Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

(Tạm dịch: Không ai có thể làm tri kỉ để hóa giải phiền muộn)

Edit: Windy

Hắn nói: “Ngươi là giọt lệ duy nhất trong mắt ta, nếu chẳng may ta mất đi ngươi, thì sẽ vĩnh viễn không thể rơi lệ được nữa.”

Tôi ngẩn ra, theo thói quen nhìn vào mắt hắn, định từ đó tìm ra chút dấu vết trêu chọc. Lúc trước, chỉ cần lúc hắn nói đùa, trong mắt sẽ có có ánh sáng lấp lánh lập lòe.

Nhưng mà, giờ phút này, đôi mắt đối với tôi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này lại trong suốt rõ ràng, trong đó chất chứa ánh mặt trời rực rỡ tươi đẹp nhất, sâu trong đó phản chiếu lại khuôn mặt lúng túng của tôi. Mắt thấy Hoa Phỉ ngày càng dựa sát lại gần, nhưng chân tôi lại như vướng phải dây thép mà không thể động đậy, cho đến lúc hơi thơ ấm áp của hắn chạm đến làn da tôi, tôi mới bối rối quay mặt qua chỗ khác.

Hơi thở Hoa Phỉ cứng lại, lui xuống như tia chớp, cười toe toét nói: “Viên muội có cảm thấy mấy lời tâm tình mà sư phụ nghĩ ra này nghe hay không? Ta chuẩn bị sắp xếp nó thành《Bách khoa toàn thư về những câu nói tình cảm nồng nàn》, ngày sau đem bán khắp tam quốc. Còn có câu này nữa ‘Ta là nốt ruồi trên bàn tay nàng, chỉ cần nàng nắm chặt hai tay, thì ta sẽ mãi ở lại trong tim nàng.’ Còn có…….”

Hắn cười đùa, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn. Khiến lòng tôi không hiểu sao lại khổ sở, hồi lâu, mới gượng gạo xoay người lại, tôi nghe thấy mình nói với hắn: “Trò cười này một chút cũng không thấy buồn cười, sau này đừng kể nữa……”

Tôi đưa lưng về phía hắn, ánh chiều tà sắp lặn kéo cái bóng hắn ra thật dài thật dài, hoàn toàn đem thân hình tôi bao lại trong đó, cùng với cái bóng của tôi lẫn vào nhau, tuyết rơi trắng xóa mặt đất nhưng lại giống như hai hình bóng đang ôm nhau sưởi ấm. Tôi không được tự nhiên bước từng bước sang trái, tạo thành hai cái bóng thật dài.

Phàng phất như thời gian ngưng đọng lại.

Sau đó, tôi nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng vang kỳ quái—–“Ùng ục ùng ục ùng ục”.

Tôi theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại, chỉ thấy Hoa Phỉ ôm bụng vẻ mặt rối rắm, “Quế lang, đừng để ý đến ta, ta đang thương cảm mà, cứ để ta một mình buồn thương chấm dứt những năm cuối đời đi.” Hắn vẻ mặt lừng lẫy, lúc này lại truyền đến tiếng “Ùng ục ùng ục”, Hoa Phỉ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đánh vào bụng một cái, cúi đầu nhìn cái bụng nói: ”Sao ngươi lại không phối hợp một chút chứ?”

Tôi hung tợn trừng hắn, ” Lúc giữa trưa ở tửu lâu là ai chọn ba lấy bốn mà không chịu ăn cơm đó?”

“Nhưng mà….Nhưng mà, thức ăn của phàm nhân quả thật là không thể ăn nổi mà, ta một thần tiên có phẩm hạnh cơ bản, không thể tùy tiện chấp nhận được.” Hoa Phỉ thản nhiên sán đến bên tôi, dáng vẻ lấy lòng, “Viên muội tốt, ta nhớ món rết xào do muội làm ghê.”

Hoa Phỉ đối với độc vật lại có một cảm giác kỳ diệu, cho dù là ở Tuyết Vực quốc băng tuyết tràn ngập này, vậy mà hắn cũng có bản lĩnh trong thời gian một nén hương có thể bắt được ba con rết với một con rắn độc đang ngủ đông. Chúng tôi tìm được một ngôi miếu bỏ hoang, nhóm lửa bắt đầu nướng thức ăn.

“Thương thế của Triệu Lê Mậu ra sao rồi? Bây giờ đang ở đâu?” Cách làn khói nhẹ lượn lờ, tôi hỏi hắn, trong lòng mơ hồ có chút lo sợ bất an, một màn đi săn kỳ dị của Tử Hạ Phiêu Tuyết vẫn còn khắc sâu vào đại não tôi.

Hoa Phỉ gặm con rết đang nóng hầm hập, nói mơ hồ không rõ: “Chỉ bị chút vết thương ngoài da thôi, cũng không đáng lo……Hẳn là đã về Hương Trạch quốc rồi……” Nhìn cái dáng vẻ hắn làng tránh ánh mắt tôi, tôi biết ngay hắn nhất định có điều gì giấu diếm tôi rồi.

Hoa Phỉ bị tôi trừng tới mức càng thêm gục đầu xuống khổ sở ăn. “Ngươi muốn tự mình nói ra hay để ta phải dụng hình?” Tôi quơ quơ ngón tay, Hoa Phỉ đã sợ đến cảnh ngộ mà người khác không thể tưởng tượng được rồi, định tiếp tục uy hiếp hắn.

“Đừng, Quế lang! Ta nói, ta nói mà!” Hoa Phỉ sợ tới mức hoa dung thất sắc, ấp úng nói: “Ta……ta……Cho hắn một chú thôi miên……”

“Chú thôi miên?” Tôi ngạc nhiên.

“Sau khi hắn tỉnh lại……Sẽ hoàn toàn không nhớ rõ sự việc đã xảy ra ngày ấy……Không nhớ rõ người từng gặp hôm ấy……” Hoa Phỉ ngập ngừng, một bên lén dò xét sắc mặt tôi. Thông qua việc nói rõ gián đoạn của hắn, tôi mới biết ngày đó đi theo Con Báo còn có tiểu Thập Lục và thị vệ bên người, bởi vì Tử Uyển mà bị Tuyết Vực quốc phái ra gần trăm cao thủ vây công, tiểu Thập Lục cùng thị vệ toàn lực hộ giá, mở một đường máu, một mình Con Báo ôm Tử Uyển rút lui trước, nhưng Tử Hạ Phiêu Tuyết còn bố trí một đội nhân mã phục kích giữa đường, vốn là tai vạ khó tránh nhưng giữa chừng lại bị tôi phóng độc cứu được Con Báo ra. Mà lúc màn đêm buông xuống không rõ vì sao tôi lại mất tích, Hoa Phỉ liền biết ngay là Tử Hạ Phiêu Tuyết gây nên, cảm thấy sốt ruột, hắn vội vàng trị liệu xong cho Con Báo còn đang hôn mê rồi làm thuật thôi miên lên hắn, sau đó lẻn vào khách điếm mà tiểu Thập Lục bọn họ đang ở, đưa Con Báo đang mê man vào phòng của tiểu Thập Lục đang gấp gáp tìm người. Lúc sau, hắn liền dịch dung lẻn vào hoàng cung Tuyết Vực quốc tìm thời cơ cứu tôi.

Nhưng mà, không nhớ rõ những việc đã xảy ra hôm ấy……Không nhớ rõ người từng gặp hôm ấy…….Trong lòng đột nhiên có chút cảm giác rầu rĩ, phức tạp lan tràn, tôi cười khổ một chút, như thế cũng tốt, cho hắn biết tôi còn trên đời này thì cũng có ích gì đâu? Tôi còn đang đắm chìm trong hai chữ “Quên đi” này, cũng không nghĩ ra vì sao Hoa Phỉ lại làm Con Báo quên đi sự việc hôm ấy.

Có điều, nếu Hoa Phỉ giao hắn cho tiểu Thập Lục, vậy sau đó nhất định là bọn họ đã an toàn hồi cung rồi. Chỉ cần bình an là tôi yên tâm.

Nhưng vì sao mắt phải tôi cứ giật giật vậy, giống như có điềm báo không rõ, khiến lòng tôi kinh sợ. Không được, phải mau tìm hiểu tin tức của Hương Trạch quốc và Tây Lũng quốc, còn phải chạy khỏi Tuyết Vực quốc nữa.

Sau khi tôi nói cho Hoa Phỉ quyết định của mình, hắn có chút khó xử lấy từ trong ngực ra tờ ngân phiếu nhăn nheo, lật qua lật lại mà đếm, đếm tới đếm lui cũng đếm không ra tờ thứ hai. Mà tờ duy nhất này giá trị chỉ có năm mươi lượng. Hắn giải thích Tử Hạ Phiêu Tuyết có trí nhớ vô cùng tốt, đã gặp qua là không quên được, đến mức mỗi gương mặt trong cung hắn đều biết, vì để cứu tôi ra mà không có chút sai sót nào, hắn đành phải dịch dung thành thị vệ mới tuyển vào cung, mà ở Tuyết Vực quốc khi mỗi thị vệ cung nhân vào cung đều phải bị lục soát triệt để, mấy thứ đồ vật này nọ cũng không được mang vào cung, đó chỉ mới nói đến quần áo thôi, còn ngân lượng ngân phiếu thì khỏi bàn rồi. Đống bạc trên người hắn một tháng qua đã từ hắn chuyển sang vị tổng quản mất rồi.

Tôi trừng hắn, “Vậy mà vừa nãy ngươi lại cho bà mối kia một thỏi bạc?!” Ít nhất cũng là hai lượng đấy.

Hoa Phỉ nhức đầu, “Á! Ta có cho bà ta bạc sao? Không được! Ta phải quay lại đòi thôi!” Nói xong liền định ra ngoài, lại bị tôi đầu đầy hắc tuyến kéo lại, bạc đổ ra ngoài nước hắt ra bát, bà mối kia hiển nhiên sẽ trở mặt chối bỏ, làm sao còn có thể lấy về được.

Tôi từ trong tay áo lấy ra trâm ngọc hình bông tuyết mà Tử Hạ Phiêu Tuyết từng sai người cài trên tóc tôi, nặng trình trịch, đáng tiếc cũng không thể thế chấp được, cái trang sức quý giá được làm khéo léo hoàn mỹ thế này nếu mà vừa vào hiệu cầm đồ, chẳng phải là để lại tung tích cho tên yêu nghiệt kia tới bắt tôi hay sao. Đúng là nhìn được nhưng không ăn được, tôi nhìn chằm chằm cây trâm ngọc kia, hận đến nghiến răng.

Hoa Phỉ thấy tôi nhìn chằm chằm cây trâm ngọc kia mà vỗ đầu nhìn nhớ tới cái gì, trong nháy mắt đem ra một hạt châu nhỏ như móng tay ngón áp út đặt vào tay tôi, “Không biết hạt châu này có đáng giá không nữa?”

Tôi giơ hạt châu kia lên trước ánh lửa nửa ngày, chỉ thấy hạt châu trơn bóng, ở gần ánh sáng thì sẽ có hình dạng trong suốt phát ra ánh sáng đầy màu sắc, có một chút tựa như hồng châu của Hương Trạch quốc, nhưng khi rời khỏi ánh sáng thì sẽ mất đi trạng thái trong suốt mà chỉ còn trơn bóng như trân châu bình thường. Còn có tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Lấy sự hiểu biết của tôi đối với châu báu, thì trên cơ bản là không nhìn ra được vật này là thứ gì.

Tôi hỏi Hoa Phỉ lấy thứ này ở đâu, hắn nói là ba năm trước từ hoàng cung Hương Trạch quốc cứu tôi ra rồi tôi ho ra nó, hắn cũng không biết là thứ gì nên cứ mang theo bên người, khi vào Tuyết Vực quốc hắn ngậm thứ này dưới lưỡi, nên không bị lục soát được.

Sau khi nói xong, Hoa Phỉ đột nhiên mắt lóe ánh sáng nhìn chằm chằm tôi, “Viên muội, muội không phải là thần tài đầu thai chuyển thế đó chớ? Nghe nói lúc muội sinh ra thì miệng đã ngậm chiếc nhẫn hiếm thấy, mà hạt châu này cũng là từ miệng muội mà ra.” Hắn sáp tới bắt lấy má tôi bóp miệng tôi ra, “Viên muội, muội phun kim nguyên bảo ra đi!”

Tôi cố nén xúc động muốn một chưởng đánh chết hắn, lôi hắn ra khỏi cái miếu đổ nát. Trước khi chủ quán đóng cửa chúng tôi phải đến kịp đem hạt châu thế chấp.

Sau khi hỏi thăm những người qua đường, chúng tôi bảy rẽ tám quẹo mới tìm được một hiệu cầm đồ nhỏ trong góc đường. Tôi có chút lo lắng giao hạt châu vào tay lão chưởng quầy, ông lão kia đã hơn sáu mươi tuổi, lưng còng xuống, cẩn thận nghiên cứu hạt châu kia dưới ánh nến lập lòe nhiều lần, lúc sau mới lộ vẻ khinh thường mà mở miệng: “Tám mươi lượng bạc.”

Tôi cả kinh, nếu tôi ngậm nó ra khỏi hoàng cung Hương Trạch quốc, nghĩ chắc là do Con Báo đã bỏ vào miệng tôi, hoàng thất Hương Trạch quốc từ trước đến giờ đối với châu báu đều xoi mói kỹ càng, hạt châu này tuy rằng tôi không biết là gì nhưng nhất định là có giá trị xa xỉ, chắc chắn không chỉ tám mươi lượng.

“Chủ quán, ông xem hạt châu này dưới ánh sáng có thể trong suốt, bảy màu sặc sỡ, tỏa ra mùi hương. Tám mươi lượng thì……” Tôi thượng lượng với lão chưởng quầy kia.

“Tiểu cô nương nhà ngươi nghĩ rằng đem hạt châu tẩm hương vào thì ta không nhận ra à? Đừng tưởng tuổi ta đã lớn mà lừa dối ta, hồng châu của Hương Trạch quốc có màu sắc mộc mạc là thượng phẩm, có màu sắc sặc sỡ là trung phẩm, màu sắc trong suốt thì chỉ là thứ phẩm. Hồng châu này của cô chỉ có một nửa là trong suốt, đừng nói là ngay cả thứ phẩm còn không bằng chứ? Tám mươi lượng là đã cao rồi.” Ông già kia lời lẽ đanh thép, giọng điệu thập phần chắc chắn, không giống như dáng vẻ nói dối, cuối cùng còn nói với tôi: “Nếu cô không tin, thì đến hiệu cầm đồ khác trên trấn trên mà cầm. Nếu giá cao hơn ta, Vương Lục ta sẽ không phải họ Vương nữa!”

Nghe thấy lời lẽ chắc chắn của ông lão, tôi và Hoa Phỉ khó tránh khỏi uể oải, thật vất vả mới nghĩ ra được thứ để đi cầm, nhưng cũng thất bại. Đang chờ chưởng quầy lấy nhân phiếu cho chúng tôi, lúc định lấy ngân phiếu đi, một nam tử trung niên từ mặt tiền cửa hàng vén rèm tiến vào, trên tay cầm một lư hương mạ vàng, chắc là cũng đem đến cầm, thấy chưởng quầy đang bận rộn bên chỗ chúng tôi thì lại ngồi xuống một chỗ, câu được câu không bắt chuyện cùng chưởng quầy, thoạt nhìn là người quen.

“Lão Vương, mấy ngày nay không thấy Đại đương gia của các ngươi đến đây tuần sát cửa hàng rồi.” Người trung niên vừa uống trà vừa hỏi.

Chưởng quầy cùng không ngẩng đầu lên mà trả lời hắn: “Ai, mấy ngày nay Đại đương gia bận rộn công việc, gấp đến mức không thể thoát thân, nào có thời gian quản lí tiểu điếm này.”

“Sao vậy? Hắn đường đường là Bát tổng quản của Ngũ gia thì còn có chuyện gì có thể làm khó hắn?” Người trung niên có chút không thể tin.

“Còn không phải vì Tả Yêu phu nhân của Ngũ gia mắc một căn bệnh kỳ quái, cả ngày mê man bất tỉnh, nhiều lần mời thầy thuốc cũng không trị hết bệnh, lần trước có một thầy lang nói nếu không tỉnh lại, tính mạng chắc cũng không giữu được. Lão gia Ngũ gia nóng nảy, phái Đại đương gia của chúng ta hỏi thăm xung quanh xem có danh y nào có phương thuốc tốt để trị bệnh cứu người không. Đại đương gia cũng rất lo âu.” Chưởng quầy lắc đầu liên tục, “Ta nghe Đại đương gia nói, lão gia Ngũ gia còn chính miệng nói nếu thần y nào có thể chữa khỏi bệnh cho Tả Yêu phu nhân, thì nhất định sẽ biếu cho trăm lượng hoàng kim.”

Trăm lượng hoàng kim! Tôi vừa nghe thấy, lỗ tai cũng đã dựng thẳng lên, tôi không biết y thuật, có điều Hoa Phỉ chính là “Thầy lang giang hồ” được xưng có thể trị bách bệnh, tuy rằng hắn rất bất mãn với cái danh hiệu mà tôi cho hắn này, cứ luôn tự cường điệu là mình là “Dược vương” là “Y Thánh”. Tôi véo véo Hoa Phỉ bên cạnh, hắn lập tức ngầm hiểu, “Không biết Tả Yêu phu nhân của Ngũ gia ngoại trừ hôn mê ra còn có bệnh khác nữa không?” Hắn làm ra vẻ vuốt vuốt cái cằm không có râu, ra vẻ thâm trầm.

Chưởng quầy kia vừa nghe, động tác trong tay ngừng lại, lập tức vui sướng tiến đến, “Vị tiểu ca này không phải là thầy thuốc đấy chứ?”

“Y thuật thì có hiểu biết một chút, mặc dù không dám xưng là hành y tế thế, nhưng cứu mạng người có thể nói là hạ bút thành văn.” Hoa Phỉ lại bắt đầu thổi phồng mình, có điều cũng không thể nói là hắn thổi phồng, hắn quả thật có bản lính thần kỳ làm người ta khởi tử hồi sinh, nhưng bình thường hắn khinh thường việc chữa bệnh cho người ta, so với việc này thì hắn càng thích say mê nghiên cứu độc dược để người ta trong nháy mắt mất mạng hơn nhiều. Đây là một cách để hắn cảm nhận giá trị nhân sinh cổ quái của mình, ít nhất thì tôi cho rằng vậy.

Chưởng quầy vừa nghe Hoa Phỉ đem câu “Cứu mạng người chỉ là hạ bút thành văn” thuận miệng nói ra, trên mặt liền có chút nghi ngờ, đại khái trong lòng hoài nghi Hoa Phỉ là kẻ lừa đảo, trong lòng tôi nén giận Hoa Phỉ nói thái quá hiển nhiên khiến người ta không tin.

Hoa Phỉ nhìn vẻ nghi ngờ của ông lão, có chút tức giận, hắn chịu không nổi nhất là khi người ta nghi ngờ hai thứ của hắn, một là “Độc thuật”, cái thứ hai là “Y thuật”. Tức đến mức má lúm đồng tiền lõm xuống, “Lão già này đừng có ỷ vào quả thận mình không tốt mà lại hoài nghi người khác!” Lời Hoa Phỉ vừa nói ra, vẻ mặt tôi liêng hắc tuyến, cái gì là “Ỷ vào thận mình không tốt” chứ? Nào có người ỷ vào bệnh của mình! Tư duy của tên Hoa Phỉ này, không nói cũng thế……

Chưởng quầy kia lại kích động vạn phần, “Sao tiểu ca biết được thận của lão hủ không được tốt?”

Hoa Phỉ khinh thường nói: “Sắc mặt ngươi trắng bệch, bước đi không vững, trán đổ mồ hôi, mà thân hình lại còng xuống không dễ chịu lắm, chắc chắn có thói quen cuộn mình lại vì hai sườn thắt lưng quặn đau, nhất định còn thường xuyên có cảm giác buồn nôn, nôn nửa, đi tiểu không thông.”

“Đúng vậy đúng vậy! Không biết tại hạ bị mắc bệnh gì? Mong thần y chỉ vẽ một ít.” Vẻ mặt chưởng quầy như gặp được cứu tinh mà sùng bái nhìn Hoa Phỉ, ngày cả cách xưng hô cũng thay đổi.

“Trong thận ngươi có sỏi, chỉ cần châm cứu và uống thuốc, hai tháng sẽ bỏ được sỏi tích tụ trong thận.” Hoa Phỉ nói rất thoải mái. Y thuật của Hoa Phỉ quả nhiên đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, ánh mắt có thể so với tia X quang, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra người khác bị sỏi thận…….

Chưởng quầy kia nghe thấy “Trong thận có sỏi” đầu tiên là sợ tới mức không còn chút máu, sau đó nghe Hoa Phỉ nói cách chữa bệnh, biết rằng không phải bệnh nan y, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, đối với y thuật của Hoa Phỉ không dám hoài nghi nữa. Lập tức sai tiểu nhị đóng cửa điếm, khách khách khí khí tự mình đưa chúng tôi đén chữa bệnh cho cái gì mà Tả Yêu phu nhân của Ngũ gia kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui