Bạc Hà Đen

Khuất Hàn lần đầu tiên tỏ tình với người khác, mặc dù ngoài mặt có tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì trong lòng anh vẫn hơi xấu hổ và mất tự nhiên. Anh xách ba lô của Du Vụ, dẫn cậu quay lại khách sạn, tìm chủ đề hỏi chuyện cậu, “Trước đó cậu nghỉ ngơi ở đâu?”

Trong lòng Du Vụ vẫn đang hỗn loạn, cậu không hề nhìn anh, vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ dưới chân, nhàn nhạt nói ra tên khách sạn nhỏ.

Khuất Hàn hơi ngạc nhiên, nhưng đúng với dự kiến của anh.

Du Vụ thật sự chỉ đến tìm anh. Nghĩ như thế, tâm trạng anh trở nên rất tốt.

Du Vụ quay đầu quay vừa vặn thấy đôi mắt tràn ngập niềm vui của anh, cậu lúng túng, giấu đầu hở đuôi mà biện bạch, “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không phải đến tìm cậu, mọi hoạt động đều ngừng lại, tôi ở nhà buồn chán nên đến chỗ này giải trí, ở cùng khách sạn với cậu cũng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi…”

Khuất Hàn dừng chân, áy náy nhìn Du Vụ, buồn bã nói, “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi.”

Du Vụ sửng sốt, có chút không quen nhìn anh như thế, hừ một tiếng, giả vờ thoải mái nói, ”Đương nhiên là lỗi của cậu rồi, chờ sau khi chúng ta trở lại làm việc, cậu dùng tiền kiếm được từ việc chụp quảng cáo cá nhân mời mọi người đi ăn để chuộc lỗi đi.”

Trở lại làm việc…

Khuất Hàn cười khổ trong lòng, hơn một năm trôi qua, mọi người đều có sự phát triển tốt trong từng lĩnh vực khác nhau, thêm một thời gian nữa, tin tức trở nên thưa thớt, bốn người họ hẳn là rất nhanh tìm được vị trí chính xác, bắt đầu một khởi đầu mới.

Nhóm Bạc Hà Đen có lẽ không có khả năng tiếp tục tồn tại.

Anh biết thổ lộ với Du Vụ trong giai đoạn hỗn loạn này kì thật cực kỳ không sáng suốt. Tuy nhiên, anh không thể tiếp tục kiềm nén lòng mình thêm nữa. Anh sợ nếu anh không tranh thủ, anh sẽ mãi mãi mất đi cơ hội.

Khuất Hàn nghiêm túc nói, ”Không có bữa tiệc nào là không kết thúc, cho dù Bạc Hà Đen thật sự phải giải tán… Tôi cũng sẽ không thay đổi.”

Anh sẽ luôn xem bốn người họ là bạn bè, ủng hộ họ, giúp đỡ họ, cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh Du Vụ…

Anh không biết ăn nói ngon ngọt, thậm chí với những người anh em tốt như Trạm Khê và Tiếu Mạc Lý, anh cũng chưa từng nói bất kì lời buồn nôn sến súa nào, biểu lộ những lời này với Du Vụ đã là toàn bộ cực hạn của anh.

Những chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Du Vụ bất ngờ và kinh ngạc. Cậu chưa từng thấy khía cạnh này của Khuất Hàn. Ánh mắt cháy bỏng của anh giống như ngọn lửa, khiến Du Vụ cảm thấy trái tim và cơ thể cậu đều bị bốc cháy.

Cậu không chịu nổi mà rời đường nhìn, nói sang chuyện khác, ”Đừng nói chủ đề mất hứng này nữa, tôi đói bụng rồi, ăn chút gì đó rồi hãy quay về khách sạn.”

”Được.”

Hai người đến một nhà hàng bán cháo ăn cháo hải sản, sau đó mới trở lại khách sạn gia đình.

Dọc đường đi Du Vụ không nói gì, Khuất Hàn cũng không quan tâm.

Cô con gái ông chủ nhìn thấy Du Vụ quay lại, kinh ngạc hỏi, ”Sao anh lại trở về?”

Du Vụ ngẩng đầu nhìn trần nhà, ”Tự nhiên muốn ở chơi thêm vài ngày.”

Cô bé thấy Khuất Hàn mang theo túi xách của cậu, vẻ mặt tỏ ra hiểu rõ mà a một tiếng thật dài, cười hì hì nói, ”Xem ra mấy tin tức nói các anh bất hòa đều là bịa đặt, em thấy tình cảm của các anh rất tốt nha.”

Du Vụ đột nhiên đỏ mặt, ”Ai tình cảm tốt với cậu ấy, đừng nói bậy!”

Cô bé tỏ ra vô tội nhìn về phía Khuất Hàn, không hiểu mình đã nói sai cái gì.

Khuất Hàn cười cười với cô bé, hỏi Du Vụ, ”Lúc trước cậu ở phòng nào?”

Du Vụ không để ý đến anh, quay đầu tiếp tục nhìn trần nhà.

Khuất Hàn nghĩ cậu không nghe thấy, đang định hỏi lại lần nữa, cô bé đã xen ngang vào, ”Lúc anh ấy đến thì chỉ còn gác xép thôi, mới đây trời mưa, phòng gác xép bị rò nước, nên em để anh ấy ở phòng của anh.”

Khuất Hàn ngẩn người, không tự chủ được mà cong khóe miệng.

Kết quả anh vui mừng chưa được hai giây, cô bé lại hỏi Du Vụ, “Anh Tiểu Vụ, sáng sớm anh đi có một người khách khác cũng trả phòng, mấy ngày tiếp theo anh định thuê phòng ở tầng ba, hay là anh vẫn ở cùng phòng với anh Khuất Hàn trên tầng hai?”

Du Vụ nhìn Khuất Hàn, vẻ mặt như cười như không chờ anh trả lời.

Im lặng vài giây, Khuất Hàn bình tĩnh nói, ”Cậu ấy ở cùng phòng với anh.”

Dừng một chút, anh bổ sung thêm, ”Tiết kiệm tiền.”

”…” Khóe miệng Du Vụ co quắp, lý do này thật là tuyệt đối!

Cô bé tâm tư đơn thuần tin tưởng, họ thật sự túng thiếu đến mức mấy trăm đồng tiền cũng phải tiết kiệm, ánh mắt cô nhìn họ tràn ngập cảm thông.

Du Vụ im lặng ngao ngán, trực tiếp đi thẳng lên tầng hai.

Khuất Hàn đi theo phía sau cậu, sau khi vào phòng hai người đóng cửa lại, không khí đột ngột trở nên mờ ám. Du Vụ mở TV ngồi ở ghế sofa tình nhân trong phòng, kéo một chiếc gối dựa ôm vào lòng, giả bộ chăm chú xem TV. Khuất Hàn đưa ba lô của cậu đặt vào trong tủ quần áo, đi đến ngồi bên cạnh cậu.

Khuất Hàn ngồi xuống xong, Du Vụ bất giác dịch ra xa anh một chút. Cơ thể cậu căng cứng, Khuất Hàn không nói chuyện nhưng cậu vẫn cảm giác được anh vẫn luôn nhìn cậu.

Sau vài phút kìm nén, Du Vụ không chịu nổi nữa, xoay người trừng mắt nhìn Khuất Hàn, ”Cậu có thể đừng kì lạ như thế được không?”

Khuất Hàn nhìn cậu, ”Tôi kì lạ chỗ nào?”

”Chỗ nào cũng kì lạ! Nói năng kì lạ, vẻ mặt kì lạ, hành vi cũng kì lạ…”

Khuất Hàn làm sao lại không biết bản thân anh rất kì lạ, quả thật không giống anh chút nào hết.

Anh cúi đầu, khe khẽ hỏi, ”Tôi như vậy, cậu rất ghét sao?”

Mặc dù anh cố gắng che giấu nhưng Du Vụ vẫn nghe được sự mất mát trong giọng nói của anh. Cậu phiền não bứt tóc, ”Tôi không ghét, chỉ là không quen… Không phải cậu vẫn luôn xa cách với tôi sao, hơn nữa cậu rõ ràng là thẳng nam, sao cậu lại thích tôi được…”

”Tôi cũng không biết tại sao, cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào, nhưng chuyện vẫn cứ thế xảy ra…” Khuất Hàn chậm rãi nói, ”Tôi sẽ không lấy chuyện này ra trêu chọc cậu…”

Cho dù anh nói bao nhiêu lần, Du Vụ vẫn cảm thấy không phải sự thật.

Khuất Hàn biết bản thân thay đổi quá đột ngột nên Du Vụ rất khó thích ứng, chỉ cần cậu vẫn còn cảm giác với anh, anh sẽ không từ bỏ hi vọng. Anh ăn nói vụng về, không thể dùng ngôn ngữ làm Du Vụ rung động, như vậy, chỉ có thể dùng hành động chứng minh thành ý của anh.

Không tiếp tục chủ đề nhạy cảm, Khuất Hàn nói, ”Chúng ta đi câu cá đi?”

Du Vụ đồng ý, cậu cũng muốn yên lặng một lát, cùng trong một phòng và ở ngay bên cạnh Khuất Hàn thật sự quá nguy hiểm.

Tính tình Du Vụ nóng nảy, không kiên trì, loại tiêu khiển cần nhẫn nại như câu cá không phù hợp với cậu. Khuất Hàn hoàn toàn trái ngược với Du Vụ, vừa thả cần câu anh đã tiến nhập trạng thái như sư sãi ngồi thiền.

Hơn nửa tiếng trôi qua, không có con cá nào mắc vào lưỡi câu của Du Vụ, còn phía Khuất Hàn, chiếc thùng nhỏ anh mang theo đã sắp đầy ắp cá.

”Kiên trì một chút, đừng xao động.” Khuất Hàn khuyên nhủ.

Du Vụ bĩu môi, thêm mười phút trôi qua vẫn không câu được cá, cậu chán nản, đặt cần câu xuống nhắn tin cho Mạch tử.

【Chị gái bé nhỏ…】

Năm phút sau, Mạch Tử mới nhắn lại.

【Sao thế?】

【À…】

Lần này Mạch Tử trả lời rất nhanh.

【Có chuyện thì nói, không có chuyện thì đừng có phát điên!】

Khóe miệng Du Vụ co giật, tóm tắt ngắn gọn chuyện xảy ra từ sáng sớm đến bây giờ.

Phản ứng của Mạch Tử giống y xì như trong tưởng tượng của cậu, cô nàng kích động đến mức gửi luôn ba tin nhắn liên tục.

【Wow!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!】

【Không phải chị đang nằm mơ chứ?! Núi băng thẳng nam Khuất Hàn vậy mà lại bị cậu chinh phục, a không, ai trên ai dưới không cần bàn sớm, chuyện này nói sau… Quan trọng là, nghe lời cậu nói thì hóa ra cậu ta đã có ý với cậu từ lâu rồi?! Bất ngờ quá, giống như tình tiết trong tiểu thuyết ấy?! Không được không được, chị muốn hét lên!!!!!!!!!!! 】

【Được rồi, chị hét xong rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề ai trên ai dưới đi.】

Con mắt Du Vụ tự động loại bỏ tin nhắn thứ ba.

【Chị nói xem tại sao cậu ấy lại thích em? Em vẫn cảm thấy đây không phải là sự thật…】

Tin nhắn trả lời của Mạch Tử có chút cảm tính.

【Đồ ngốc, cậu tốt như vậy, siêu đẹp như chị đây còn yêu cậu chết mất, cậu ta thích cậu thì có gì lạ?】

Du Vụ đọc được tin nhắn này, không thể không cười toe toét.

”Nhắn tin với ai vậy?” Khuất Hàn đột nhiên mở miệng.

Du Vụ giật mình, thấy khuôn mặt bình thản của Khuất Hàn và chiếc thùng cá nhỏ của anh không thêm được con cá nào sau khi cậu bắt đầu nhắn tin, sửng sốt trong chớp mắt, đáy lòng không thể kìm nén được hạnh phúc.

Cậu cố tình xụ mặt dùng giọng điệu lạnh lùng nói, ”Đây không phải là chuyện của cậu.”

Ánh mắt Khuất Hàn trở nên ảm đạm, anh nhấp môi, chuyển sang nhìn chằm chằm vào mặt nước.

Nghĩ đến thời gian trước đây mình bởi vì Khuất Hàn lạnh lùng mà cảm thấy mất mát, nhìn bộ dạng ỉu xìu của anh bây giờ, Du Vụ trong lòng cảm thấy rất sảng khoái nhưng lại có chút khó chịu.

Mạch Tử gửi đến một tin nhắn rất dài.

【Mặc dù chị không quá quen thuộc với Khuất Hàn, nhưng chị thấy được cậu ta rất có trách nhiệm, là một người đàn ông ngay thẳng. Cậu ta có thể thoát khỏi trở ngại thành thật đối diện với tình cảm của bản thân, điều này không dễ dàng chút nào. Chị tin tưởng cậu ta chắc chắn sẽ đối tốt với cậu cả đời. Tiểu Vụ, hãy mở cửa trái tim, nếu cậu vẫn còn thích cậu ta thì hãy cho cậu ta một cơ hội đi, không nên bỏ lỡ cơ hội hạnh phúc.】

Thật sự đủ chua xót, gần đây chị ấy hình như xem quá nhiều phim Hàn Quốc rồi…

Du Vụ muốn cười nhưng sống mũi lại ê ẩm, có xúc động muốn rơi nước mắt.

Cậu quay đầu nhìn Khuất Hàn, hỏi, ”Khuất Hàn, cậu thật sự thích tôi?”

Khuất Hàn không biết chuyện gì xảy ra, Du Vụ hỏi quá đột ngột và bật ngờ, thấy vẻ mặt cậu có chút thất thường, anh lập tức trở nên luống cuống, buông cần câu đi đến bên cạnh cậu, lo lắng hỏi, ”Cậu làm sao vậy?”

”Ít nói nhảm, trả lời câu hỏi của tôi!” Du Vụ không kiên nhẫn nói.

Khuất Hàn không rõ tại sao cảm xúc của cậu trở nên khác thường, nhưng anh là người thông minh, anh sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội biểu lộ tình cảm với người trong lòng. Khuất Hàn nhìn vào hai mắt Du Vụ, anh trịnh trọng và nghiêm túc trả lời, ”Tôi thật sự thích cậu.”

”Thích nhiều bao nhiêu?” Du Vụ tiếp tục ép hỏi.

”Cái này…” Khuất Hàn mất tự nhiên nhấp nháy mắt, ”Tôi không biết…”

”Ừ, vậy cậu muốn lên giường với tôi không?” Du Vụ hỏi câu này tự nhiên giống như hỏi cậu đã ăn cơm chưa.

Khuôn mặt Khuất Hàn đỏ bừng lên.

Du Vụ kinh ngạc trừng to mắt.

Khuất Hàn mà cũng đỏ mặt?

Khuất Hàn mà cũng đỏ mặt?!

Khuất Hàn mà cũng đỏ mặt!!!

Đúng là kì quan thế giới!!!

Khiến cậu kinh ngạc hơn là, đối mặt với câu hỏi cố ý gây khó dễ của cậu, Khuất Hàn ngượng ngùng vài giây, sau đó giật đầu không do dự, cuối cùng anh dùng ánh mắt trần trụi nhìn cậu giống như đang im lặng cám dỗ.

Hai má Du Vụ liền nóng lên, máu vọt lên đỉnh đầu, cảnh tượng một tháng trước cậu và Khuất Hàn quay phim xong gặp gỡ trong phòng thay quần áo hiện lên, đột nhiên Du Vụ thốt ra một câu, ”Nếu chúng ta yêu nhau, tôi muốn ở trên.”

Nói xong mới ý thức được mình vừa nói gì, cậu ảo não đến mức muốn cắn đứt lưỡi, hoặc đào một cái lỗ sâu mà chui vào.

Khuất Hàn sửng sốt vài giây, sau khi có phản ứng thì anh giống như lúc đó, thản nhiên nói, ”Được thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui