Làm sao hắn có thể buông tha anh đây? Sự bẩn thỉu và độc tài của hắn ẩn sâu trong trái tim hắn.
"Anh hai, em lạnh."
Màn đêm yên lặng bị phá vỡ bởi tiếng thì thầm đầy quyến rũ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến, người vốn dĩ đang quay lưng về phía hắn, đã cứng đờ lại.Họ rõ ràng là đang ngủ trên một chiếc giường bình thường, vậy nà khoảng cách giữa hai người dường như là cả một dải ngân hà.
"Anh hai, em lạnh."
Vương Nhất Bác lặp lại một lần nữa, trong lòng vừa áy náy, vừa chán ghét khoảng cách giữa hai người.
Hắn còn mộng tưởng họ có thể nghiêm túc chung giường.
"Vậy thì...!phải làm sao? Trong nhà cũng không còn chăn dự phòng."
Tiêu Chiến có vẻ hơi đau khổ và Vương Nhất Bác dù không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của anh ấy trong bóng tối, nhưng hắn có thể cảm nhận được dấu vết sự quan tâm trong giọng điệu của anh.Trong bóng tối, ánh mắt Vương Nhất Bác chìm xuống.
"Vâng."
Trong giây tiếp theo, trước khi Tiêu Chiến kịp phản ứng, hắn lăn tới và ôm chặt anh, khoảng cách giữa hai người đang từ ba mươi cm biến thành khoảng cách âm.
"Như thế này không lạnh nữa."
Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, tựa đầu vào vai anh, giọng nói có chút trêu chọc.
Tiêu Chiến trong tay hắn, vừa ấm áp, vừa gầy gò.
Hắn không cần dùng nhiều sức cũng có thể đem người ôm gọn vào lòng.
"Em...!em đang làm gì vậy..."
Giọng Tiêu Chiến đờ đẫn, không giãy dụa nhưng tay chân cứng ngắc.
Anh luôn ghét sựđụng chạm của người khác, nhưng đây là em trai anh, những va chạm này đã sớm quen thuộc theo thời gian.Điều này đã luôn như vậy kể từ khi còn nhỏ.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, anh không nghe thấy câu trả lời của Vương Nhất Bác.Có lẽ Vương Nhất Bác không hề lạnh như hắn nói.
Tiêu Chiến không biết mình đang cảm thấy thế nào, chỉ cố gắng xoa dịu nhịp tim của anh, tìm một nơi thoải mái trong vòng tay hắn, tự thôi miên năm phút, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Khi tiếng thở của Tiêu Chiến trở nên đều đều, Vương Nhất Bác, người đang giả vờ ngủ, mở mắt ra.
Mùi trên cơ thể anh ấy đã thay đổi.
Đó không phải là thứ mùi mà hắn đã quen thuộc.
Mùi cây dành dành.
Vương Nhất Bác cảm thấy khó chịu khi nhớ ra rằng mùi trên người Tiêu Chiến thực ra giống mùi của Jazy.
Có thể họ dùng chung một loại sữa tắm.
Nhưng tại sao họ lại dùng chung một loại sữa tắm?
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác càng cảm thấy người trong tay khiến hắn nghiến răng căm hận.Xa nhau lâu như vậy, dù là bao nhiêu năm, Tiêu Chiến vẫn không thay đổi phẩm chất quyến rũ của mình.
Nhưng điều đáng ghét hơn là chính anh cũng không biết điều đó.
Đột nhiên Vương Nhất Bác muốn xuống bếp dưới lầu uống chút nước đá cho bớt căngthẳng.
Hắn không dám nghĩ tới chuyện lộn xộn khác, sợ mình không kiềm chế được lại khiến Tiêu Chiến đau lòng.Năm năm trước hắn hại anh, khiến anh rời đi không chút do dự.
Năm năm sau tìm lại được, hắn sẽ không dễ dàng để vạch trần bản chất một lần nữa.
Tiêu Chiến quá can đảm, lòng tự trọng của anh quá mạnh.
Vương Nhất Bác không biết sau năm năm, hắn có thể điều khiển được anh như trước không? Hắn chỉ có thể chầm chậm dệt tấm lưới lớn một lần nữa, cám dỗ Tiêu Chiến, và bước từng bước.
Đi vào.
Vương Nhất Bác nhẹ ôm lấy Tiêu Chiến.
Sau khi chắc chắn rằng anh đã ngủ say, hắn mới cẩn thận rời giường, mở cửa bước xuống lầu đi vào phòng bếp.
"Nhất Bác?"
Không ngờ lúc này có người vào bếp, Jazy vẫn chưa ngủ.
"Ừm."
Vương Nhất Bác gật đầu một cái.
Hắn không thích Jazy hay bất cứ ai gần gũi Tiêu Chiến, dù là nam hay nữ.
Huống hồ, Jazy thực sự đã ngủ chung giường với anh.
Chỉriêng chuyện này, Vương Nhất Bác sẽ không cho Jazy một khuôn mặt tốt.
Không biết Jazy có để ý đến sự nóng nảy của Vương Nhất Bác không, nhưng anh ta thông minh nên không muốn giao tiếp quá nhiều với Vương Nhất Bác.
Khi Vương Nhất Bác uống một chai nước xong và định rời đi thì Jazy bất ngờ gọi lại.
"Nhất Bác, anh và Sean quan hệ có tốt không?'
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn chằm chằm Jazy, không nói gì.
"Ồ, tôi chỉ muốn hỏi xem anh ấy thích cái gì.
Tôi cùng anh ấy sống chung lâu như vậy, nhưng có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ."
"Sống thử?"
Vương Nhất Bác nhanh chóng bắt được trọng điểm.
Hắn nghĩ đến Tiêu Chiến nói, anh chỉ tình cờ đến London làm việc, trong lòng đột nhiên đốt lên một trận lửa nóng.
"Ừ, anh không biết sao? Tôi và Sean đã sống cùng nhau trong ngôi nhà này được hai năm.
Chúng tôi là đối tác rất tốt.
Chỉ là Sean hơi bí ẩn.
Tôi không hiểu rõ anh ấy lắm."
"Ồ?"
Vương Nhất Bác chế nhạo.Tiêu Chiến đã nói dối hắn.
Anh nói bản thân chỉ sống ở London vài ngày, thục tế anh đã định cư ở đây, và anh vẫn đang ở cùng với một người đàn ông khác.
"Hai người chỉ là cùng nhau thuê nhà, không phải ở chung.
Không cần mập mờ như vậy."
Giọng điệu của Vương Nhất Bác vốn đã không được tốt lắm.
Giác quan thứ sáu của hắn báo cho hắn biết Jazy nghĩ gì về Tiêu Chiến.
Hắn vốn dĩ rất tức giận vì những lời nói dối của anh.
Hắn cũng không biết những lời Jazy nói có mấy phần sự thật, nhưng hắn thực sự muốn lấy dao và thớt, chặt anh ta.
"Ồ, nhưng trong lòng tôi và Sean không khác gì sống chung.
Được rồi, tôi nói thật nhé.
Tôi thích Sean và muốn theo đuổi anhaays."
"Ah."
Giác quan thứ sáu của Vương Nhất Bác là chính xác, Jazy thực sự quan tâm đến Tiêu Chiến.
"Thật xin lỗi, anh hai của tôi không thích anh."
Vương Nhất Bác châm biếm.
"Anh trai tôi đã có người anh ấy thích từ lâu rồi."
"Là anh?"
Jazy trông có vẻ sợ hãi, nhưng đôi mắt xanh của anh ta hiện lên rõ ràng mấy chữ "không thể tin được."
Vương Nhất Bác cảm thấy không có kiên nhẫn đối với người trước mặt.Hắn không thể tưởng tượng nổi người hắn yêu, người hắn tìm kiếm suốt năm năm, muốn nhốt bên cạnh cả đời để chỉ có thể nhìn mình, lại chung sống với một người đàn ông, phóng túng với anh ta trọn vẹn.
Ồ, họ cũng ngủ chung giường!Đại não hắn trong phút chốc muốn nổ tung, máu me đầm đìa.
Vương Nhất Bác ngẩn ra, ánh mắt nhìn Jazy trở nên nguy hiểm như một con sói hoang.Jazy cảm thấy sợ hãi trước phản ứng của Vương Nhất Bác.
Anh ta lùi lại hai bước, rồi mở miệng như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
"Anh...!anh...!anh thích Sean?"
Đây không phải là một câu nghi vấn, đây là một câu khẳng định.Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mỉm cười, và nụ cười đó trông thật ngượng ngùng trong mắt Jazy.
"Ừ, anh thật thông minh."
Vương Nhất Bác tiến lên vài bước, khi còn cách Jazy ba bước, hắn đột nhiên lấy từtrong túi áo ngủ ra một con dao quân dụng, gí sát vào cổ anh ta.
Jazy giật mình, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, bắt đầu run rẩy vì sợ hãi.
"Anh đang làm gì đấy?"
Jazy sợ đến mức thốt ra cả tiếng mẹ đẻ của mình.
Vương Nhất Bác nở nụ cười nguy hiểm với anh ta, con dao trượt từ cổ đến bụng và dừng lại trên đũng quần của người đàn ông.
"Đe doạ mày."
Hắn nói.
"Cái gọi là giường sập ngày hôm qua là cố ý đúng không?"
"Đúng......"
"Đã từng làm như vậy trước đây?"
"Ừ....ahhhhhhhhhhhhhhhhh."
Jazy vô thức hét lên khi nhìn thấy ánh mắt giết người của Vương Nhất Bác.
"Mày dùng cùng một loại sữa tắm với anh ấy?"
"Cái gì? A, không, sữa tắm của tôi hết sạch rồi, mượn của Sean..."
"Ha ha, mày có thật nhiều ý tưởng đấy."
Vương Nhất Bác cầm con dao trên tay ấn nhẹ.
Jazy hét lên một tiếng.
Vương Nhất Bác thật sự coi thường bộ dáng khốn khổ của anh ta, chỉ muốn quay lại phòng ôm lấy anh trai bảo bối của hắn.
"Mày, sao này tránh xa anh ấy ra.
Nếu như tao phát hiện được mày làm chuyện có lỗi với anh ấy, đệ đệ của mày sẽ không bao giờ đứng lên được."
"Còn nữa, anh ấy không phải là Sean, khốn kiếp, anh ấy tên là Tiêu Chiến.
Anh ấy là anh trai của tao, là tình yêu của tao.
Nếu mày dám lại gần, tao sẽ khiến cho người thân của mày mỗi ngày đi viếng mộ mày."
"Cuối cùng, người anh ấy thích là tao, và sau này vẫn là tao, vĩnh viễn mãi mãi chỉ có thể là tao, hiểu không?"
"....!Tôi hiểu."
"Tốt."
Vương Nhất Bác nhanh chóng thu con dao lại.
Hắn thật sự không muốn nhìn người trước mặt, quay đầu bỏ đi không chút do dự, vừa đi được vài bước liền nghe đến phía sau truyền đến giọng nói bất mãn.
"Anh không sợ tôi sẽ nói cho anh ấy biết chuyện anh đã làm sao?"
Vương Nhất Bác sững sờ một lúc, sau đó bật cười.Đúng là một gã đàn ông ngu ngốc, anh ta không xứng đáng để dây dưa với anh trai hắn.
"Kể bất cứ điều gì mày muốn, mày sẽ chết kể cả anh ấy có tin hay không."
Vương Nhất Bác đang cảnh báo Jazy rằng, dù Tiêu Chiến có tin hay không, Vương Nhất Bác vẫn là người thân duy nhất của Tiêu Chiến, và Jazy, chỉ là một chú hề tội nghiệp mà thôi.
Vương Nhất Bác một lần nữa siết Tiêu Chiến vào lòng.
Tiêu Chiến ngơ ngác mở mắt ra, dáng vẻ ngái ngủ đáng yêu đến nỗi suýt chút nữa khiến Vương Nhất Bác không kiềm chế được mà hôn anh.
"Ừm...!Em đi đâu vậy?"
"Vào toilet, ngủ đi anh."
"ừ.".