- Em đừng có giả bộ vô tội, cái tội lớn nhất của em là làm tôi phải khốn đốn như này !
Trịnh Lâm nhăn mặt, anh ta thật sự vẫn chưa biết hắn giận vì cái gì.
Trịnh Lâm nắm lấy đôi tay đang đặt trên vai mình rồi để lên đùi mình, Trịnh Lâm vẫn từ tốn nhưng giọng không từ tốn chút nào, vừa đanh thép vừa chua ngoa.
Gương mặt vốn thư sinh đen lại.
- Rốt cuộc anh giận tôi cái gì ?
Vu Bân ngớ người, cứ tưởng sẽ được dỗ ai ngờ lại bị giận ngược lại.
Bao buồn bực bay đi hết, Vu Bân nhanh chóng rút tay ra rồi ôm Trịnh Lâm vào lòng, cằm hắn dựa lên đỉnh đầu Trịnh Lâm, mái tóc mềm mại tạo cảm giác êm ái, hương thơm tóc thoang thoảng tạo được sự thoải mái.
Vu Bân vuốt nhẹ sống lưng Trịnh Lâm, ánh mắt trở về sự trìu mến giọng nói ngọt ngào một lần nữa lại vang lên.
- Anh biết lỗi rồi, đừng giận nữa mà.
Trịnh Lâm vùi đầu vào lòng ngực Vu Bân, anh ta rất thích ôm hắn vì hắn rất thơm.
Không chỉ thơm mùi sữa tắm mà còn hương thơm của cơ thể hắn vừa nam tính vừa thanh mát, Trịnh Lâm rất thích mùi này vì đa phần Trịnh Lâm phải làm việc trong môi trường nước hoa, những khách hàng không ít thì nhiều cũng phải dùng nước hoa nhưng hắn lại thích những mùi thơm tự nhiên nên Trịnh Lâm rất thích ôm Vu Bân để hưởng thụ cái hương thơm ấy.
Đây không phải là lần đầu mà Trịnh Lâm ôm Vu Bân, anh ta nhớ lần đầu tiên mà anh ta ôm Vu Bân là lúc anh ta đang học cấp 3.
Lúc ấy Trịnh Lâm đang trải qua giai đoạn thất tình khi người anh ta thích đã công khai quen nhau với một người anh rất thân của anh ta, vì bản tính vốn yếu đuối rụt rè nên khi biết tin Trịnh Lâm như chìm xuống, cả ngày ủ rũ không thể tập trung mà học cùng sắc mặt không được tốt nên giáo viên đã cho anh ta về sớm.
Thẫn thờ lê từng bước trên con đường dài, Trịnh Lâm cứ đi cứ đi mà không biết rằng điểm đến ở đâu, Trịnh Lâm không hiểu sao mà lại quyết định đi qua đường, anh ta liền đi qua mà không ngó ngàng gì.
Một chiếc xe từ xa xuất hiện dường như đang bị mất tay lái, chiếc xe lao thẳng đến phía Trịnh Lâm mà anh ta vẫn không biết đến khi bị ai đó kéo ra sau Trịnh Lâm mới nhận ra được mình đang gặp nguy hiểm và nhận ra mình đang nằm gọn trong lòng Vu Bân.
Khi lần đầu ngửi thấy mùi của hắn, anh ta cảm giác hốc mắt mình cay cay rồi cứ thế mà tuôn trào, Vu Bân vẫn đứng đó vần ôm đứa trẻ đang khóc trong lòng.
Nhớ lại lần đó, mắt anh ta lại bắt đầu cay rồi không lâu sau từng giọt nước trong suốt cứ thế mà chạy đua trên gương mặt ấy.
Trịnh Lâm đưa tay ôm lấy vòng eo Vu Bân nắm chặt áo hắn khóc nức nở.
Vu Bân bối rối, bàn tay đang vuốt lưng người dừng lại trên không trung, Vu Bân lo lắng lên tiếng.
- Trịnh Lâm, em sao vậy sao lại khóc ?
Trịnh Lâm không nói gì nhưng tiếng khóc dần nhỏ hơn, anh ta buông Vu Bân ra rồi đưa tay lau đi những giọt nước mắt.
Vu Bân cảm thấy nơi chứa sự sống kia đau quặn lại, có ai thấy người mình yêu khóc mà không đau đâu nhỉ ? Vu Bân lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau những giọt nước lấm lem trên gương mặt Trịnh Lâm hắn ôn nhu nắm lấy tay Trịnh Lâm.
- Có chuyện gì vậy, nói anh nghe nào ?
Trịnh Lâm sụt sịt cái mũi, bẽn lẽn nhìn hắn không hiểu sao lại khóc nữa.
- Chắc do em cảm thấy hạnh phúc khi có anh đấy.
Vu Bân bật cười thành tiếng, người gì đâu mà trẻ con nhưng mà hắn thích.
Vu Bân rời ghế, hắn đứng gần Trịnh Lâm đưa tay chỉnh tóc anh ta cho gọn gàng rồi chỉnh lại áo cho Trịnh Lâm.
Hắn cốc nhẹ vào trán Trịnh Lâm, giọng nói cưng chiều.
- Xì nói ngọt là giỏi, thôi anh đưa em đi chơi rồi sẽ đưa em về.
Trịnh Lâm gật đầu, anh ta cũng tuột xuống ghế rồi nắm tay Vu Bân vui vẻ mà đi.
Vương Nhất Bác sau khi được tài xế chở về, cậu một mạch mà đi thẳng lên phòng, đến tủ quần áo lấy đồ rồi phòng tắm cậu thực hiện nhanh chóng như được lập trình sẵn, cậu cần phải gột rửa sạch mùi nước hoa trên cơ thể.
Vương Nhất Bác không chút lưu tình, cậu giựt đứt cả chiếc áo rồi vứt vào sọt rác, thân thể cậu giờ đang loã thể trong không khí, từng dòng nước ấm chảy dọc theo cơ thể cậu càng làm rõ hơn những múi cơ trên cơ thể.
Vương Nhất Bác dùng sữa tắm mà chà sát cơ thể, cậu cảm giác như cái mùi nước hoa kia không buông khỏi cơ thể cậu.
Chà sát cơ thể đến khi nó đỏ ửng lên cậu mới xả nước rồi lau người, khoác lên mình chiếc áo tắm bông, cậu đi ra ngoài rồi ngồi lên giường.
Vương Nhất Bác lấy hộp cứu thương trong chiếc tủ ở đầu giường, cậu mở băng ở tay ra rồi tỉ mỉ lau vết thương rồi băng lại.
Chiếc điện thoại vốn đang nằm yên trên bàn bỗng reo lên, Nhất Bác có chút lười bắt máy, cậu nằm phịch lên giường đôi mắt nhắm lại.
- Nói !
- Vương Tổng, cuộc hẹn với Tiêu Thị đã được định vào chiều nay ạ.
- Ừ, anh lo chuẩn bị như những gì tôi nói.
- Vâng.
Tại Tiêu Gia, sau khi ăn sáng xong Tiêu Chiến cùng ông Tiêu ra phòng khách, tuy nhiều lúc có những bất đồng nhưng quy chung tình cảm của hai cha con vẫn rất tốt.
Tiêu Chiến ngồi bóc hạt dẻ để sang đĩa cho ông rồi rót cho ông một ly trà thơm.
Rồi anh cũng ngồi mà thưởng thức hạt dẻ thơm ngon.
- Tiêu Chiến, chiều con chuẩn bị đồ rồi cùng ta đi bàn việc.
- Việc gì vậy ba ?
Tiêu Chiến vẫn chăm chú bóc hạt dẻ, ánh mắt anh toả vẻ hạnh phúc khi được ăn ngon.
- Bên Thiên Vương hẹn ta một cuộc hẹn.
Ông Tiêu thưởng thức ly trà thơm, ông cũng lấy vài hạt dẻ do Tiêu Chiến bóc mà bỏ vào miệng.
- Thiên Vương ?
Tiêu Chiến quay sang nhìn ông Tiêu, trong đáy mắt còn lộ vẻ nghi ngờ nhưng khi nhận được cái gật đầu của ông Tiêu anh mới tròn miệng mà suy nghĩ.
Nét mặt anh trở nên đăm chiêu, nghe đồn Vương Tổng của Thiên Vương rất lạnh lùng nhưng rất mưu mô dù độ tuổi còn trẻ, cậu ta luôn có những âm mưu trong đầu những kế hoạch mà đã thực hiện chắc chắn sẽ thành công, tuy nổi tiếng nhưng dường như Vương Tổng chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng hay những buổi giao lưu chính vì điều đó làm cho Tiêu Chiến có chút hồi hộp cũng như lo lắng, liệu cậu ta đang toan tính điều gì.
- Nghe nói Vương Tổng đề xuất cuộc hẹn, cậu ta sẽ bàn về hợp đồng nào đó mà khi gặp sẽ biết.
- Vậy cậu ta có nói đích thâm ba phải đi không ? Hay con đi dùm ba ?
- Ta cũng không biết nhưng để ta hỏi thử xem sao.
- Vâng.
Tiêu Chiến tiếp tục ăn hạt dẻ, anh cười nhếch môi đáy mắt lần này lại loé lên một tia kiên cường.
Vương Tổng, Tiêu Chiến này sẽ đánh sập những gì cậu đang toan tính hãy chờ đấy cậu không thoát được tôi đâu..