"Nhất Bác, em...!chú ý đến sức khoẻ bản thân nhé."
Tiêu Chiến, người vừa nhớ lại, nhẹ nhàng thở dài.Cái gọi là duyên số chẳng qua là duyên nợ mà thôi.
Tiêu Chiến không do dự nữa, quay đầu bước ra ngoài cùng đôi chân dài của mình, không quay đầu lại, nên anh cũng không biết Vương Nhất Bác trên mặt đất đang khóc.
"Phụt!!!"
Vương Nhất Bác đột nhiên quỳ sụp trên mặt đất, từ trong miệng phun ra một ngụm máu.Tiêu Chiến đang đặt tay lên nắm cửa, nghe thấy tiếng động trong phòng mà sững sờnửa giây rồi vội vàng quay trở lại phòng ngủ.Cảnh tượng trước mắt đâm thẳng vào mắt anh.
Máu từ trong miệng Vương Nhất Bác phun ra, đỏ tươi trải khắp sàn nhà, khiến cho hai chân anh run lên ngay cả khi anh đang đứng.
"Nhất Bác!"
Anh lao đến ôm lấy Vương Nhất Bác sắp ngã xuống đất, giọng nói run run, đầu óc trống rỗng, anh không biết phải làm gì vào lúc này.
"Có chuyện gì vậy, Nhất Bác, đừng làm anh hai sợ, anh xin em, đừng có việc gì, làm ơn đi."
Tiêu Chiến vừa khóc vừa nói.
Vương Nhất Bác khó khăn ngước lên nhìn anh, mở miệng định nói gì đó, nhưng ngay sau đó, một ngụm máu khác phun ra trên mặt đất.
Tiêu Chiến trợn mắt, ảo não.
Vương Nhất Bác cứng đờ, ngất đi bất tỉnh trong vòng tay anh.
"Nhất Bác, em làm sao rồi.
Không ổn chút nào!"
Anh thì thầm.Nước mắt lớn rơi lã chã trên gương mặt Vương Nhất Bác, làm vết máu trên môi hắn phai nhạt.
"Anh sai rồi."
"Anh đã sai rồi, Nhất Bác."
"Em tỉnh lại, tỉnh lại, nghe anh nói, anh vẫn luôn luôn yêu em."
Vương Nhất Bác tỉnh dậy trong lúc đầu óc vẫn còn choáng váng.
Đập vào mắt hắn là những bức tường trắng xoá, các bác sĩ và y tá đi qua đi lại.
Hắn sững sờ vài giây trước khi nhận ra mình đang ở bệnh viện, và, người đưa hắn đến bệnh viện, bây giờ, đã đi rồi.
Đúng vậy, đôi môi nhợt nhạt của Vương Nhất Bác nở nụ cười chế giễu.
Như những lời hắn nói ngày hôm đó, hắn hiểu, Tiêu Chiến đang muốn rời xa hắn, có lẽ vào lúc này, đã bỏ chạy lâu rồi, có thể, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, còn nghiêm trọng hơn cả cơn đau trong bụng chưa từng dứt từ khi hắn tỉnh dậy.
Hắn khẽ cau mày, cố gắng kìm nén cơn đau trong cơ thể đang hành hạ mình.
Lúc này, một cô y tá nhỏ bước vào cửa.
"A, anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi."
Cô y tá nhỏ nhìn hắn với vẻ vui mừng, như thể hắn tỉnh dậy là một điều khó tin.
"Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?"
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động, đôi lông mày tuấn tú cau lại.
"Anh uống quá nhiều rượu lúc đói nên chảy máu dạ dày.
Khi được người thân đưa đến thì anh đã hôn mê, chúng tôi vội vàng phẫu thuật cho anh, kết quả là anh hôn mê mấy ngày liền.
Người đưa anh đến đây vẫn luôn ở cạnh chăm sóc anh.
Anh ấy đã không ngủđược mấy ngày này, và vừa rời đi cách đây hai giờ."
Cô ý tá nhỏ thì thào điều gì đó, Vương Nhất Bác liền nắm bắt được điểm mấu chốt từvài câu nói, người đàn ông là Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến không rời đi.
"Hừ, hai người là quan hệ gì vậy?"
Nhìn thấy Vương Nhất Bác không nói chuyện, cô y tá cũng không rời đi, tò mò hỏi Vương Nhất Bác.
Cô đeo khẩu trang y tế, nhìn những người như thế này, chính là kiểu người dễ dàng nhìn thấy bên trong những lời đàm tiếu.
"Anh ấy là anh trai tôi."
Vương Nhất Bác dừng lại và nói.
"Có phải là anh trai anh không? Thảo nào trông các anh đều đẹp trai như vậy.
Tôi đã thấy rất nhiều đàn ông châu Á.
Hai người vẫn là những người đàn ông châu Á đẹp nhất mà tôi từng thấy."
Cô y tá nhỏ bắt đầu luyên thuyên không ngừng, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ Vương Nhất Bác.
"Anh không biết đấy.
Khi anh trai anh đưa anh đến, người anh ấy đầy máu.
Những người trong bệnh viện của chúng tôi đã bị sốc.
Anh ấy là một người đàn ông cao lớn, vậy mà khóc liên tục sau khi anh được đưa vào phòng phẫu thuật, thậm chí cả y tá trưởng của chúng tôi cũng không chịu được phải chạy đến an ủi.
Ai cũng nghĩ may là xuất huyết dạ dày, nếu là chuyện khác, sợ rằng anh ấy cũng bỏ đi theo anh."
Cô y tá nhỏ chạm vào trái tim cô khi cô nói, vẻ mặt lưu luyến.Vương Nhất Bác nhìn cô không tin, chẳng lẽ Tiêu Chiến cô ấy nói và Tiêu Chiến ác độc muốn rời bỏ hắn là một người?Trái tim Vương Nhất Bác như bị chia thành hai nửa, một nửa cười nhạo chính mình không vững tâm, nửa còn lại háo hức nghĩ đến người đàn ông khóc lóc vô cớ vì bênh tật của mình trong miệng cô y tá nhỏ.
Là anh ấy thật sao?
Đang nghĩ, đột nhiên hắn cầm lấy điện thoại di động mà nhân viên y tế đặt trên bàn cạnh giường, tìm số điện thoại của Tiêu Chiến, bấm máy.
"Dududu.."
Chuông điện thoại vang lên một hồi lâu, lòng Vương Nhất Bác không khỏi loạn lên.
Không biết vì sao, hắn mong đợi Tiêu Chiến sẽ trả lời cuộc gọi, nhưng cũng hi vọng anh không nghe máy.
Nhìn thấy bộ dạng vội vàng lại mâu thuẫn của hắn, cô y tá cười bí mật, không nói gì, xoay người làm việc khác, nhường chỗ cho hắn.
"Này?"
Điện thoại được kết nối, trái tim Vương Nhất Bác lại bắt đầu run lên, không biết phải nói gì.
"Nhất Bác? Em tỉnh rồi à?"
Cảm xúc của hắn dường như đối lập với thái độ bình tĩnh của Tiêu Chiến.
"Anh đang có chút việc ở đây.
Anh sẽ quay lại sớm, cúp máy trước."
Vương Nhất Bác không nói một lời, và cuộc gọi đã bị dập máy bởi phía bên kia.
Anh ngây người nhìn chằm chằm màn hình di động trống không.
Không biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì, nhưng sau cuộc gọi, anh cũng không quay về phòng riêng mà nhìn chằm chằm vào điện thoại, chìm vào trầm tư.
Cho đến khi từ phía sau lưng anh, nam nhân ôm lấy eo anh ôm vào lòng, giống như vừa tỉnh lại trong mộng, nhìn gương mặt tuấn tú trong gương đang nở nụ cười hoàn mỹ.
"Sĩ quan Trần, sao anh lại ra đây?"
"Thấy anh quá lâu không trở lại, tôi sợ anh bỏ chạy, liền ra tay bắt lấy."
Trần Vũ nói mơ hồ, môi anh ta cọ lên xuống trên cổ Tiêu Chiến.Tiêu Chiến cười và kêu ngứa.
Anh không có chút tình cảm nào với Trần Vũ.
Trần Vũ đột nhiên lật người anh lại bằng vũ lực, giam giữ anh trong vòng tay anh ta.
"Quản lý Tiêu, khi nào thì anh sẵn sàng chấp nhận tôi một cách công khai?"
Trần Vũ cười nói.Nụ cười trước mắt hoàn toàn trái ngược với vẻ thiếu kiên nhẫn trong mắt anh.
Ngay lúc Tiêu Chiến muốn nói gì đó, cằm anh bị Trần Vũ véo mạnh.
"Chơi với anh lâu như vậy, tôi nghĩ chắc cũng đủ rồi.
Tiêu Chiến, tôi không phải Liễu Hạ Huệ, có thể ngồi thư giãn với mỹ nhân thơm mềm trong vòng tay.
Tôi đã cho anh thời gian để thích ứng, nhưng anh à, thời gian quá dài.
Tôi chỉ sử dụng phép lịch sựchính thức để tránh bị nghi ngờ, vì vậy, tôi không nghĩ rằng tôi có thể cho anh thêm thời gian nữa."
Trần Vũ trầm giọng nói, chậm rãi nhưng nguy hiểm.
"Anh biết tôi là ai mà.
Tôi chưa bao giờ không đạt được thứ mà tôi muốn.
Anh là thứtôi muốn.
Anh có muốn trốn cũng vô ích.
Hơn nữa, không có gia đình họ Trần nhà tôi, câu lạc bộ đêm chết tiệt này đã chết từ lâu.
Quản lí Tiêu muốn trả ơn anh ấy, không phải chỉ người tên Thẩm Viên Sơn, mà còn cả tôi, Trần Vũ."
"Sĩ quan Trần, sao vậy?"
Hàm của Tiêu Chiến bị Trần Vũ nhéo một cái đau điếng, cảm giác xương cốt sắp gãy, lúc buông tay ra sẽ để lại vết đỏ, một lát nữa đến gặp Vương Nhất Bác, biết giải thích làm sao?.