Hứa Tri Mẫn nhắm chặt mắt, giờ phút này cô cảm thấy ảo não vạn phần, nhưng cũng không thể giả vờ như không thấy. Cô nên sớm đoán trước con “Khổng tước” lấy “Tiền là vạn năng” ấy, nếu đã có thể đưa con trai vào học sơ trung thì chắc chắn biết lựa thời cơ để tiếp tục được lên học cao trung của trường. Mấy ngày nay tập trung nghiên cứu câu đố về Mặc gia nên hậu quả là cô quên sạch sành sanh mối lo ẩn nấp đã hơn nửa năm này.
Kiều Tường tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt của cô, hai hàng lông mày rậm nhíu lại thành chữ bát ngược (là đảo ngược hình này 八 lên nè). Không sai, đây chính là cô gái tối hôm đó đã khiến cậu ta “vô cùng nhục nhã”. Thật to gan, cô ta là người đầu tiên dám giáp mặt uy hiếp mình! Nếu không phải vì nghe theo lệnh của mẹ già, tuyệt đối không được gây chuyện vào thời điểm mấu chốt, mình đã sớm đuổi theo cho cô ta một bài học.
Nhớ lại ngày đó, Kiều Tường không khỏi giận sôi gan: “Tôi còn chưa biết tên cậu.”
“Cậu không cần phải biết.”
“Tôi — tôi vì sao lại không cần biết!!!” Cậu ta tức giận đến mức thiếu chút nữa bốc hỏa.
“Bởi vì đêm đó tôi đã say good bye với cậu rồi.” Nói xong, Hứa Tri Mẫn liền cất bước đi không buồn để ý đến cậu ta nữa.
Cậu ta ngang ngược chìa một chân ra ngáng đường cô đi, khoanh tay trước ngực, vừa vô lại vừa lười biếng nói: “Nhưng bây giờ chúng ta lại gặp mặt, hơn nữa lại ở khoảng cách gần như vậy.”
Cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu không biết sao? Trên thế giới khoảng cách gần nhất, cũng chính là khoảng cách xa nhất.”
“Cậu, cậu –” cô gái này vừa nói mấy câu đã khiến cho cậu ta thấy ù ù cạc cạc. Ví dụ như cái câu gì mà không có cái gì rồi không có cái gì lần trước hại cậu ta ở nhà lục lọi từ điển ba ngày, mới biết là ý cô muốn nói cái tính trẻ con ấy sẽ làm hại cậu ta. Lại nói, cô gái này dáng vẻ bây giờ khác với hình tượng nữ sinh ngoan ngoãn thường ngày, không biết có bao nhiêu người biết được điều này chứ. Cậu ta hừ lạnh một tiếng :”Cậu rất biết cách ‘giả vờ’ đấy!”
“Làm sao có thể so với kiểu cố làm ra vẻ ta đây như cậu chứ?”
“Cậu –” cậu ta trợn to mắt, tự nhủ chẳng qua cô ta chỉ nhanh mồm nhanh miệng, đành phải nén giận mà xua tay.
Cảnh tượng hai người cãi nhau lúc đó rất thú vị, khiến cho một cô gái nãy giờ vẫn một mực giữ yên lặng quan sát bật cười thành tiếng.
Cả Hứa Tri Mẫn và Kiều Tường đều nghe thấy tiếng cười lanh lảnh như chuông ngân của ai đó đều kinh ngạc nhìn về phía tiếng cười phát ra.
Một cô gái mặc đồ màu đỏ ngồi ở góc hành lang phía trên lan can màu trắng, mái tóc ngắn được cắt theo kiểu cách rất đẹp, khuôn mặt thanh tú, hai chân đong đưa giữa không trung, cả người toát ra vẻ tiêu diêu tự tại. Nhận thấy ánh mắt của hai người, cô gái liền nhảy xuống đi tới bên cạnh Hứa Tri Mẫn.
Kiều Tường lớn tiếng hỏi: “Vừa rồi cậu cười cái gì hả?”
Cô gái nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng xinh: “Cười cậu, khóc không ra nước mắt*, đáng đời.”
Kiều Tường siết chặt nắm tay.
“Sao, muốn đánh nhau hả.” Cô gái hất cằm, nheo đôi mắt mèo lại, “Tôi tên là Tố Lương Tuyết, tuyển thủ của đội tuyển TaeKwonDo, đẳng cấp đai đỏ. Không tin sao? Nếu cậu là học sinh sơ trung của trường, vậy hẳn là sẽ biết đến tấm thẻ này.”
Nhìn cô lấy ra một tấm thẻ màu xanh lam đeo ở trên cổ, sắc mặt Kiều Tường liền thay đổi.
Câu lạc bộ TaeKwonDo của trường này rất có tiếng, các thầy cô giáo ở đây đều là cao thủ đai đen, đặc biệt còn mời cả thầy giáo từ Hàn Quốc đến giảng dạy. Các thành viên trong câu lạc bộ tham dự các trận thi đấu hữu nghị hạng vừa đều giật cúp vàng chung cuộc. Đối với môn võ này cậu ta vốn đã ngưỡng mộ từ lâu, từng nhiều lần xin gia nhập câu lạc bộ. Nhưng trường học có văn bản quy định rõ ràng, để không ảnh hưởng đến việc học tập bình thường, nên giới hạn điều kiện học sinh được tham gia vào các hoạt động ngoại khóa. Mà thành tích học tập của cậu ta lại thật sự rất tệ, nên câu lạc bộ không thể đồng ý cho cậu ta tham gia.
Cho nên khi Lương Tuyết chìa tấm thẻ xanh thành viên câu lạc bộ mà cậu ta ao ước từ lâu, trong lòng Kiều Tường bỗng hiện lên một nỗi đau khó mà diễn tả thành lời. Cậu ta không phải sợ đánh không lại cô ấy, mà là sợ đắc tội với đám cao thủ câu lạc bộ TaeKwonDo, càng sợ bị mách với thầy chủ nhiệm câu lạc bộ khiến cho thầy có ấn tượng không tốt đối với cậu ta.
Kiều Tường hung hăng trợn mắt nhìn trừng trừng hai cô rồi ngượng ngùng bỏ đi.
Ác thần đi rồi. Lương Tuyết vỗ một cú vào vai Hứa Tri Mẫn: “Định cảm ơn mình như thế nào đây?”
“Cám ơn.” Hứa Tri Mẫn chân thành nói, trong lòng vẫn có chút khó hiểu, cô gái xa lạ này vì sao lại đứng về phía cô rút dao tương trợ.
“Tên bạn là gì?”
“Mình họ Hứa, tên Tri Mẫn.”
Đôi mắt mèo trong veo của Lương Tuyết nhìn lướt qua cô: “Mình nghĩ, cậu là loại người thà nửa đường chết khát chứ không chịu xin chén nước từ những người xa lạ.”
“Rất ít người làm như vậy.” Hứa Tri Mẫn thản nhiên nói.
“Đúng vậy. Tất cả mọi người không làm như vậy, vì cho rằng không xin được nước. Chuyện này không phải rất kỳ lạ sao? Xin nước chứ có phải vay tiền đâu, sao phải lấy suy nghĩ đề phòng mà làm trầm trọng hóa vấn đề. — Đương nhiên, mình sẽ không cho mấy người ăn xin đó dù là một phân tiền, cùng lắm mình sẽ cho họ một chén cơm.”
Hứa Tri Mẫn đã hiểu, Lương Tuyết giúp cô là bởi vì thích cô. Mà bản thân cô cũng thấy cô gái tràn đầy khí khái này cũng rất tốt. Vậy là tình bạn của hai người bắt đầu từ đây.
Khuôn mặt Hứa Tri Mẫn giãn ra, nói: “Đồng cảm.”
Lương Tuyết vỗ vỗ bả vai cô: “Nhìn thấy cậu vừa rồi cứ đi quanh quẩn một chỗ chắc là bị lạc đường hả. Mình dẫn cậu đến chỗ ghi danh nha. Tuy rằng mình cũng vừa mới thi đỗ vào trường này, — cậu đừng có ngạc nhiên, mình quả thật chưa từng học ở trung học Thực Nghiệm. Chỉ là nhờ ba mình có quan hệ bạn bè tốt, nên mình được đến câu lạc bộ TaeKwonDo của trường luyện tập gần ba năm. Cho nên để mình dẫn đường cho cậu tuyệt đối không có vấn đề.”
“Vậy ba của cậu đâu?”
“Hơn một tiếng trước, nhân lúc người đến còn chưa đông, ba đã làm xong toàn bộ thủ tục nhập học cho mình rồi. Đồ đạc linh tinh ba mình cũng mang về nhà trước rồi, mình còn muốn đến thăm câu lạc bộ cho nên đi chung quanh xem náo nhiệt, kết quả lại được chứng kiến câu chuyện của hai người.” Lương Tuyết đi phía trước thở dài một hơi rồi quay đầu lại: “Nói mau, cậu muốn nghe tin tốt hay tin xấu?”
“Tin xấu.”
“Quả nhiên là người cẩn thận đề phòng**.” Lương Tuyết thở dài, “Tin tức xấu chính là, hai chúng ta vừa hay sẽ học cùng lớp với thằng cha hư hỏng kia.”
“Cậu cũng biết Kiều Tường?”
“Làm sao không biết được, tên đó từ sơ tam được chuyển đến sơ trung của trường này, trên sổ đen thông báo phê bình đích danh từ trước tới giờ chưa từng thiếu suất của cậu ta.”
Quả nhiên là sự thật, Kiều Tường ở đây cũng lộn xộn chẳng ra thể thống gì.
“Vậy còn tin tốt?” Hứa Tri Mẫn hỏi.
Lương Tuyết mỉm cười khó hiểu: “Chúng ta sẽ học cùng lớp với nhị công tử nhà họ Mặc.”
“Mặc Hàm?” Hứa Tri Mẫn thầm giật mình.
“Cậu biết Mặc Hàm? Vậy mà mình còn muốn từ từ giới thiệu cậu ta cho cậu biết nữa chứ. Cậu ta thật sự là một người tốt, so với tên hư hỏng kia thì hoàn toàn khác biệt. – nhưng mà, cậu biết cậu ta cũng là chuyện bình thường. Mặc Hàm là tân khoa Trạng Nguyên của kỳ trung khảo mà. Toán và tiếng Anh đều đạt điểm tuyệt đối, về phần ngữ văn thấp hơn hai điểm là do phòng giáo dục đề xuất không thể để điểm cậu ta quá mức hoàn mỹ, tuy các thầy cô không tìm ra khuyết điểm trong cách viết văn của cậu ta nhưng vì lý do công việc nên phải trừ đi hai điểm.” Lương Tuyết đúng là loại người ba hoa một khi đã mở loa ra là nói thao thao bất tuyệt, “Còn vì sao mà mình biết Mặc Hàm ấy à. Đó là vì hai công tử nhà họ Mặc đều là thành viên của câu lạc bộ TaeKwonDo. Mình thích Mặc Hàm còn hơn cả anh trai cậu ta Mặc Thâm. Đương nhiên, số nữ sinh say mê Mặc Thâm còn nhiều hơn một chút. Cậu đại khái không biết, suốt một năm vừa rồi, ngày nào tan học cũng có nữ sinh si tình của trường khác đứng ở cổng trường chờ Mặc Thâm. Vậy mà Mặc Thâm cũng không hề liếc nhìn người ta một cái. Cô gái kia kéo lại hỏi vì sao thì cậu ta nói cô gái đó không đủ tư cách lọt vào mắt của cậu ta! — mình khinh!”
Lương Tuyết nói đến đầu bốc khói, nén giận, buột miệng nói tục. Hứa Tri Mẫn đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm Lương Tuyết thật sự là một cô gái thú vị, luôn miệng nói thích Mặc Hàm, lại để ý đến mấy chuyện như thế của Mặc Thâm.
Hai người nói nói cười cười, rẽ vào khúc ngoặt phía trước, đi tới chỗ học sinh mới ghi danh nộp học phí.
Hứa Tri Mẫn thấy Mặc Hàm ở phía xa xa.
Bên góc bên phải một chiếc bàn dài sơn đỏ, cậu ta ngồi bên cạnh cô giáo thu học phí, phụ trách ghi danh sách học sinh mới đến đăng ký. Lúc này thoạt nhìn, Vóc dáng Mặc Hàm so với anh trai hơi thấp hơn một chút, gầy hơn một chút. Cậu ta bị cận à? Nhìn cặp kính viền vàng trên mũi cậu ta, cô cảm thấy rất lạ, rõ ràng tối đó cậu ta cũng không đeo kính.
Mà cho dù mang thêm cặp kính cũng không thể làm hỏng cảm giác đặc biệt trên người cậu thiếu niên này. Đúng như lời Lương Tuyết nói, cậu thiếu niên áo trắng này có thể tùy ý khiến cho người ta cảm thấy một vẻ ân cần. Mà không hiểu sao, sự sốt ruột, nóng bức cũng theo nụ cười của cậu ấy mà dần dần tiêu tán, tâm trạng của mọi người cũng vì thế mà thư thái hẳn.
Trong năm hàng dài rồng rắn, thì tổ của Mặc Hàm là làm việc hiệu suất cao nhất, nhiều người cũng nhìn thấy nên ồ ạt kéo đến.
Lương Tuyết nhẹ nhàng thì thầm với Hứa Tri Mẫn: “Mình lên trước hỏi Mặc Hàm một chút, xem có thể đi cửa sau hay không.”
Hứa Tri Mẫn muốn kéo cô lại, thì cô đã nhanh như chớp vọt tới hàng đầu tiên. Lúc quay về, cô hướng về phía Hứa Tri Mẫn ra hiệu ok.
Đi theo Lương Tuyết, Hứa Tri Mẫn nhanh chóng đi vào một văn phòng nhỏ không người. Thấy không có ai, Mặc Hàm cầm danh sách đi đến.
Lần thứ hai ở cự li gần nhìn nhị công tử nhà họ Mặc, Hứa Tri Mẫn thấy có thể kể ra những khác biệt rất nhỏ trên khuôn mặt của cậu ấy và anh trai. Ví dụ, tóc mềm giống lông mèo, lông mi dài và cong hơn, môi mỏng hơn, màu mắt nhạt hơn một chút, làn da trắng nõn. Duy chỉ có chiếc mũi là giống y chang anh trai, sống mũi thẳng tắp, thực tuấn mỹ, khiến cô nhớ tới cái mũi của pho tượng Alexander trong phòng mỹ thuật tạo hình.
Để tăng cường khái niệm không gian trong môn hình học không gian, Hứa Tri Mẫn từ năm thứ ba tiểu học đã thường lợi dụng thời gian ngoài giờ tham gia học vẽ tranh tại một phòng mỹ thuật tạo hình ở bên ngoài trường. Ai cũng biết những người yêu thích vẽ tranh, khi nhìn thấy vật gì đó đẹp là sẽ nhịn không được mà muốn cầm lấy bút vẽ. Hiện tại cô chính là như vậy, muốn vẽ chiếc mũi của hai anh em này, sau đó cất giấu cho riêng mình.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt. Hứa Tri Mẫn rất nhanh đã đem ý tưởng không thực tế này chôn xuống tận đáy lòng.
Mặc Hàm để danh sách học sinh mới xuống. Lương Tuyết ở bên cạnh nói: “Khi đăng ký mình thấy tên của bạn ngay trước tên của mình. Theo mình biết thì mình với bạn cùng lớp, lại được phân vào cùng một trong năm tổ.”
“Mình biết.” Mặc Hàm nhất ngữ song quan (một lời hai ý) nói, khẽ lật danh sách đến tờ có tên cô ra.
Lương Tuyết không nghe ra ý tại ngôn ngoại của cậu ta dùng. Ngược lại Hứa Tri Mẫn trong lòng biết rõ ràng nhưng lại không lên tiếng. Cô nhận lấy cây bút cậu ta đưa, đường đường hoàng hoàng ký tên mình lên bản danh sách đăng ký.
Mặc Hàm đếm xong tiền học phí của cô rồi gật đầu: “Chờ mình một chút.” Lại chuồn ra khỏi cửa.
Lương Tuyết dùng khuỷu tay hích hích vào hông Hứa Tri Mẫn: “Thế nào, tiểu tử này tính tình không tệ đúng không?”
Hứa Tri Mẫn cười: “Cho người đi cửa sau là ‘không tệ’ hả?”
Lương Tuyết quệt mũi, cố ý hừ: “Giúp cậu còn bị nghe cậu nói là nói bậy?”
“Thôi. Thôi. Là tỷ tỷ tốt, em sai rồi.” Hứa Tri Mẫn cười ha hả, xin tha thứ.
Lương Tuyết cười ha ha hai tiếng: “Cậu sinh tháng mấy, nói không chừng mình đúng là chị của cậu ấy chứ?”
“Tháng 12.”
“À há, còn mình sinh ngày 1 tháng 6. Về sau cậu nhớ rõ vào ngày quốc tế thiếu nhi phải mua lễ vật hiếu kính tỷ tỷ là mình đấy.”
“Vậy cậu muốn mua lễ vật gì đây? Bình sữa hay là tã lót?”
“Hứa Tri Mẫn!” Lương Tuyết chớp chớp mắt, “Mình cuối cùng cũng hiểu được Kiều Tường tại sao lại bị cậu biến thành khóc không ra nước mắt rồi. Cậu có thể gia nhập đội hùng biện của trường rồi đấy.”
“Mình không có hứng thú với cái đó.”
“Không, cậu nhất định phải cảm thấy hứng thú. Trong trường có tổ chức các kì thi hùng biện để các khóa có thể thi với nhau, cậu có muốn đánh bại cái tên tiểu tử Mặc Thâm cao ngạo kia không!”
“Mặc Thâm là cũng ở trong đội hùng biện?” Hứa Tri Mẫn thấy rất ngạc nhiên, nhìn bộ dáng lạnh lùng của cậu ta không giống với người miệng lưỡi lưu loát.
“Còn là người hùng biện giỏi nhất đội.” Lương Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
Hứa Tri Mẫn âm thầm lắc đầu, không cần đắn đo, Lương Tuyết ở trước mặt Mặc Thâm có lẽ cũng giống như bị biến thành khóc không ra nước mắt.
Nháy mắt Mặc Hàm đã đem biên lai nộp học phí của cô về.
“Cám ơn cậu.” Hứa Tri Mẫn lúc nhận biên lai từ tay cậu ta, phát hiện thấy phía dưới biên lai còn kẹp thêm một mảnh giấy hình tròn được gấp ngay ngắn.
Cậu thiếu niên nhìn ánh mắt nghi vấn của cô cười nói: “Không cần cảm ơn đâu.”
Hứa Tri Mẫn nhìn mắt Lương Tuyết, nhanh chóng đem biên lai bọc lấy mảnh giấy, rồi cũng nhanh chóng nhét vào trong túi.
Lương Tuyết vẫn chưa phát hiện ra sự khác lạ của hai người bên cạnh.
“Mình đang vội, đi trước nhé.” Mặc Hàm gật gật đầu với các cô rồi đi ra ngoài tiếp tục giúp đỡ các thầy cô làm việc.
Lương Tuyết dẫn Hứa Tri Mẫn đi làm xong xuôi tất cả các thủ tục, rồi lại lôi kéo cô lượn một vòng quanh trường.
Bên trái tòa học đường là một sân bóng cỏ xanh tiêu chuẩn, bên phải là bốn sân bóng rổ ngoài trời cùng một sân thể dục bên trong. Đằng sau bên phải tòa nhà có bể bơi và khu phòng thí nghiệm sinh học. Phía sau là đại lễ đường nhiều tầng có khả năng chứa gần ngàn người. Nghi thức kéo cờ bình thường được cử hành ở sân bóng.
Một trong những niềm tự hào của trường, Câu lạc bộ TaeKwonDo nằm ẩn mặt sau bên trong sân thể dục. Có lẽ do các thầy cô bận đón học sinh mới nên Lương Tuyết mới không thể đợi cho đến khi câu lạc bộ mở cửa.
“Cậu cũng có thể đăng ký học TaeKwonDo.” Lương Tuyết nói.
Hứa Tri Mẫn lắc đầu cự tuyệt. Mỗi người một cá tính, cô không thích hoạt động thể thao cứ đánh đánh đấm đấm. Nếu có thời gian, cô thà cưỡi xe đạp đi dọc theo hành lang dài ven biển, trên đường vừa được hưởng thụ gió biển vừa được tự do.
Sau khi chia tay Lương Tuyết, Hứa Tri Mẫn từ trong túi xách lấy ra mảnh giấy mà Mặc Hàm đã đưa cho cô. Ánh nắng giữa trưa gần như làm cho chữ viết trên mặt giấy ánh lên một mảnh sáng trưng. Con ngươi cô bình tĩnh nhận ra nét bút xinh đẹp này viết: “Thật vui vì chị có thể nhận lời mời của ba em, em và anh trai ngày mai đều ở nhà đợi cho đến khi chị đến mới thôi”.
Nhìn mấy chữ cuối cùng “đợi cho đến khi chị đến mới thôi”, Hứa Tri Mẫn nắm chặt tờ giấy.
Bước nhanh vào bãi giữ xe dắt xe đạp ra, dùng sức đạp lên bàn đạp. Bánh xe vèo một cái xoay như chong chóng, nhưng vẫn không thấy có chút cảm giác mát mẻ nào. Cô dù đổ mồ hôi đầy đầu, vẫn không ngừng đạp.
* Câu này nguyên văn là câm điếc ăn hoàng liên, Hoàng liên là một vị thuốc bắc rất đắng, người câm điếc ăn vào thấy đắng mà không có cách nào diễn tả thể hiện được. Ý câu nàu chỉ người có nỗi khổ trong lòng mà không nói ra được.
** Câu này nguyên gốc là cư an tư nguy, Câu đầy đủ của nó là cư an tư nguy,cư trị bất vong loạn nghĩa là:lúc yên, vẫn phải nghĩ đến những mối nguy tiềm ẩn, sống yên bình phải nghĩ đến lúc nguy biến. Nếu tách riêng ra thì nó mang nghĩa: lúc yên, vẫn phải nghĩ đến những mối nguy tiềm ẩn.