[bác Chiến] Diễn Giả Làm Thật

03.

Lúc Vương Nhất Bác cầm kịch bản, trong lòng "lộp bộp" hai tiếng.

Hàng tên diễn viên in rất rõ ràng:

Tiêu Chiến, vai Ngụy Anh / Ngụy Vô Tiện.

Vương Nhất Bác, vai Lam Trạm / Lam Vong Cơ.

"Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác lơ đãng vuốt ve lên giấy, môi nhẹ nhàng gọi cái tên này, mang theo ý cười ẩn giấu.

Cậu nhớ rõ người này.

Phải nói là, ấn tượng khắc sâu.

Vương Nhất Bác ra mắt ngành giải trí năm mười bảy tuổi, gặp qua không ít người có dung mạo tốt. Nhưng đồ đẹp nhìn lâu khó tránh khỏi nhàm chán, cho nên qua thời gian, cậu phát hiện càng ngày tâm mình càng lặng như nước. Dù ngoại hình có xuất sắc thế nào cũng không thể kích thích gợn sóng trong lòng cậu.

Ban đầu cứ ngỡ mình cứ như vậy mà sống, hiểu thấu thế đạo vô dục vô cầu, có khi chỉ cần cạo hết tóc là có thể xuất gia, lên chùa gõ mõ a di đà phật.
2


Nhưng khi lần đầu gặp nhau tại hậu trường Thiên Thiên Hướng Thượng, đối diện với một Tiêu Chiến khóe mắt ngậm ý cười, nghe anh bắt chuyện với mình, nghe anh gọi "Bác đệ", tim liền đập nhanh không kiểm soát được.

Trong giới này, tại sao lại tồn tại một người như vậy?

Con ngươi màu đen mang theo ánh sáng, khi anh ấy nhìn cậu, có cảm giác mình được một tấm thảm ôn nhu phủ nhẹ lên người. Lông mi hơi run, khẽ chớp, giống như một mảnh lông vũ, gãi qua gãi lại tim cậu, kích thích cảm xúc của cậu.

Cặp mắt đào hoa kia khi cười tươi sẽ kéo dài thành một đường nhỏ, cong cong như vầng trăng, dường như có thể câu hồn...

Ngay tại thời điểm đó, Tiêu Chiến đã gieo vào lòng thiếu niên Vương Nhất Bác một cục u, không đau không ngứa.

Bão cát thời gian chậm rãi vùi lấp cảm xúc này, nhưng chỉ cần một kíp nổ nhỏ xíu cũng có thể đốt lên từ tận đáy lòng.

Vẫn luôn tồn tại.

Vương Nhất Bác cũng không ý thức được từ khi nào mình lại giương khóe môi lên, cười đến lộ xương gò má.

Cậu mê muội mở công cụ tìm kiếm, đánh vào ô hai chữ "Tiêu Chiến" này, ngàn ngàn vạn vạn kết quả hiện ra.

Vương Nhất Bác mở từ từ từng cái từng cái một.


Cậu thấy Tiêu Chiến có quá nhiều bức ảnh đẹp.

Đội mũ nồi, trên sống mũi đeo một cái kính gọng vàng hình lục giác, đứng giữa vườn hoa cải dầu cười tươi, khiến ngàn vạn thiếu nữ kêu trời kêu đất nhận bạn trai.

Đội tóc giả, một thân Hán phục, lộ ra vài phần nho nhã, khuôn mặt toát lên vẻ chính khí, mỗi cái nhăn mày đều mang phong phạm của một vương gia ngàn năm trước.

...

Xem đi xem lại đôi mắt lơ đãng xinh đẹp kia, Vương Nhất Bác ấn tay lên ngực, cứ thế ấn ra cục u tưởng chừng đã bị thời gian vùi lấp.

Cậu nhớ rõ khi đó, cậu chỉ gọi Tiêu Chiến một chữ "ca".

Không thêm tên họ.

Chỉ như theo công thức, gọi những người đàn ông lớn tuổi hơn mình.

Lễ phép lại xa cách.

Nhưng hôm nay, cậu gọi anh ấy một tiếng "Tiêu Chiến ca ca."

Mang theo tên họ.

Lúc này trong lòng dường như có cái gì đó đang thay đổi?

Chung quy chỉ có người mở miệng mới tự hiểu được.

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận