã lâu không gặp."


Sau đó buông tay.

Người qua đường nhìn ra cảnh tượng hai người cửu biệt trùng trùng gặp lại nhau.

So với xa lạ thì vẫn có chút thân mật, so với thân mật thì vẫn còn có gì đó ngăn cách. Lực độ nắm tay vừa đúng.

Người bên ngoài nhìn vào, không có sơ hở.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Chiến cảm thấy, lúc Vương Nhất Bác buông tay, ngón tay nhẹ cào vào lòng bàn tay anh một chút.

Hơi ngứa.

Giống như đang cào vào tim anh.

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận