◇◇
Cát Hương chết rồi.
Lúc Ngôn Băng Vân biết được tin này, đã là buổi chiều ngày thứ ba.
Thập Nhất gửi thư cho y, nói là thời tiết nóng bức, ruồi bọ bâu đầy, Cát Hương treo trên xà nhà ba ngày mới được phát hiện, mắt mũi đã đều thối rữa chảy mủ.
Trong lòng Ngôn Băng Vân ngổn ngang trăm mối, cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi.
Y đưa Tạ Doãn về hẻm Ô Y, đối phương bị thương nặng, từ ngày hôm đó ở Xuân viên ngã vào lòng y, đến giờ vẫn còn hôn mê.
Y ngồi trước giường vuốt ve đôi lông mày nhíu chặt của hắn, hình ảnh trùng điệp với những ký ức lúc trước.
Ngôn Băng Vân đã mơ thấy giấc mơ kia liên tiếp nhiều ngày, nhưng đại khái những tình tiết trong mơ đều giống nhau, thêm một vài đoạn nhỏ vụn vặt về trận chiến kinh thiên động địa của Tạ Doãn vào ngày đại hôn.
Chuyện phía sau thì y không thể nào nhớ nổi nữa.
Kí ức hai kiếp dây dưa quấn lấy nhau vô cùng hỗn loạn, cảm xúc của y với Tạ Doãn trở lại cùng với vô số nghi vấn, ví dụ như Đào Nguyên đã huỷ diệt như thế nào, ví dụ như mình đã thân vẫn như thế nào, lại ví dụ như...!những nợ nần chưa rõ của Tạ Doãn với y...!
Đang lúc suy tư, chuông gió xương cá trong cửa tiệm vang lên, Ngôn Băng Vân dém góc chăn cho Tạ Doãn, kiềm chế nỗi phiền muộn trong lòng mà đứng dậy, đi xuyên qua hành lang đen tối ra ngoài, đối diện với người vừa đến.
"Xin lỗi, chủ tiệm không khoẻ lắm, mời ngài hôm khác hẵng tới."
Người nọ cũng không đi, đứng thẳng trước mặt Ngôn Băng Vân cẩn thận quan sát y, cuối cùng khách khí nói với y: "Ngôn trưởng lão, ta không tìm Tạ Doãn, ta tới tìm ngài."
"Tìm ta?" Ngôn Băng Vân để ý cách xưng hô của hắn, không phải Ngôn đại nhân, không phải Ngôn các lão, cũng không phải Ngôn Băng Vân, cách xưng hô kia đối với y vừa xa lạ vừa quen thuộc, xa xôi như thể truyền đến từ phía bên kia sơn cốc, mãi chẳng thấy hồi âm.
"Phải, tìm ngài, ngài quên rồi à? Chúng ta đã từng gặp nhau."
Đúng là đã từng gặp, Ngôn Băng Vân nhìn gương mặt kia hồi lâu, khó khăn lắm mới nhớ ra được hắn, ngày Tạ Doãn đưa nhẫn cho y, từng nói trong cửa tiệm có một vị khách khó giải quyết phá ngự thủ của hắn, rồi sau đó bọn họ có gặp thoáng qua trong hẻm, đúng là từng nhìn nhau một cái.
Y cẩn thận cân nhắc một phen.
Từ cách xưng hô mà xem, người này nhất định biết thân phận kiếp trước của y, không thèm che giấu mà gọi y như thế, tức là cũng đã có biết việc y khôi phục ký ức, hắn đến vào lúc này, thậm chí coi như nhắm chuẩn thời cơ Tạ Doãn đang hôn mê, nghĩ tới đây, Ngôn Băng Vân không khỏi cả kinh, vẫn cố trấn định nói: "Không biết các hạ tới tìm ta có gì chỉ giáo?"
"Ngôn trưởng lão không cần nghĩ cách đối phó với ta." Người kia cười nhẹ, mang theo mấy phần đắc ý vui vẻ, "Vãn bối to gan, muốn mời trưởng lão đi theo ta một chuyến."
"Vì sao ta phải đi theo ngươi?"
"Không phải trong lòng trưởng lão có rất nhiều nghi hoặc sao? Vừa khéo, ta thích nhất là giúp người khác giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc, huống hồ..." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt liếc nhìn Ngôn Băng Vân chợt lạnh đi mấy phần, rồi lại nói tiếp, "Huống hồ, ta cũng đâu có trưng cầu ý kiến của ngài đâu nhỉ."
Đối phương vẫn treo cái bộ cười tủm tỉm trên mặt, Ngôn Băng Vân chợt sinh ra ảo giác, lại cảm thấy vẻ tươi cười kia có bảy tám phần giống Tạ Doãn, đến độ cong khoé miệng cũng giống nhau.
Chỉ là dung mạo hắn không thể tinh xảo được bằng Tạ Doãn, nhìn thế này, lại càng giống như đeo một lớp da tươi cười trên mặt, thật sự vô cùng giả dối.
Hắn không cho Ngôn Băng Vân cơ hội ở lại, nghiêng người làm tư thế mời, chỉ trong chớp mắt đã đưa y vào một hang động trong núi.
Trong động tối đen không thấy gì, chỉ có một ánh sáng trắng nho nhỏ phía trước.
Giọng người nọ quanh quấn trong khoảng không yên tĩnh, tựa hồ như dịu dàng đi: "Trưởng lão, có cần dắt không?"
Ngôn Băng Vân không để ý đến hắn, tự mình bước đi, mãi đến khi vầng sáng kia càng lúc càng lớn, đến gần lối ra lại càng thông suốt.
Ngôn Băng Vân ngẩn người.
Nơi này giống hệt như cảnh tượng trong giấc mộng của y, trước mắt chỉ toàn là bạch cốt trơ trọi, vô số đầu lâu la liệt trước mắt, so sánh với luyện ngục nhân gian cũng không quá.
Ngôn Băng Vân hít sâu một hơi, hơn nửa ngày mới nói một câu: "Đây là...!Đào Nguyên..."
"Là Đào Nguyên khi xưa." Giọng người nọ nhuốm chút bi thương, "Đào Nguyên đã sớm không còn nữa rồi, nhà, cũng không còn nữa rồi."
Ngôn Băng Vân nghe đến câu ấy mới phản ứng lại được, y bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Ngươi là người Đào Nguyên?!"
"Ngôn trưởng lão, ngài quả thực không nhớ ra ta chút nào, uổng cho ta còn từng ngưỡng mộ ngài, đúng là khiến người ta buồn lòng thật." Giọng hắn nghe không ra buồn vui, dừng một chút, rồi lại thản nhiên nói, "Cũng không sao, dù sao ta cũng quen rồi, Ngôn trưởng lão trước giờ đều để mắt cao hơn đầu, đương nhiên không nhìn thấy những đệ tử cấp thấp như ta, trong mắt ngài, chỉ chứa được Tạ Doãn thôi."
"..."
"Ngài xem xem, Tạ Doãn của ngài, đệ tử tốt của ngài, đã mang đến cái gì cho chúng ta?" Hắn nói đến đây, âm cuối hơi run rẩy, sau đó lại chuyển chủ đề, ngữ khí cũng đột ngột thay đổi, như thể mang theo ý cầu xin được thương tiếc và coi trọng, "Trưởng lão, bây giờ ta cũng đã ngồi cao trên vạn người rồi."
"Ngài nhìn ta một cái đi..."
◇◇
Đương kim Lục giới chi chủ, là người tu tiên song thế hiếm có trên thế gian, đời này đầu thai đến Thượng Thiên Đình, là mạng phú quý đích xuất.
Ngày hắn ra đời, lão thiên quân đầy vẻ từ ái mà nhìn đứa cháu trai nhỏ nhất, lòng đầy vui mừng ban tên Nguyên Lãng cho hắn, khen ngợi hắn sau này nhất định sẽ là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vương.
Khi tiểu thái tử ngậm thìa vàng đến 200 tuổi, vừa lúc trùng với lần thứ hai Thượng Thiên Đình làm tế lễ trăm năm cho Đào Nguyên, lão thiên quân cảm thấy đen đủi, liền huỷ bỏ đại điển tế lễ, đổi thành lễ mừng thọ của thái tử.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là, hơn ngàn tiên linh của chúng tiên Đào Nguyên không được tế lễ trấn an, bạo tẩu.
Cùng lúc ấy, tiểu thái tử như thể rơi vào ma chướng, lao thẳng từ Cửu Trùng Thiên xuống Đào Nguyên khi xưa, thiên quân lo lắng đỏ mắt, một mặt phát thiên binh bao vây trấn áp tiên linh, một mặt tự mình mang tướng đắc lực đi tìm Nguyên Lãng.
Sau này, người thì tìm thấy, nhưng Nguyên Lãng lại sốt cao không ngừng suốt nửa tháng, đến lúc tỉnh lại thì cứ biến thành một người khác, không nói rõ được là xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng một đứa trẻ chưa từng chịu khổ, không lo cơm áo, nghĩ thế nào thì cũng không nên mang cái vẻ mặt thâm trầm như thể ôm nợ nước thù nhà như thế chứ.
Nhưng nói đến cùng, tính tình hắn biến đổi thì cũng có quan trọng gì đâu? Tương lai hắn sẽ làm người tôn quý nhất Lục giới, đó là bởi vì hắn đầu thai được vào một nhà tốt, chứ cũng chẳng phải vì tính tình hắn tốt lành gì.
Thế nên mọi người đều nói là hắn bị kinh sợ, dần dà cũng không còn ai nhắc lại chuyện này nữa.
Chỉ có duy nhất một chỗ nói không thông, sau khi gặp biến cố, không biết vì sao tu vi của Nguyên Lãng lại tăng lên không ít, cứ như thể có người rót vào thân thể hắn tu vi cả đời mình.
Đến khi hắn 400 tuổi, lão thiên quân về chầu trời, hắn thuận lý thành chương mà bước lên bảo toạ Thiên Đình, hạ lệnh đón Trường Hồng trưởng lão trông coi Đào Nguyên lên Vô Vọng Sơn ở Cửu Trùng Thiên để an hưởng tuổi già, trăm ngàn năm sau đó, nhân hậu yêu dân, khắp lục giới đều được hưởng an yên thái bình.
Mọi người đều nói, vị Thiên Đế trẻ tuổi này là một vị quân chủ nghiêm chính mẫn thiện.
◇◇
"Ngươi đưa ta đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?" Ngôn Băng Vân có chút bực bội, y không có sức lực tìm kiếm nguyên do, y chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nguyên Lãng lại rõ ràng không muốn thuận theo ý y: "Ngôn trưởng lão, mục đích của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn đưa ngài đi xem chân tướng, không muốn để ngài bị ác nhân che giấu thôi."
Hắn nhẹ nhàng vẫy tay áo, một tấm gương đồng đột nhiên nổi lên từ dưới mặt hồ bình lặng không gợn sóng, hình dạng đủ chứa một người.
Nguyên Lãng chậm rãi mở miệng, nói với Ngôn Băng Vân: "Đây là Không Động kính của Côn Luân sơn, có thể chiếu ra thiện ác, ưu khuyết điểm, thưởng phạt, được mất ở kiếp trước của người ta, đến khi bước ra, ngài sẽ là một Ngôn Băng Vân hoàn chỉnh."
Ngôn Băng Vân nghi ngờ mà liếc nhìn hắn một cái, hắn lại bổ sung nói: "Ta không có lý gì để hại ngài cả, cũng không có ý muốn hại ngài, ta nói rồi, ta chỉ muốn đưa ngài đến xem chân tướng năm đó thôi, xem xong rồi hành sự ra sao, đều là ngài quyết định, huống hồ...!Ngài không tò mò về quá khứ của Tạ Doãn sao? Ngôn trưởng lão của ta?"
Khi Nguyên Lãng nói xong câu cuối cùng, hơi thở của Ngôn Băng Vân có một thoáng chốc không ổn định, một hồi lâu sau y mới cúi đầu thở dài một hơi, nhàn nhạt mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu: "Không cần đâu."
"Ngài, ngài nói gì?"
"Ta nói, không cần." Ánh mắt Ngôn Băng Vân bình tĩnh dừng lại ở nơi hoang vu tăm tối phía xa, khẽ mỉm cười, "Đột nhiên phát hiện ra, mình cũng không muốn biết lắm."
Đến lúc này, Ngôn Băng Vân mới kéo ra được một chút thời gian để tự hỏi giữa những cảm xúc lẫn lộn kia, dường như y nắm được rất nhiều những thứ đã vội vã lướt qua khi xưa, dường như y, đã thoáng nhìn thấu được tình cảm của y với Tạ Doãn.
Trước khi đến đây, y theo bản năng cũng cảm thấy tò mò với kiếp trước của Tạ Doãn và mình, y cứ cảm giác như biết được thêm một chút thì y sẽ có thể hiểu rõ được tình cảm của Tạ Doãn thêm một chút.
Hoá ra là không phải.
Trong đầu y có những ký ức vụn vặt về kiếp trước, nhưng cũng chẳng phải khung cảnh bình yên gì, cũng giống như kiếp này, y đã gập ghềnh những nửa đời, phải đến khi gặp Tạ Doãn mới cảm nhận được những dịu dàng thật sự dành cho y, quá khứ thế nào, có lẽ y không thể không để ý được, nhưng ít nhất có thể không nhớ lại.
Nguyên Lãng còn muốn nói gì đó với y nữa, Ngôn Băng Vân đột nhiên thấy đầy những đoá sơn trà màu đen bay trên bầu trời, toả ra u quang giữa ban ngày, y chưa kịp kinh ngạc, đã có một đoá chậm rãi rơi vào lòng bàn tay y.
Giọng nói nóng nảy của Tạ Doãn truyền từ đó ra, lại trấn an được phần lớn âu lo trong lòng Ngôn Băng Vân.
"Ngươi đang ở đâu?"
"Ngươi yên tâm đi, ta không sao, ta..."
"Ta hỏi ngươi đang ở đâu!!"
Tạ Doãn dường như đã sắp sụp đổ, ngữ khí nghẹn nghào mà run rẩy, y nghe ra được nỗi hoảng loạn của hắn, hắn đang sợ.
Hắn đang sợ cái gì...!
Vẫn là Nguyên Lãng mở miệng trước.
"Đào Nguyên." Hắn tỏ vẻ vô cùng thoải mái, "Ta ở đây đợi ngươi đấy nhé, sư - huynh."
Hắn gằn từng chữ, đọc hai chữ cuối cùng mà đầy ý vị sâu xa.
Sơn trà kia lập tức tắt, như thể không muốn nói thêm một câu nào với hắn nữa.
Nguyên Lãng nhướn mày cưới với y: "Ngài xem đi Ngôn trưởng lão, càng ngày càng thú vị rồi."
___________.