09.
Trong giới này, phần lớn đều trưởng thành hơn so với tuổi của mình.
Trước khi ra mắt, làm thực tập sinh trong thời gian dài, Vương Nhất Bác giác ngộ một điều.
Đã hạ quyết tâm làm ca sĩ diễn viên, ngâm mình hoàn toàn vào ngành giải trí bát nháo như một thùng thuốc nhuộm đủ loại màu này, phải chuẩn bị kỹ càng, hoặc nhiều hoặc ít dành cho bạn diễn và tiết mục vài phần hư tình giả ý.
Nhưng chân chính sau đó mới lĩnh ngộ được, giác ngộ và hiện thực căn bản là hai chuyện khác nhau.
Tính cách Vương Nhất Bác ngay thẳng, ít khi thay đổi, đối với bạn diễn luôn thiếu chút dịu dàng, lại thêm công ty không muốn bọn họ nổi tiếng, so với những người khác, càng ít đi rất nhiều những cơ hội "cầu mà không được".
Có một số chuyện, không phải Vương Nhất Bác học không được.
Mà là căn bản không muốn học.
Thời gian của cậu quý giá, muốn dùng để luyện vũ đạo, ca hát, diễn xuất...
Cậu thậm chí không có thời gian ảo tưởng cho tương lai.
...
Nhưng hai năm sau, trong một tài nguyên cố gắng giành lấy, cậu đeo mạt ngạch, mặc một bộ đồ trắng, nhìn người trước mặt tóc đen dây đỏ, cầm sáo trúc cười rực rỡ như ánh mặt trời, đột nhiên lại cảm thấy, trong quãng đời buồn tẻ hiện thực dài dằng dặc còn lại, nếu có thể bước cùng người kia, trong mắt chỉ có mùa xuân và ấm áp của riêng mình, có cả nụ cười có thể xua tan mây mưa lạnh lẽo.
Lại vừa hay, người đó tên là Tiêu Chiến.
Vậy thì cậu cũng không ngại, cùng anh diễn một bộ phim bách niên giai lão.
10.
"Lam Trạm Lam Trạm, ngươi cầm dây thừng dắt một chút đi..."
"Vì sao?"
"Ngươi dắt một lúc đi mà..."
...
"Tiêu Chiến Tiêu Chiến, em muốn hỏi anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Anh có nguyện ý muốn đi cùng em không?"
...
"Được."
[Hoàn]