[bác Chiến] Diễn Giả Làm Thật

06.

Ngày hôm sau, ngoại trừ lúc quay phim, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không nói với nhau một câu nào. Ánh mắt hai người đều né tránh nhau.

Nhân viên công tác ở đoàn làm phim đều nhìn thấy, nhưng không ai dám tới trêu ghẹo.

Vương Nhất Bác nói là uống say, nhưng đến cùng chỉ có trong lòng cậu tự rõ ràng.

Cậu không say, hoàn toàn tỉnh táo.

Ngay cả lời này cũng không dám nói với Tiêu Chiến, nói chi đến làm lành.

Thế là cậu cứ mang theo tâm sự đầy mình như vậy, hiệu suất quay phim cực thấp.

Đến lúc cậu được tháo khỏi dây treo, toàn thân như bị rút cạn sức lực.

Tiêu Chiến thì sao?

Tuy là không nói chuyện với Vương Nhất Bác câu nào, nhưng vẫn không yên lòng. Thừa dịp cậu treo lên không trung quay phim, không để ý đến mình, bí mật nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, sợ cậu gặp nguy hiểm gì.


Thị lực của anh không kém. Khu nghỉ ngơi cách khu quay phim cũng không xa lắm. Anh luôn cảm thấy, sắc mặt Vương Nhất Bác đang dần dần tái nhợt.

Chung quy là lo lắng, lúc cậu được thả xuống, Tiêu Chiến nhấc chân đi tới gần.

An toàn là trên hết. Trận nháo tối hôm qua tính với cậu sau.

Thế là giữa một rừng khuôn mặt hỏi han ân cần đông đảo xung quanh, Vương Nhất Bác lảo đảo, "không cẩn thận" ngã vào ngực Tiêu Chiến, cánh tay vừa vặn ôm lấy vai anh.

Một cái ôm chặt chẽ vững vàng.

...

Tiêu Chiến một mực dùng đạo quân tử đối nhân xử thế, hầu hết đều khiến người khác thoải mái, nhưng vẫn giữ vài phần khoảng cách. Anh có thể mỉm cười ấm áp với mọi người nhưng muốn tiếp cận anh không phải dễ.

Nói cách khác, muốn kết thân với Tiêu Chiến rất dễ, nhưng muốn thân mật thì rất khó.

Đây là cách anh bảo hộ bản thân trong suốt nhiều năm qua, chưa từng có sơ hở.

Trong tư duy nghệ thuật của anh, đỉnh điểm thân mật nhất không phải là hôn, mà là ôm. Đối với Tiêu Chiến mà nói, ôm là một động tác mỹ lệ trân quý. Loại cảm giác hai tay ôm lấy người mình thích rất ấm áp và ngọt ngào.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, bất luận là giới tính gì, anh rất ít khi chủ động đi ôm ai.

Nhưng khi anh dùng ngữ khí trấn an giang hai tay hướng về phía Vương Nhất Bác, ôm lấy nam nhân đêm qua cưỡng hôn mình đang lảo đảo vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, hỏi cậu "không sao chứ?", lúc đó Tiêu Chiến cảm thấy hình như mình bị điên rồi.

Cuối cùng, bản năng sẽ làm bại lộ một số suy nghĩ mà trong lòng muốn giấu kín.

Ví dụ như không tự chủ mà lo lắng.

Ví dụ như yêu thích nhưng khẩu thị tâm phi.

Chính anh cũng không phát hiện, từ thân thể đến tâm lý của anh, đều đã sớm không cự tuyệt Vương Nhất Bác.


Kết luận này quá đáng sợ, bất giác làm anh bối rối. Anh theo phản xạ có điều kiện muốn đẩy cậu ra nhưng lại không biết tự khi nào mình bị cậu gắt gao khóa vào trong ngực. Cậu nhóc cúi đầu, chôn mặt trong ngực anh, buồn buồn mở miệng.

"Anh... Anh tức giận?"

"Đừng nhiều lời. Rốt cuộc em có sao không?"

"Có sao. Đầu hơi choáng."

"Hả?"

Đột nhiên Tiêu Chiến khẩn trương lên, muốn đẩy cậu ra giúp cậu gọi nhân viên y tế tới kiểm tra, nhưng lại bị Vương Nhất Bác ngăn lại.

"Không sao, Ngụy Anh."

"Anh để cho em ôm một lát là tốt rồi."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười.

Đấu tranh nửa ngày, cuối cùng thỏa hiệp vươn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Vương Nhất Bác, từng cái từng cái, giống như đang dỗ một đứa bé nửa đêm khóc rống chìm vào giấc ngủ, cực kỳ kiên nhẫn.

Phản ứng chậm chạp của hai mươi bảy tuổi gặp khôn khéo lanh lợi của hai mươi tuổi, luôn bị một vài thứ gì đó ngăn lại, tới trễ hơn.


Cũng may, đến sớm là đến, đến muộn cũng là đến, chung quy là đã đến.

...

Tiêu Chiến thở dài. Sau đó thuận theo, đặt cằm lên vai Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng cọ xát, nhắm mắt tìm một vị trí dễ chịu.

Anh cảm thấy, thích Vương Nhất Bác, có lẽ chính là số mệnh của mình.




07.

Mặt trời hôm nay nhìn đẹp ghê!

Lúc được Tiêu Chiến ôm vào ngực, Vương Nhất Bác đã nghĩ như vậy.

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận