Vẻ mặt của Vương Nhất Bác như bị nứt ra bởi những lời nói của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn hắn, từ từ nở nụ cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi từ khoé mắt.
"Chúng ta không nên ở bên nhau, Nhất Bác, em không nên như thế này.
Chính anh là người đã làm tổn thương em."
Cảm giác của sự sụp đổ niềm tin là gì?Tiêu Chiến đã chịu đựng nó không chỉ một lần.
Nói xong, anh loạng choạng bước ra khỏi giường, lao xuống nhà trong khi Vương Nhất Bác còn chưa kịp tỉnh táo, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn cứa vào cổ tay.
"Anh hai."
Anh nghe thấy tiếng gầm của Vương Nhất Bác, và bàn tay cầm dao của anh dừng lại.
"Anh dám, anh cũng dám xuống tay."
Vương Nhất Bác, người đang đuổi theo xuống, đột nhiên phát nổ sau khi nhìn thấy Tiêu Chiến.
Tốt! Bây giờ Tiêu Chiến đang đùa với mạng sống của chính mình, và Vương Nhất bác lập tức hiểu rằng, so với sự điên cuồng anh mình, Tiêu Chiến có thể đã gần như sắp phát điên từ lâu.
"Em xin anh, đừng mà."
Vương Nhất Bác quỳ xuống trước mặt Tiêu Chiến, gương mặt hắn đẫm nước mắt.
Hắn gần như quỳ lạy Tiêu Chiến.
Con dao dường như đối với Vương Nhất Bác là một vũ khí giết người sắp được cắm vào cơ thể anh, găm trên cổ tay anh.Đồng tử Vương Nhất Bác co rút lại, cuối cùng bật cười.
Tiêu Chiến giật mình nhưng không có phản ứng gì, chỉ nghe thấy một tiếng nổ, và tiếng súng chói tai bật ra."Bốp" một tiếng, con dao trên tay Tiêu Chiến rơi xuống đất.
"Vương Nhất Bác!!"
Người đang quỳ trước mặt anh ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn, trên cánh tay trái có vết thương đang chảy máu dữ dội.
Tay phải Vương Nhất Bác vẫn cầm chặt khẩu súng, hắn nghiến răng nghiến lợi vì đau, nhưng khi nhìn lên khuôn mặt Tiêu Chiến, hắn vẫn cố gắng mỉm cười.
"Anh...!không chết được, anh..."
Vương Nhất Bác thở hổn hển nói.
"Muốn chết sao? Đừng lo, anh...!Em sẽ chết trước mặt anh"
Sau khi nói xong, hắn nở một nụ cười đắc thắng, sự điên cuồng đã đạt đến mức cực hạn.
"Tiêu Chiến, em không tin rằng anh sẽ muốn chết đâu."
Tiêu Chiến cũng cười, nhìn Vương Nhất Bác đang nằm trên mặt đất và cười với mình, một cảnh tượng đẫm máu và một nụ cười mới điên rồ làm sao.
"Anh ghét em, Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến nói như vậy.Làm sao anh có thể không ghét em?
"Em yêu anh, Tiêu Chiến."
Vương Nhất Bác nói.
"Tôi ghét em, Vương Nhất Bác."
Nụ cười của Tiêu Chiến nứt ra và biến thành một mặt nạ đau đớn.
Anh đi từng bước đến bên người Vương Nhất Bác, những giọt nước mắt to lăn xuống.
"Em yêu anh rất nhiều, Tiêu Chiến."
Vương Nhất Bác nói một lần nữa.Hắn vẫn đang nhìn Tiêu Chiến, nhưng giọng nói càng ngày càng yếu và tầm mắt ngày càng mờ.
"Vương Nhất Bác!!!"
Trong giây cuối cùng trước khi Vương Nhất Bác ngất đi, hắn nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Tiêu Chiến.Thật kì lạ, hắn cho rằng đó là giọng hát đẹp nhất trên thế gian.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ngất xỉu đầy máu trước mặt mình, anh không còn ý nghĩ sẽ chết.
Vương Nhất Bác rất thông minh, hắn biết cách dùng tính mạng của chính mình để đe doạ Tiêu Chiến tiếp tục sống sót và đau khổ.
Có thể...Ngay cả khi đó, hắn cũng không sẵn sàng làm tổn thương anh dù chỉ một chút.Bạn thấy đấy, họ yêu nhau rất sâu đậm, nhưng họ lại ghét nhau và hành hạ nhau theo cách này.Thế thì sao?
***
Hai bàn tay nắm chặt của Tiêu Chiến từ từ tách ra, anh nói với Vương Nhất Bác, chỉ lần này, hãy để cho anh gặp Trần Vũ để gặp Thẩm Viễn Sơn.
Chỉ như thế, sự vướng mắc của anh và Thẩm Viễn Sơn sẽ kết thúc.Về phần Trần Vũ...Đối với anh ta...!
"Trần Vũ, vì sao anh lại lãng phí thời gian vào tôi như vậy?"
Tiêu Chiến ngập ngừng, lần đầu tiên đặt câu hỏi thẳng thắn như vậy.
"Nghĩ gì vậy, Tiêu Chiến."
Trần Vũ im lặng trong vài giây, sau đó nói.Anh ta gọi tên Tiêu Chiến, không còn là quản lí Tiêu nữa.
"Tôi không biết."
Tiêu Chiến đáp.
"Không, anh biết."
Trần Vũ đưa ly rượu trong tay cho những người xung quanh, sau đó đứng dậy, nụ cười vụt tắt.
"Tiêu Chiến, anh ngay từ đầu đã biết.
Lần đầu tiên tôi gặp anh là dưới ánh mắt tò mò của cậu em trai chó điên của anh."
"Nếu như anh chưa rõ, vậy để tôi công khai nói cho anh biết, tôi thích anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, muốn cho anh khi đó mới 15 tuổi, trởthành người của tôi.
Nếu tôi nói điều này, anh có hiểu không?"
***
Năm Trần Vũ gặp Tiêu Chiến, anh ta mới 15 tuổi và là một tên khốn.Mẹ mất, bố nghiện cờ bạc, tuổi thơ sống trong sự khinh miệt của hàng xóm và bị bốbạo hành, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương và nảy sinh tính cách ngang tàng, bạo ngược.
Năm 15 tuổi, anh ta đã đánh các bạn cùng lớp bị thương nặng, bị buộc thôi học, về nhà bị cha đánh đập dã man, từ bỏ sự lựa chọn của một người bình thường là một học trò ngoan, trở thành một đứa con hoang đáng ghét.
Người ta nhận xét thế nào về Trần Vũ vào thời điểm đó?Hắn ta có một khuôn mặt đẹp, nhưng trong xương tuỷ hắn là một tên khốn kiếp.
Trần Vũ ghét người khác khen mình đẹp trai, vì anh ta cho rằng người khen có động cơ thầm kín, và những người khen hay ngưỡng mộ anh ta đều khinh thường và mỉa mai anh ta.
Anh ta không nhớ nổi mình đã đánh bao nhiêu người vì lí do này, điều duy nhất nhớ là khi còn nhỏ, thiếu hiểu biết và chỉ có máu lố lăng, có một người khen anh ta đẹp trai, nhưng anh ta cũng thích người đó.
Người này là Tiêu Chiến.Một cậu học sinh 15 tuổi, đẹp trai và ngoan ngoãn, Tiêu Chiến, khen người bị khinh thường nhất, Trần Vũ, 15 tuổi.
***
Đã nhiều năm trôi qua, anh ta không thể nhớ mình đã gặp Tiêu Chiến ở đâu và khi nào, chỉ là những dấu vết mờ nhạt trong trí nhớ.
Phía sau anh ta là một đám xã hội đen nửa mùa.Lúc đó Trần Vũ cầm đầu lũ trẻ đầu đường xó chợ, thường chặn cướp những học sinh đi qua.
Một hôm, bọn chúng chặn đầu một đứa trẻ mới vào cấp 2.
Cậu ta mừng thầm vì đứa bé đó ăn mặc đẹp, chắc là có rất nhiều tiền tiêu vặt, có một cậu bé hoảng sợdừng lại từ cuối con hẻm, và sau khi thấy nhóm côn đồ không phản ứng, bay tới và đứng trước mặt đứa trẻ kia.
"Anh hai..."
Đứa bé trông có vẻ độc đoán, giọng nói lúc này lại thật nhẹ nhàng và đáng thương.
Mắt cậu bé đỏ lên khi nghe điều đó, quay đầu nhìn chằm chằm vào Trần Vũ một cách hung dữ, như thể chỉ cần Trần Vũ làm đứa bé bị thương một chút, sẽ lao đến xé Trần Vũ ra từng mảnh.
"Bạn định làm gì?"
Cậu bé lớn tiếng hỏi.
"Xin tiền."
Một trong số đám côn đồ nói.Trần Vũ không nói gì cả.
Cậu ta không chịu thừa nhận rằng bị hấp dẫn bởi khuôn mặt của người con trai trước mặt, và cậu ta không muốn làm điều gì xấu hổ vì bị sắc đẹp dụ dỗ.
"Được, muốn yên ổn thì lấy tiền trong túi đưa cho tao, tao sẽ cho mày đi."
Trần Vũ nói thêm một cách tàn bạo.
"Chúng tôi không có tiền."
Khóc con khốn kiếp ló ra từ phía sau thiếu niên.
"Vương Nhất Bác, im đi!"
Cậu bé quay lại hét lên rồi quay lại, vẻ mặt không còn chút căng thẳng.
"Bạn muốn tiền sao? Tôi đưa cho bạn, nhưng là bạn nói, đưa tiền sẽ cho chúng tôi đi."
"Chúng ta thoả thuận."
Trần Vũ gật đầu..