Tàu dần dần chuyển bánh, khẽ lắc lư lên xuống trên đường ray làm phát ra những tiếng xình xịch. Hứa Tri Mẫn ngạc nhiên thở dài. Hóa ra điều nói trong sách giáo khoa là thật. Đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường, lời này phải tự mình lĩnh hội mới cảm thụ sâu sắc được.
Đây là lần đầu tiên cô đi tàu, lần đầu tiên rời xa quê hương trong thời gian dài nên đối với thế giới bên ngoài cô vô cùng tò mò. Hai tay chống cằm, cô chốc chốc lại nghiêng đầu, vô cùng thích thú nhìn khắp toa xe. Vừa mới khởi hành, một số hành khách đã không chịu nổi yên tĩnh, nhao nhao bày ra “châu báu” của mình. Những nhãn chai Cocacola, Sprite cỡ lớn xanh đỏ cứ thế từ trong túi hành lý xuất hiện. Mì ăn liền Khang sư phụ được ngâm vào nước nóng, mùi thơm hấp dẫn cứ thế mà từng đợt từng đợt tỏa ra. Những túi hạt dưa to được lôi ra, lắc lắc lắc trên tay rồi sau đó là những hạt dưa sáng bóng được đổ lên những cái bàn vuông nhỏ. Một chú nào đó giơ đũa gỗ gắp từng sợi mì, hút xì xụp từng miếng từng miếng một. Thiếu nam thiếu nữ thì ngồi cắn hạt dưa, rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt biết bao. Một cậu nhóc ba tuổi trắng trẻo mập mạp ngồi ở trên đầu gối mẹ, miệng cắn cắn đầu ống hút, hai mắt to như hai viên ngọc đảo qua đảo lại khắp phía.
Hứa Tri Mẫn nhìn con người trong cuộc sống thiên hình vạn trạng này mà nghĩ mông lung. Lương Tuyết ngồi bên cạnh đẩy đẩy cô: “Điện thoại của cậu hiệu Motorola hả? Cho tớ mượn xem một chút.”
Di động là để tiện liên lạc nên chú hai mới mua cho cô. Hiệu Motorola, mẫu ra năm trước, không đắt đỏ gì, còn chưa đến mấy trăm tệ. Cô vốn cũng không muốn nhận, sợ là sẽ thiếu nợ tình cảm với người ta. Nhưng ba mẹ cô thật thà ăn nói vụng về không thể từ chối được, nên đã nhận thay cô. Lo nó sẽ rơi vào tay người xấu, cô tự mình cắt một miếng vải bông khâu thành một cái túi đựng di động.
Lương Tuyết nhìn thấy cái túi di động “độc đáo” này thì bật cười: “Trời ơi. Hứa Tri Mẫn, cậu muốn chọc mình cười đến chết hả! Di động là để dùng mà cậu lại đem giấu nó thành cái bộ dạng này. Hơn nữa, bây giờ ai mà dùng cái túi quê mùa như vậy đựng di động đâu chứ. Mau mau mau, vứt đi cho mình nhờ!”
Hứa Tri Mẫn tức giận liếc cô một cái, hừ: “Thật không có mắt nhìn. Cậu có tin mình đem bán cái túi này, có khi người ta còn trả từ vài chục đến một trăm không.”
“Thật không đó.. Mình sẽ chờ đến lúc ấy!” Lương Tuyết càng không ngừng cười nhạo.
Không ngờ, thực sự là có một cô gái rất model đi tới, bắt gặp cái túi trong tay Hứa Tri Mẫn thì ngạc nhiên kêu lên: “Hey, cái túi di động này của em lạ quá ha, em mua ở đâu vậy?”
Lương Tuyết đang uống một ngụm nước thì bị nghẹn lại, phun hết ra ngoài. Hứa Tri Mẫn thiếu chút nữa cười đến sốc hông. Cô gái kia nghi hoặc nhìn hai người các cô, rồi ngồi xuống cái ghế trống ở phía đối diện.
Lúc lên tàu, hai cô đã thấy hai cái ghế phía đối diện vẫn còn trống. Nhìn nhau, Lương Tuyết hắng giọng, nhanh nhảu nói: “Bọn em còn tưởng chỗ đó không có ai ngồi.”
“À.” Cô gái xa lạ có hai hàng lông mày lá liễu dài, một đôi mắt đẹp long lanh ánh nước, chỉ có điều mặt dậm phấn hơi dày. Cô ấy gật đầu với hai cô: “Hai chỗ này là của chị và anh chị. Các em không thấy bọn chị tới, là vì chị và anh trai vừa đặt một chỗ dưới toa giường nằm. Chuyến tàu này chắc đến sáng mai mới có thể đến ga cuối ở thành phố R. Buổi tối thì ngả lưng nghỉ ngơi, ban ngày thì tìm thêm nhiều người nói chuyện phiếm cho đỡ buồn. Cho nên mới mua vé ngồi rồi lại mua thêm vé giường nằm… Chị tên là Mạc Như Yến. Còn hai em?”
Nghe thấy cái chị họ Mạc này huyên thuyên cái giọng “tiêu tiền như nước là đương nhiên”, Hứa Tri Mẫn và Lương Tuyết lập tức mất hết toàn bộ hứng thú muốn cùng bắt chuyện. Nhưng vì lễ phép, Lương Tuyết thấp giọng giới thiệu: “Em là Lương Tuyết. Còn cậu ấy tên là Hứa Tri Mẫn.”
“Tri Mẫn?” Mạc Như Yến à lên một tiếng, “Cái tên này rất đặc biệt.”
“Cám ơn chị.” Hứa Tri Mẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này tàu đã ra khỏi thị trấn, vụt nhanh qua những ruộng đồng xanh mướt bên sườn núi, mùi hương bùn đất nồng đậm gột đi những ồn ào náo loạn trong lòng người thành phố. Tầm mắt lập tức sáng bừng lên. Những con tim đang phấn khích cũng bình lắng lại mà hưởng thụ sự an bình của thiên nhiên. Nhưng con người ta chỉ cần ở trong xã hội, cho dù chỉ là ở trong một cái toa tàu nho nhỏ, cũng sẽ có người không vừa ý với mình.
Quả nhiên, Mạc Như Yến là người đầu tiên “phê bình” cô: “Chị nói Lương Tuyết này, sao bạn em chẳng chịu nói gì hết vậy. Như vậy cũng không tốt đâu! Chị vừa nhìn đã biết hai đứa đều là sinh viên năm nhất. Bản thân môi trường đại học cũng chính là một xã hội thu nhỏ. Các em vào đại học rồi thì chắc cũng hiểu nếu chỉ có học tập tốt thôi thì không đủ, quan trọng hơn là học được cách kết bạn với người khác.”
Mạc Như Yến ba hoa khoác lác, thu hút không ít người bên cạnh lắng nghe. Một chú nào đó hăng hái bừng bừng chen vào: “Cô bé cho chú hỏi này, cháu là sinh viên trường đại học có tiếng đúng không?”
Mạc Như Yến khiêm tốn đáp: “Dạ cháu là sinh viên năm thứ ba. Học viện Thương mại XX.”
Lương Tuyết lén kéo tay Hứa Tri Mẫn: “Mình muốn đi toilet, đi cùng không?”
“Ừ.” Hứa Tri Mẫn thông minh cười.
Vì thế hai người đi đến chỗ trống tại khu vực giao nhau giữa hai toa. Nhìn nhìn bốn phía thấy không có ai, Lương Tuyết liền lớn tiếng hét “a…a…a…”, vung hai nấm đấm lên đánh không khí: “Trời ơi. Hứa Tri Mẫn, cứ nghĩ đến người như vậy là sư tỷ trường mình, là mình lại muốn ói!”
“Người ta nói mình chứ có nói cậu đâu mà cậu phải giận.” Hứa Tri Mẫn bình tĩnh đáp.
“Ôi chao? Mình nói này Hứa Tri Mẫn, cậu biết người ta nói xấu cậu như vậy mà còn không lên tiếng để mặc cho người ta khi dễ mình vậy à!”
“Mình có nói sẽ để mặc cho chị ấy nói xấu mình sao?”
Lương Tuyết nháy mắt mấy cái, yên lặng nhìn bạn tốt: “Cậu định làm gì hả?”
“Đưa lỗ tai lại đây.” Hứa Tri Mẫn “xấu xa” ngoắc đầu ngón tay.
Sau một lúc thì thà thì thầm, Lương Tuyết ôm lỗ tai kinh ngạc nhìn bạn tốt: “Chiêu này của cậu ác à nha.”
“Không. Cái này gọi là thấy sai là phải sửa.” Hứa Tri Mẫn bên môi hiện lên một nụ cười nhạt. Chị ấy không phải phê bình cô không thích nói chuyện sao? Cô là học sinh tốt, biết sai thì sẽ sửa, thuận theo ý tốt của chị ấy mà “nói” cho chị ấy nghe.
Hai người trở lại chỗ ngồi.
Mạc Như Yến bô bô nói suốt nảy giờ, cũng cảm thấy khô miệng, lục từ trong túi da mang theo bên mình lấy ra một bình nước khoáng Di Bảo. Vặn nắp bình, miệng bình vừa đụng tới môi, đột nhiên phát hiện ánh mắt hai người đối diện đang cổ quái nhìn chằm chằm cổ tay áo bên trái của cô ta. Buông cái chai xuống, cô ta cẩn thận kiểm tra, cổ tay áo không có vết bẩn gì. Quay lại thì thấy Hứa Tri Mẫn và Lương Tuyết đang chụm đầu lại, ngoảnh đầu liếc liếc cổ tay áo của cô. Mạc Như Yến nghe không rõ hai người các cô đang thầm thì cái gì. Trong lòng lại kích động. Cô ta là một cô gái chú trọng ăn mặc, vì thế nắm túi lên vội vàng đi vào toilet. Liên tục kiểm tra nhiều lần, cổ tay áo không có việc gì, quần áo toàn thân hoàn hảo. Trở về lại thấy hai cô đang cười rũ rượi.
Hứa Tri Mẫn tầm mắt đảo qua cổ tay áo trái đã được xắn lên, mặt quay về phía Lương Tuyết mỉm cười. Mạc Như Yến nghĩ, chắc chắn hai đứa sinh viên năm nhất không biết tốt xấu này vừa lén nói xấu cô. Nén lửa giận xuống, cô ta cố cười một cái: “Hai em đang nói chuyện gì mà cười dữ vậy? Kể cho chị nghe với.”
Lương Tuyết lắc đầu: “Chỉ là chú bên cạnh kể truyện cười cho bọn em nghe thôi. Chị hỏi chú ấy đi.”
Chú kia giũ giũ tờ báo trong tay, vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu: “Cháu nói truyện cười đó hả, đây này. Cháu có muốn đọc không?”
Mạc Như Yến nghẹn họng, mặt đỏ bừng. Mắt thấy hai cô tân sinh viên kia vẫn còn đang thì thầm, cô ta bỗng ném mạnh cái cặp xuống bàn. Rầm một tiếng, kinh động đến mọi người xung quanh. Hình tượng sinh viên xinh đẹp học trường có tiếng của cô ta sụp đổ không còn lấy một mảnh.
Lương Tuyết tự đáy lòng chợt nảy lên sự cảnh giác. Hứa Tri Mẫn nhíu nhíu mày: cái chị này tự mình khoác lác làm như đã lăn lộn bao nhiêu năm trong xã hội, vậy mà ngay cả cái quy tắc xã hội cơ bản nhất cũng không biết. Con người, ngồi xuống ít nói đến người khác; thì khi đứng lên cũng không phải sợ bị người ta nói xấu sau lưng. Hai người các cô căn bản chưa từng nói xấu Mạc Như Yến đến nửa câu, chỉ là tạo ra một bầu không khí khiến cô ta hiểu lầm thôi. Nếu là người đứng đắn đã từng lăn lộn trong xã hội thì sao có thể mới chỉ bị người ta đẩy nhẹ một cái mà đã phát cáu. Từ đó có thể thấy được, người này cũng không được chín chắn như cái miệng đã nói.
Mạc Như Yến xấu hổ buồn bực kéo cái túi, lấy di động ra gọi: “Quách Diệp Nam, anh ngủ như lợn chết vậy còn chưa đủ sao. Em sắp chết rồi anh có biết không hả!” Sau đó nằm úp sấp ở trên bàn, hai tay ôm mặt.
Một phút im lặng. Mỗi người đều đoán: Quách Diệp Nam là người như thế nào với Mạc Như Yến? Là cái anh trai cùng đi tàu với Mạc Như Yến sao? Vậy sao hai người bọn họ lại có họ khác nhau? Anh em bà con xa? Nghĩ mãi vẫn không ra. Mà mặc kệ Quách Diệp Nam là ai, người thông minh thì đừng nên đếm xỉa đến. Mọi người lại quay đầu, làm chuyện của mình.
Lương Tuyết và Hứa Tri Mẫn tự nhận không làm chuyện gì thương thiên hại lí (tàn nhẫn). Chỉ chơi giỡn một lúc mà thôi, Mạc Như Yến thua không dậy nổi lại giở cái tính nhõng nhẻo, thật buồn cười. Cầm một quyển “Độc giả”, hai người cùng nhau im lặng lật xem.
Gần nửa giờ sau, người đang được chờ đợi – Quách Diệp Nam cuối cùng cũng chậm rì rì từ một đầu toa tàu đi tới. Đó là một chàng trai anh tuấn đeo một cái mắt kính gọng bạc. Mái tóc hơi dài xõa bồng bềnh, rất giống kiểu tóc của nam diễn viên chính trong “bản tình ca mùa đông”. Cổ áo sơmi hơi vểnh có vân mảnh màu tối, một tay đút vào túi quần, một tay gãi đầu, hoàn toàn là dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
“Làm sao vậy?” Anh ta vỗ vỗ vai Mạc Như Yến.
Mạc Như Yến nhảy lên, giữ chặt tay anh ta: “Anh.”
Anh ta nhanh chóng giãy tay cô ta ra, đẩy đẩy kính nhìn cô ta: “Anh thấy em vẫn rất ổn mà. Sao lại muốn chết.”
“Anh!”
“Đừng có gọi anh là ‘anh’. Mà nói trước nếu như em muốn chết, anh cũng sẽ không làm hô hấp nhân tạo cho em đâu.”
“Đây là lời mà một người muốn làm bác sĩ như anh có thể nói sao! Cẩn thận không em mét dì đấy.”
Anh ta cười hắc hắc: “Là một bác sĩ có bản lĩnh, sẽ không để bệnh nhân chết đến nơi rồi mới làm hô hấp nhân tạo. Biết cái gì gọi là phòng bệnh hơn chữa bệnh không?”
Mạc Như Yến vẫy vẫy tay: “Biết nói thế nào cũng không bằng anh. Mau giúp em nhìn xem, tay của em có bị gì không?”
Anh ta nâng tay cô ta lên nhìn trái nhìn phải, nói: “Có bị gì đâu.”
Mạc Như Yến kéo vạt áo anh ta một cái, kéo đầu anh ta xuống, ghé vào lỗ tai anh ta nói vài câu. Quách Diệp Nam nghe cô ta tố khổ xong, dùng ngón tay gãi gãi tai, sau đó bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía hai người ngồi đối diện. Hứa Tri Mẫn chỉ cảm thấy hai cái thấu kính mỏng manh kia căn bản không lấn át được ánh mắt sắc bén của người này. Bình tĩnh, giữ nguyên tư thế, chăm chú nhìn cuốn sách trước mặt. Cô không làm chuyện gì thẹn với lòng, cần gì phải giải thích với anh ta?
“Anh. Anh nói gì đi.” Mạc Như Yến kéo kéo tay áo Quách Diệp Nam.
“Đúng là hậu sinh khả úy.” Quách Diệp Nam vứt ra một câu rồi kéo Mạc Như Yến qua, “Đi. Chúng ta đến toa giường nằm.”
“Vì sao?!” Mạc Như Yến không cam lòng giậm chân.
“Bởi vì anh không ngờ em lại nhiều lần quấy rầy giấc ngủ của anh, đại tiểu thư.”
“Nhưng mà…”
“Mạc Như Yến, em muốn mất mặt đi về nhà hả?” Nói xong cái câu lạnh lùng lỗ mãng này, Quách Diệp Nam buông tay cô ra, đi nhanh về.
Mạc Như Yến giậm chân một cái, đuổi theo.
Lương Tuyết giật giật áo, thở nhẹ thấp giọng nói: “May quá, xem ra đúng là người không đơn giản, nhưng vẫn không phát hiện ra.”
Hứa Tri Mẫn lại không nghĩ như vậy. Người nọ ánh mắt rõ ràng là xẹt qua Lương Tuyết, rồi lại dừng trên cô một lúc lâu. Nói cách khác, anh ta đại khái cũng đoán được đó là trò của cô. Vậy thì vì sao không trực tiếp vạch trần tiểu xảo này của cô, mà còn chờ nghiên cứu.
“Người đó đúng là sinh viên trường y rồi. Chẳng lẽ lại cùng trường với cậu?” Lương Tuyết làm ra vẻ “tiểu sinh hơi sợ” rụt cổ lại.
“Không trùng hợp vậy chứ. Trường y ở thành phố R đâu chỉ có một mình đại học M.” Hứa Tri Mẫn mở sang một trang mới của cuốn “Độc giả”.
“Khó nói à nha, cậu không có nghe người đó nói vài câu gì đó trong y học à, khẩu khí cũng rất lôi cuốn đó. Mà đại học M của thành phố R thậm chí còn là trường y nổi tiếng cả nước.”
Tay Hứa Tri Mẫn dừng lại ở giữa không trung, trang sách nhẹ nhàng lướt qua kẽ tay. Cái loại duyên phận này, thật đúng là chuyện không chừng. Vậy có thể làm sao bây giờ? Thôi kệ, chuyện gì đến sẽ đến, cứ bình tĩnh mà đối phó vậy. Vỗ lên mu bàn tay bạn tốt: “Cậu có đọc không đấy? Không đọc thì để mình một mình hưởng thụ nhé.”
“Đọc!”
Hứa Tri Mẫn cười. Chặng đường kế tiếp, hai anh em kỳ quái kia cũng không xuất hiện nữa, cả chặng đường bình yên.
Tám chín giờ sáng tàu đi vào ga phía tây thành phố R. Hai người không muốn tranh nhau xuống xe với người khác. Lương Tuyết vừa vỗ đùi vừa gửi tin nhắn, khoái trá ngân nga những đoạn nhạc ngắn. Hứa Tri Mẫn vội vã nhìn về đằng xa qua ô cửa sổ, hình ảnh đầu tiên của thành phố R mà cô nhìn thấy chính là bầu trời. Hơi u ám, mây rất thưa thớt, cả bầu trời phủ một màu xám nặng nề, những chỗ không có mây ánh sáng vô cùng mãnh liệt. Mi tâm cô khẽ nhíu lại, bầu trời như vậy khiến người ta thấy không thoải mái, đã có không biết bao nhiêu người lớp sau tiếp lớp trước cố sức chen chân vào cái thành phố này, tất cả chỉ là để có thể có một chân để tồn tại sau này.
Đợi đến khi người trên tàu xuống hết. Các cô mới xách mấy cái cặp to lên, kéo rương hành lý nặng trĩu đi ra khỏi toa xe. Ngày nay các trường đại học đều có tổ chức các bộ phận chuyên trách đến nhà ga đón tân sinh viên. Lương Tuyết rất nhanh đã tìm ra người của học viện thương mại đang giơ cái cờ nhỏ, nói với Hứa Tri Mẫn: “Hay là cậu theo mình qua bên đó trước, vậy còn có thể hỏi dò bọn họ xem điểm đón sinh viên của trường cậu đặt ở chỗ nào.”
Hứa Tri Mẫn đang muốn đồng ý thì bỗng nhiên trong đám người truyền đến một tiếng kêu to: “Hứa Tri Mẫn.”
Lương Tuyết thắc mắc nhìn sang bạn tốt. Hứa Tri Mẫn lắc đầu: chắc là nghe lầm thôi. Không có ai đến đón cô. Với lại đó còn là giọng phụ nữ.
“Hứa Tri Mẫn!”
Lần này hai người nghe thấy rất rõ, ánh mắt mở thật to nhìn một cô gái trẻ giàu có hớn hở dùng sức đẩy đám người ra, chỉ chốc lát sau đã đứng nghiêm ở trước mặt các cô.
“Chị là…” Lương Tuyết chần chờ hỏi.
Cô gái vuốt vuốt cái trán ướt đẫm mồ hôi, nở nụ cười tươi rói: “Chị là chị dâu của em ấy.”
Hứa Tri Mẫn chợt bừng tỉnh. Đây là chính là cô vợ thành phố mà anh họ Kỷ Nguyên Hiên đã lấy. Cô không khỏi kinh ngạc đánh giá đối phương. Vu Thanh Hoàn dáng người cao ráo, ít nhất cũng phải 1m68. Không những cao mà người cũng có vẻ khỏe mạnh. Khuôn mặt đeo kính hơi tròn nhưng rất nhã nhặn thanh tú, mái tóc mềm ngắn, khi cười lại hiện lên hai cái lúm đồng tiền mờ mờ nho nhỏ.
Hứa Tri Mẫn thầm giật mình, mọi người ở nhà nói vợ của Kỷ Nguyên Hiên sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn, tám phần sẽ kiêu ngạo giống như mấy thiên kim đại tiểu thư. Bây giờ thấy lại hoàn toàn không giống chút nào. Vu Thanh Hoàn nói năng rất bình dị gần gũi, nhiệt tình vươn tay đón lấy túi hành lý trong tay Hứa Tri Mẫn: “Mệt không? Em này là bạn học của em hả?”
Lương Tuyết không ngờ Vu Thanh Hoàn lại chủ động hỏi cô, lắp bắp nói: “Em, em là bạn trung học của Hứa Tri Mẫn.”
Vu Thanh Hoàn ôn hòa hỏi: “Vậy em học trường đại học nào?”
“Học viện Thương mại ạ. Người đến đón em ở bên kia.” Lương Tuyết chỉ chỉ cái cờ nhỏ của Học viện Thương mại.
“Vậy à. Chị với anh họ Tri Mẫn có lái xe tới. Nếu em không ngại, bọn chị tiện đường đưa em đến trường luôn. Dù sao, xe của trường cử tới đón sinh viên, bình thường đều phải chờ tới khi đủ người mới đi được.”
Lương Tuyết luôn miệng nói cảm ơn, lại không biết xưng hô như thế nào với Vu Thanh Hoàn, lúc thì gọi “cô” lúc lại “chị”.
Vu Thanh Hoàn cười vỗ vỗ vai cô: “Không sao, em với Tri Mẫn cứ gọi chị một tiếng chị dâu là được rồi.”
Ba người cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe bên ngoài nhà ga. Trên đường Vu Thanh Hoàn xoa xoa cánh tay Hứa Tri Mẫn: “Tri Mẫn, em gầy quá đó. Chẳng giống anh họ em chút nào. Nhưng mà, không sao, vào đại học rồi không còn bị áp lực thi cử, rất nhiều sinh viên sẽ lập tức sẽ béo lên thôi.”
Hứa Tri Mẫn cùng Lương Tuyết chuyên chú tiếp nhận thông tin về thành phố lớn, cũng rất tò mò với một Vu Thanh Hoàn cả người mặc đồ thể thao lôi thôi lếch thếch. Hai cô vẫn nghĩ con gái thành phố nếu có chuyện gì phải ra ngoài, đều phải cẩn thận trang điểm lắm cơ.
Vu Thanh Hoàn nhìn ra thắc mắc của hai cô gái, cười cười nói: “Ha ha, trình độ loại như chị ở trong cái thành phố lớn này cũng chỉ thuộc loại nhân sĩ dưới trung lưu thôi.”
Dưới trung lưu?! Hứa Tri Mẫn cùng Lương Tuyết cảm nhận được áp lực cực lớn.
Dọc đường nghe chị dâu nói, Hứa Tri Mẫn càng thấy không khí nơi này làm cho người ta khó chịu ngứa cái mũi. Quệt mũi, ngẩng đầu, nhìn tới một chiếc xe ô tô Honda nhỏ màu bạc. Kỷ Nguyên Hiên tựa vào bên cửa xe, từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc “Hồng tháp”, rút ra một điếu rồi gõ gõ vào hộp thuốc.
Hình ảnh này khiến cho lòng Hứa Tri Mẫn như là bị cái gì đó bóp nghẹt. Anh nhìn như đã thay đổi rất nhiều vậy. Người trước kia kiên quyết không hút thuốc lá vậy mà nay trên người lúc nào cũng có sẵn thuốc lá.
Kỷ Nguyên Hiên nhìn thấy các cô, lập tức cất hộp thuốc lá. Sau khi Hứa Tri Mẫn chui vào xe, Kỷ Nguyên Hiên xoa xoa tóc cô: “Anh đã sắp xếp cho em hết rồi. Tối nay đến chỗ anh, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đưa các em đến trường báo danh.”
Một câu “Anh đã sắp xếp cho em hết rồi” khiến hốc mắt Hứa Tri Mẫn nóng ran, tất cả những nỗi bất an trên cả chặng đường đều như tan thành mây khói, cúi đầu đáp lại: “Dạ.”
Tình thân, nếu như dựa theo tính toán tỷ lệ toán học thì tuyệt đối đáng tin hơn so với tình yêu. Nhớ tới việc này, cô lại nhớ mình còn chưa tự nói cho Mặc Thâm: cô thi đậu trường đại học mà anh hy vọng cô có thể vào. Kỳ thật, cũng chẳng vì lý do gì chỉ là cô muốn như vậy.
Lương Tuyết ngồi bên cạnh hưng phấn mà kéo góc áo cô: “Anh họ cậu đẹp trai thật đó. Hơn nữa Đại học Sư phạm mà anh họ cậu dạy cũng gần trường của bọn mình, về sau cậu mà có đến nhà anh họ chơi cũng tiện ghé qua mình.”
“Ử.” Hứa Tri Mẫn đáp lời. Không ngờ Đại học M với Đại học Sư phạm của anh họ, một cái ở phía Đông, một cái ở ngoại ô phía Tây thành phố R, nếu không bị kẹt xe thì chỉ cần đi chưa tới hai tiếng xe bus là có thể đến nơi. Cô không phải sợ cô đơn, lẻ loi một mình…
“Tít tít tít” Lương Tuyết rút điện thoại ra xem tin nhắn, vừa nhìn vừa nhíu mày nhỏ giọng nói với Hứa Tri Mẫn: “Kiều Tường gửi tin nhắn, nói muốn xin số điện thoại của cậu.”
“Cứ cho cậu ta đi.” Hứa Tri Mẫn trả lời rất sảng khoái, cứ như là cô đã sớm đoán trước được điều đó, “Cậu ta không phải học cùng trường với cậu sao? Đỡ phải bị cậu ta cả ngày lấy chuyện này quấy rầy cậu.”
Lương Tuyết ờ một tiếng, nhanh chóng nhắn lại. “Tít tít tít” lại một tin nhắn đến, cô phiền não mở ra, hiển nhiên hoảng sợ, do dự đưa điện thoại di động vào tay Hứa Tri Mẫn: “Cậu tự xem đi.”
Hứa Tri Mẫn không rõ cho nên cúi đầu, trên nền màn hình di động màu lam xuất hiện một hàng chữ màu xám nhạt: Lương Tuyết, nhờ cậu nói số này cho chị Tri Mẫn. Trước khi mình và anh hai mình sẽ chuyển đến Đại học M, nếu ở trường chị ấy có chuyện gì, có thể tìm người này hỗ trợ. Quách Diệp Nam: 15821944444.
Ba chữ cuối cùng giống như tia sét đánh trúng tay cô, chắc không phải là cái tên họ Quách anh của Mạc Như Yến chứ. Di động từ trong lòng bàn tay rơi xuống giữa hai chân, cô thấp giọng rủa: “Tiêu rồi.”
Lương Tuyết quay đầu nhìn cô, rốt cuộc cũng không khép được miệng mà bật cười ha ha.