[bác Chiến] Diễn Giả Làm Thật

04.

Qua thời gian khởi động máy một tháng.

Không như lúc đầu gặp mặt đầy xấu hổ, ca ca và đệ đệ ở trường quay thỉnh thoảng đùa giỡn không coi ai ra gì.

Hễ gặp nhau là hét lên "Lam Trạm!", "Ngụy Anh!", sau đó lấy điện thoại ra ngồi cạnh nhau chinh chiến (chơi PUBG).

Ngẫu nhiên có lúc cậu thổi cây sáo trúc của anh, anh lại đụng vào dây đàn của cậu.

Tiêu Chiến cảm thấy thật thần kỳ.

Anh xem không ít kịch, gặp qua không ít người, gặp một lần cũng có thể trở thành bạn bè.

Mà anh lại phát hiện, Vương Nhất Bác mặc dù nhỏ hơn anh sáu tuổi, nhưng lại không có giây phút nào không cho người bên cạnh cảm giác đáng tin cậy – loại người trầm ổn như Tiêu Chiến cũng phải cảm thán mấy phần.

Đệ đệ thích vũ đạo, học rất nhanh, nhảy rất tốt.

Thời điểm vừa mới nhập đoàn phim không lâu, Vương Nhất Bác tham gia một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nữ. Cậu làm huấn luyện viên, làm mẫu cho một trăm thí sinh nữ vũ đạo ca khúc chủ đề.

Một thiếu niên như hoa cao 1m8, giữa mười cái camera, hơn trăm ánh mắt trước mặt, chuẩn chỉnh biểu diễn vũ đạo đáng yêu của bài hát.

Mà từ ảnh chụp có thể thấy, khi cậu nhảy, mặt không biến sắc tim không đập.

Thế là sau khi quay về đoàn làm phim, ngẫu nhiên trong khoảng thời gian chờ quay nào đó, cũng không biết là ai bắt đầu ồn ào, muốn Vương Nhất Bác biểu diễn vũ đạo kia lại một lần nữa. Người này truyền người kia, âm thanh la hét cổ vũ ngày càng mãnh liệt.

Giữa trận ồn ào này, Vương Nhất Bác lộ ra vẻ muốn cự tuyệt nhưng bất lực.

Bất đắc dĩ cậu vẫn phải nghiêm túc đứng lên nhảy.

Nhưng chưa nhảy được mấy bước đã bị Tiêu Chiến cắt ngang.

"Được rồi được rồi..." Anh đứng dậy kéo Vương Nhất Bác từ giữa đám người đi ra, một bên làm bộ nói, "Bác đệ, ngày đó em dạy anh cái vũ đạo kia, anh thấy mình vẫn chưa học được, em dạy lại một lần nữa nhé..."

"A..." Bốn phía thổn thức.


Đối với quần chúng ăn dưa nhàm chán chưa từng để ý người khác nghĩ gì lại hết mực lấy lòng, sau một tiết mục ngươi tình ta nguyện có thể xoay qua xoay lại coi như xong, nhưng Tiêu Chiến rõ ràng nhìn ra Vương Nhất Bác đang không vui.

Tiêu Chiến luôn dùng ấm áp ôn hòa đối xử với mọi người.

Đối với thiện ý trong lòng sẽ cảm kích, đối với ác ý sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Hai mươi bảy năm bất động trên núi như phật, chính anh cũng không nhớ rõ, tâm tình của anh đã bao lâu rồi chưa dính qua nộ khí (tức giận).

Nhưng vừa rồi, nhìn thấy Vương Nhất Bác rõ ràng không nguyện ý, dùng khuôn mặt tươi cười đè nén cảm xúc, trong lòng ngoài xót xa còn có một chút thật sự tức giận.

Đến khi ý thức được phản ứng của mình, ma xui quỷ khiến đã lôi kéo Vương Nhất Bác đi ra, chỉ đành dùng một cái cớ qua loa lý giải cho hành động của mình.

Vương Nhất Bác cứ bị anh kéo đi như vậy, nơi đầu ngón tay Tiêu Chiến nắm chặt tựa như một miếng sắt được nung nóng, nóng bỏng, tình cảm dạt dào.

Đến khi cậu muốn rút tay về, nhưng lại luyến tiếc chút nhiệt độ kia.

Vương Nhất Bác đi sau lưng Tiêu Chiến, âm thầm cười, cười tự giễu.

Tiêu Chiến có thể không kiêng kỵ gì kéo tay cậu đi khắp nơi nhưng chính cậu lại không làm được như vậy.

Trong lòng cậu có quỷ.

Cậu thích Tiêu Chiến.

Cậu... không đợi được đến lúc bản thân phân tích triệt để xong, Tiêu Chiến đột ngột dừng lại. Linh hồn Vương Nhất Bác đang lơ lửng chưa kịp quay về, không theo kịp nhịp độ, cả người đụng vào anh. Mũi không cẩn thận đập vào cổ anh, cằm gác lên vai anh, mùi sữa tắm nhẹ nhàng tiến vào khoang mũi cậu...

!!!

Quá gần rồi.

Hô hấp của cậu dừng lại, quên luôn cả chuyện người mình đang kín kẽ dính lên lưng Tiêu Chiến.

"Khụ..."


Cho đến khi nghe thấy tiếng ho nhẹ xấu hổ, Vương Nhất Bác mới nhẹ nhàng rời khỏi lưng Tiêu Chiến. Cậu lấy lại bình tĩnh, chạy ra trước mặt Tiêu Chiến.

"Cảm ơn ca."

Thần sắc thoải mái tự nhiên, nhìn không ra chút mảy may bối rối nào.

Cảm xúc chuyển đổi trong chớp nhoáng như thế này, có thể tự xưng ở cấp bậc ảnh đế.

Giờ chưa phải là lúc thích hợp, Vương Nhất Bác.

Chờ một chút, đợi thêm một chút.

Đừng dọa anh ấy sợ...

Vô số lần cậu tự an ủi mình, cố gắng đè nén cảm xúc phun trào như núi lửa cùng yêu thương.

Sau đó đưa tay sờ chóp mũi vừa bị đụng, cảm nhận sự đau đớn kéo tới.

Từng chút từng chút.

Đau đến mức gần như nước mắt của cậu muốn chảy xuống.




05.

Qua thêm mấy tuần quay phim.

Diễn đến một đoạn kịch bản say rượu, Tiêu Chiến cố gắng nửa ngày vẫn không tìm được cảm giác.

Anh không thích uống rượu. Bình thường trong các bữa tiệc gặp rượu đều tận lực tránh được tới đâu thì tránh, coi như ngẫu nhiên nổi hứng cùng bạn bè đi uống thì cũng chỉ uống khoảng hai ly, chưa từng quá say, cho nên đến lúc quay phim chỉ có thể bắt chước bộ dáng say rượu mình được xem qua, ngã trái ngã phải, diễn mãi vẫn không tìm được cảm giác của Ngụy Vô Tiện.

Sau đó đạo diễn chỉ cho một cách: "Cậu tìm một người uống say với cậu trước đi, cảm giác sẽ tới."


Thế là Tiêu Chiến chạy tới hỏi Vương Nhất Bác, "Lam Trạm, đêm nay em có thể uống rượu với anh không? Tìm cảm giác diễn."

"Được." Vương Nhất Bác đáp ứng hợp tác.

Mặc dù cậu cũng không thích uống rượu.

Nhưng cậu thích Tiêu Chiến.
1

Tới tối, hai người tùy tiện tìm một gian phòng, mỗi người từ từ uống một chút.


Ban đầu vẫn ổn, còn có thể nương theo ánh trăng để tán gẫu, hát vài câu, múa vài đường.

Tới mấy ngụm sau bắt đầu hoa mắt chóng mặt, nói năng mê sảng.

Nhưng bọn họ đều không cảm thấy mình đang say, mơ mơ hồ hồ cụng ly liên tục, từng bình từng bình rượu rót vào bụng.

Không biết qua bao lâu sau, chai rượu ngã trái ngã phải nằm đầy đất, bọn họ uống cũng được khoảng năm, sáu chai.

Hai người cuối cùng cũng say đến mức không nhìn thấy đường đi, chỉ có thể vịn theo mép giường từ từ đứng lên, nhưng đi được vào bước trọng tâm đã bất ổn, lắc lắc vài cái ngã lên giường.

Cú ngã này của Tiêu Chiến không cẩn thận ngã ngay bên cạnh Vương Nhất Bác. Ngẩng đầu nhìn thấy mặt Vương Nhất Bác, anh đột nhiên mỉm cười, như một đứa trẻ vẫn còn nằm trong tã, dùng toàn bộ sức lực để cười. Tay nhẹ nhàng xoa một bên mặt Vương Nhất Bác, cảm nhận rõ góc cạnh của xương hàm, ngón tay cái vuốt ve sống mũi thẳng tắp của cậu.

"Đệ đệ của chúng ta..." Anh dừng lại, nuốt vài ngụm nước bọt sau đó ngã trái ngã phải nói tiếp, "Lam Trạm của chúng ta thật dễ nhìn..."

Từng chữ từng chữ rõ ràng, cười tươi như hoa nở, chân thành tha thiết.

Vương Nhất Bác mạnh mẽ nắm chặt bàn tay đang di chuyển trên mặt mình, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, ánh mắt sắc bén làm cho người đối diện không phân biệt được cậu đang tỉnh hay say.

"... Dễ nhìn, vậy thì anh... mau xích lại gần nhìn cho rõ."

Dứt lời, cậu cười hì hì hướng về phía mặt Tiêu Chiến tiến sát lại. Nguyên một khuôn mặt đưa gần đến, phóng đại hết cỡ.

Tiêu Chiến theo bản năng lui về phía sau, lui thẳng một hơi tới góc tường nhưng không biết, thế là phía sau đầu đập mạnh vào tường.

Đau đến mức cả người tỉnh táo được một nửa.

Nhưng Vương Nhất Bác không hề có ý định dừng lại, đưa tay nắm cằm Tiêu Chiến, cúi đầu hôn lên.


"Ưm..."

Mùi rượu nồng đậm giữa răng môi hai người dâng lên. Hai phiến môi lạnh nhưng mềm mại, ngăn hết tất cả suy nghĩ và ngôn ngữ của Tiêu Chiến.

Đầu tiên là chuồn chuồn lướt nước đụng hai lần, nếm vị ngon ngọt, sau đó bắt đầu mạnh mẽ hơn. Đôi môi mỏng khô khốc dần dần bị thấm ướt, từ khóe môi đến nhân trung. Cậu ngậm lấy nhân trung của anh, dùng đầu lưỡi liếm lên, ướt đẫm, sau đó nhẹ nhàng đảo qua môi dưới, chậm rãi vây kín toàn bộ khoang miệng của anh.

Tiêu Chiến ngừng thở. Thời gian như dừng lại.

Cậu nhóc thấy anh không cự tuyệt, hài lòng nghiêng đầu cười.

"A..."

Sau đó, chính xác tìm tới vị trí môi của Tiêu Chiến, mạnh mẽ mút vào. Kỹ thuật hôn của cậu nhóc không lưu loát lắm, lúc mạnh lúc nhẹ rối tinh rối mù, thỉnh thoảng hai hàm răng còn va vào nhau.

Nhưng linh hồn của Tiêu Chiến giống như bị hút khô, ngây ngốc ngồi im. Trong đầu vang lên toàn tiếng ong ong, không biết Vương Nhất Bác đang làm gì, cũng không biết bây giờ mình nên làm gì...

Thẳng cho đến khi không cẩn thận làm rách một lớp da môi, mùi vị gỉ sắt nồng đậm chậm rãi khuếch tán trong khoang miệng, Tiêu Chiến mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Vương Nhất Bác em làm gì vậy?!"

Anh dùng hết sức lực lột con bạch tuộc Vương Nhất Bác đang dính trên người mình xuống, hô hấp dồn dập, đột nhiên đưa một tay lên đè lên ngực.

Tim đang đập cực kỳ nhanh, nhanh kinh khủng, như sắp muốn chạy ra khỏi lồng ngực.

Nơi đó, có một thứ gì đó như bị phá tan, một loại cảm giác kiên định gì đó đang bắt đầu lung lay sắp đổ.

Anh cố gắng lấy lại hô hấp của mình, tự tẩy não.

Tiêu Chiến, mày hai mươi bảy tuổi.

Không phải mười bảy.

Tình huống này gặp qua không ít.

Đừng hùa theo.

Tuyệt đối đừng để mắc lừa.

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận