Sự hèn nhát là điều đảm bảo chắc chắn nhất để chống lại sự cám dỗ.
Jazy thật kỳ lạ.
Đây là kết luận mà Tiêu Chiến đưa ra sau khi quan sát Jazy cả buổi sáng.
Cũng không có gì rõ ràng, có thể chỉ là một ánh nhìn, hoặc có thể chỉ bằng một lời nói, Tiêu Chiến có thể nhận ra Jazy đang trốn tránh anh.
Đôi mắt vốn luôn nóng bỏng và trần trụi khi nhìn anh trở nên co rúm lại, thậm chí còn lẩn tránh ánh mắt anh.
Tất cảdường như mong muốn Tiêu Chiến nhanh chóng rời đi.
Thông minh như Tiêu Chiến, cho dù Vương Nhất Bác có bình thường như thế nào, cũng vẫn nhận ra.
Sau khi ăn xong bữa sáng, anh kéo hắn vào phòng ngủ, cau mày, tức giận hỏi:
"Em đã làm gì?"
"Anh hai, anh đang nói gì vậy? Em có làm gì đâu?"
Bộ dáng Vương Nhất Bác thực sự kinh ngạc khi bị Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Đôi mắt hắn trong sáng và dịu dàng, khiến Tiêu Chiến có chút áy náy về sự nghi ngờ của mình.Nhưng.........!
"Nhưng Jazy sợ anh, lại càng sợ em.
Em cho rằng anh không nhìn thấy biểu hiện của cậu ta sao? Mỗi lần bắt gặp ánh mắt em, cậu ta đều sợ hãi như sắp bị em ăn thịt."
Dù vậy, Tiêu Chiến vẫn hỏi.
"Làm sao em biết được?"
Vương Nhất Bác trông vẫn như thể đặc biệt oan ức, nhưng lần này, hắn quay ngược lời nói của Tiêu Chiến với vẻ đùa cợt.
"Có lẽ, đó là định kiến sai lầm của anh ta đối với em.
Khi thấy em xuất hiện, anh ta đã sợ hãi.
Dù gì em cũng là người nhà của anh."
"Đừng có ngớ ngẩn như vậy."
Tiêu Chiến bối rối ngắt lời.
Mặc dù anh có chút bối rối vì sự thay đổi thái độ của Jazy, nhưng trước mắt anh cần giải quyết một số vấn đề khác.
Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, quay trở lại với vấn đề chính, hỏi:
"Khi nào em đi?"
Câu hỏi thẳng làm Vương Nhất Bác muốn bật cười.
Hắn có thể dễ dàng nhìn thấy sựtrốn tránh trong mắt Tiêu Chiến.
Dù Tiêu Chiến có cưng chiều hắn đến mức nào, Vương Nhất Bác vẫn dễ dàng cảm nhận được cách đối xử của Tiêu Chiến đối với hắn.
Chống cự.
Điều đó đã hiện rõ kể từ ngày gặp lại gặp đầu tiên.
Vương Nhất Bác ghét nó, nhưng hắn không còn cách nào khác.
"Còn anh, bao giờ anh đi?"
Hắn hỏi một cách khoa trương.
"Anh...!hai ngày sau."
Tiêu Chiến do dự nói.
"Ồ, phải không, Tiêu Chiến, anh còn muốn nói dối em bao lâu nữa?"
Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng của Tiêu Chiến, đột nhiên nổi giận.
Tiêu Chiến không muốn gặp hắn, vì vậy, anh thà dùng một lời nói dối để che đậy một lời nói dối khác chứ không phải nói ra sự thật.
"Anh cho rằng em không biết, anh sống của London, nơi này là nhà của anh.
Em đoán rằng, Jazy ở cùng anh."
"Tiêu Chiến, anh rất muốn em rời đi sao?"
"...!Vương Nhất Bác, em không nên đến đây."
Bất quá, dù Tiêu Chiến nhận ra lời nói dối của mình bị vạch trần, cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, vẻ mặt anh trong chốc lát chuyển từ dịu dàng sang vô cảm, khẽ thởdài, ngồi trên giường khoanh tay đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, đầu dựa vào tay, lặng lẽ nhìn hắn.
"Em không tới đây vì công việc, đúng không, Vương Nhất Bác."
"Vậy thì sao?"
Vương Nhất Bác ghét nhất chính là vẻ mặt thờ ơ của Tiêu Chiến, như thể anh ấy nhìn rõ mọi thứ, không thể che giấu điều gì dưới mũi anh.
Khi còn nhỏ, hắn luôn sợ hãi biểu hiện như vậy của Tiêu Chiến mỗi khi làm sai điều gì đó.
Sau này, khi đã quen nhau, Vương Nhất Bác vẫn sợ điều đó.Vài năm sau, kể cả bây giờ, hắn vẫn ghét điều đó.
"Anh à, anh có biết em tìm anh bao lâu không? Ah có biết em nhớ anh đến thế nào không? Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Bao nhiêu năm không một cuộc điện thoại.
Anh,...!cho dù có dự định gì, cho dù muốn từ bỏ mọi thứ.
Làm sao anh có thể...!đừng rời bỏ em..."
Khi Vương Nhất Bác nói những lời này, giọng nói của hắn đột nhiên trầm xuống, cúi đầu, vẻ mặt càng ngày càng đau khổ.
Tiêu Chiến cau mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên cơ thể như bị một con gấu ôm lấy.
Vương Nhất Bác ôm chặt lấy anh, giọng nói như nghẹn lại.
"Anh à, anh không thể rời xa em.
Em không thể sống thiếu anh được."
Không cần biết Vương Nhất Bác giả vờ hay thật sự khó chịu, nhưng trong lòng Tiêu Chiến cũng cảm thấy khổ sở.Anh vỗ nhẹ vào lưng em trai mình, gương mặt không còn vẻ ngây ngô, dần lộ ra vài phần bất lực và thương hại.
"Em tìm anh lâu chưa?"
Anh nhẹ giọng hỏi.
"Lâu, lâu, lâu, lâu...."
Vương Nhất Bác lắc đầu như con rối bị hỏng trong vòng tay Tiêu Chiến trong khi khóc thút thít.
"Tìm mà làm gì...."
Tiêu Chiến khẽ thở dài.
Vương Nhất Bác thò đầu ra khỏi vòng tay anh, hai mắt đỏ hoe, miệng méo xệch lại.
Hắn muốn khiến Tiêu Chiến càng thêm đau khổ khi nhìn hắn nhưthế này.
Ai mà biết được, Tiêu Chiến đơn giản vốn là không nhìn hắn.Ánh mắt của Tiêu Chiến dường như không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy không vui, dần dần duỗi thẳng thắt lưng, chặn lại ánh mắt của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Giây tiếp theo, một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống mi mắt anh, trượt xuống sống mũi cao, chạm đến nôi anh.
Tiêu Chiến theo tiềm thức né tránh nụ hôn của hắn.
"Đừng làm phiền anh."
Anh nói.
"Cộc cộc cộc..."
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ, cả hai quay đầu nhìn lại.
Cánh cửa mở ra, Jazy đứng ởcửa nhìn thấy Vương Nhất Bác liền lui về sau nửa bước, chua xót nói.
"Sean, em tìm được nhà, liền dọn ra trước.
Trong khoảng thời gian này đã làm phiền anh nhiều rồi, cảm ơn anh."
"Tại sao lại muốn chuyển đi? Đã ở đây lâu như vậy, tiếp tục cũng không sao."
Tiêu Chiến nói.
"Không, không, em thực sự đã tìm được một nơi ở tốt.
Em sẽ dọn dẹp phòng.
Anh và em trai anh có thể sống cùng nhau, vì vậy, em sẽ không làm phiền anh nữa."
Jazy nói xong cũng không nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến, quay đầu vội vàng rời đi.
Anh ta thực sự sợ sự uy hiếp của Vương Nhất Bác.
Giữa sắc đẹp và tính mạng, anh ta vẫn quan tâm đến tính mạng của bản thân hơn.
"Kỳ lạ."
Tiêu Chiến không khỏi lẩm bẩm một cách khó hiểu.
Anh không để ý tới nụ cười đắc ý trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác phía sau mình.
Chỉ có điều, nếu Jazy không định tiếp tục sống ở đây, cả hai cũng chỉ là bạn sống cùng nhà nên Tiêu Chiến không muốn hỏi quá nhiều.
"Có gì kì lạ đâu.
Anh ơi, bây giờ em có thể dọn vào đây ở không?"
Vương Nhất Bác nhanh chóng hỏi.
"Không, em nên về nhà đi."
Tiêu Chiến từ chối.
"Anh hai............"
Vương Nhất Bác vẫn không bỏ cuộc, Tiêu Chiến cảm thấy đau đầu.
Anh quay đầu lại, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, chuyển lại chủ đề mà anh vẫn né tránh từ khi nhìn thấy Vương Nhất Bác.
"Bố già rồi, sức khoẻ không được tốt.
Em nên về chăm sóc bố đi..."
"Im lặng."
Những lời đang nói bị cắt ngang một cách rõ ràng không hề do dự.
"Anh, đừng nói về ông ta trước mặt em."
Chân mày Vương Nhất Bác nhíu lại thật sâu, trong thoáng chốc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Chiến, trong lòng lại thầm trách mình đã nói sai, nhưng ngoài miệng vẫn không thay đổi.
"Tốt hơn là anh quan tâm ông ta ít thôi, ông ta cũng không cần chăm sóc."
Nói xong lời này, Vương Nhất Bác cũng cảm thấy khó chịu vì sự bốc đồng của mình.
Nhưng trong lòng hắn lại tức giận vì Tiêu Chiến nhắc về người đàn ông đó.
Hắn không thể kiềm chế cơn tức giận đang cuộn trào trong người, rời khỏi phòng ngủ, chạy vào phòng tắm trong góc tầng hai cách đó vài bước.
Nước lạnh táp vào mặt, và Vương Nhất Bác đang cố gắng hết sứ để hạ nhiệt cơn điên sắp tới của mình.
Hắn thấy dù đã xây dựng tâm lý cho mình bao nhiêu thì anh vẫn không thể chấp nhận được mối quan hệ giữa hai người.
Nỗi đau đã cất vào tâm trí, chôn chặt trong tim, khắc sâu vào xương, cho dù là tro tàn, cũng không cách nào loại bỏ chứng cứ đã từng tồn tại.
Không biết đã qua bao lâu, khi Vương Nhất Bác kiềm chế cảm xúc đi ra khỏi phòng tắm định nói chuyện với Tiêu Chiến thì anh đã không có ở nhà.
Jazy, người đang dọn đồ, nói rằng Tiêu Chiến đã nghe điện thoại mười phút trước và rời khỏi nhà.
"Có lẽ là đi làm."
Jazy đã nói như vậy.
"Công việc?"
Vương Nhất Bác cau mày.Tiêu Chiến không chủ động đề cập đến công việc của mình.
Vương Nhất Bác phát hiện ra rằng mình lúc này không hề biết gì về Tiêu Chiến.Hắn mở máy và bấm vào số điện thoại của anh, nhưng trả lời lại là giọng nói của một phụ nữ lạnh lùng ở đầu dây phía bên kia.
Cảm giác bất an ám ảnh hắn.
Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ tới cái định vị hắn đã bí mật lắp vào điện thoại của Tiêu Chiến ngày hôm qua.
Hắn gõ đầu và bật tracker, chấm đỏ trên đó loé sáng, sách đó hai mươi km.Không quan tâm đến Jazy vẫn đang thu dọn đồ đạc, hắn mặc quần áo và đi giày rồi bước nhanh ra khỏi cửa.
Vương Nhất Bác gọi điện và nhờ người gác cửa khách sạn lái xe của mình vào gara dưới tầng hầm.
Khoảng nửa giờ sau, hắn đã lái xe đi về phía địa điểm đã được định vị.
Trên đường đi, Vương Nhất Bác luyện đi luyện lại trong lòng mình nên nói gì khi nhìn thấy Tiêu Chiến.
Hắn không muốn chọc cho anh tức giận, nhưng khi dừng xe lại cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống.Bởi vì điểm đến là một câu lạc bộ giải trí.Công việc của Tiêu Chiến thực sự là ở một nơi như vậy?
Vương Nhất Bác ngồi trong xe, mọi mong đợi đều hoá thành băng.
Hắn rơi vào nỗi lo lắng và đau đớn dày vò.Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa câu lạc bộ, nhìn chằm chằm cho đến khi thấy một bóng dáng quen thuộc.
Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, mắt hắn mở to, phía trước là Tiêu Chiến, phía sau anh còn có một người khác.
Khoảng cách giữa cả hai có chút mơ hồ.
Tay Vương Nhất Bác bất giác nắm chặt, hắn nhìn thấy Tiêu chiến.
Người đàn ông đó ôm Tiêu Chiến từphía sau.
Trong giây tiếp theo, dưới mũi anh, người đàn ông cứ như vậy quay đầu sang và hôn lên mặt anh..