Mới nháy mắt mà khai giảng đã được hai tuần. Hứa Tri Mẫn cố gắng làm quen với cường độ học tập cao độ của trường trung học Thực Nghiệm. Nhưng so với việc học nặng nề hơn thì điều càng khiến cô lo ngại chính là anh em nhà họ Mặc trong lúc vô ý lại tạo cho cô áp lực rất lớn.
Mặc Hàm, gần như hoàn mỹ, học tập tốt, tư duy tốt, ngay cả tính tình cũng tốt. Mặc Thâm luôn dẫn đầu, luôn đạt thành tích cao, khôn khéo xảo trá, ách, chỉ là ở phương diện cách đối xử với nữ sinh thôi, còn cần phải nghiên cứu kỹ.
Cùng hai người bọn họ ôn bài, cô mới vừa hoàn thành một nửa bài tập, bọn họ đã bắt đầu thu dọn sách giáo khoa. Tiếp đó một đống sách phụ đạo ngoài giờ bày trên bàn học được bọn họ đọc hết quyển này đến quyển khác, thong dong an nhàn chết đi được.
Nếu là những người khác, đối mặt với cặp anh em như vậy, đại khái đã sớm nổi giông bão. Đây không phải là khoe khoang rõ ràng sao? Thể hiện IQ mình cực cao, còn cực kỳ có tiền. Mấy quyển sách tham khảo kia, giá một cuốn cũng không tầm thường, gom hết lại tuyệt đối không phải là số tiền nhỏ, không phải nhà nào cũng có thể gánh vác thêm đống chi phí ngoài này.
Cho nên, phải nói Hứa Tri Mẫn rất có khả năng chịu đựng. Cô từ trước đến nay đều rất có khả năng chịu đựng. Ở trong phòng ngủ của cô, tuyệt đối không treo poster của mấy công tử đẹp trai hay là ngôi sao nào đó như các cô gái khác, trên vách tường trắng xóa chỉ treo một tác phẩm thư pháp mà trên đó cũng chỉ viết một chữ “Nhẫn”.
Nhẫn không hề giống yếu đuối hay buông xuôi, nhẫn là vì tương lai một ngày nào đó tích lũy đủ sức mạnh. Nhẫn đúng lúc là điều cần thiết. Hứa Tri Mẫn tin chắc là cứ “Nhẫn” rồi cuối cùng cũng đạt được mục tiêu.
Một ngày nào đó, không biết là ngọn gió nào thổi mà Mặc Thâm đột nhiên mở miệng mời cô: “Sau khi tan học anh và Mặc Hàm muốn đến nhà sách, em cũng cùng đi nhé.”
Cô vừa định lắc đầu từ chối.
Mặc Hàm nói: “Chị Tri Mẫn cùng đi nhé. Mẹ không phải đã nói, muốn ba người chúng ta chung sống với nhau thật tốt sao?”
Hứa Tri Mẫn không nói được tiếng nào. Đến nay, cô vẫn đoán không ra này bộ mặt thực của cậu thiếu niên chỉ nhỏ hơn cô một tuổi này. Cậu ta có một nụ cười hiền lành như thế lại thích đeo một cái gọng kính mạ vàng. Vào giữa trưa ngày hôm đó, Mặc Hàm sơ sẩy để quên kính ở trên bàn, cô đối với chuyện này vẫn còn rất tò mò nên cầm kính lên thử đeo, thế mới biết cái kính này hóa ra chỉ là kính thường…..
Một người anh tâm tư kỳ lạ, cùng với một cậu em thích dùng kính mắt làm mặt nạ, vì sao lại gần gũi với cô như vậy? Chỉ đơn giản là vì bà dì sao?
Cô cũng biết nhà họ Mặc coi trọng bà dì thế nào, nhưng cô cũng chỉ là một cô cháu gái của bà, bọn họ không thể bởi vậy mà kiếm được lợi ích gì đó từ cô. Theo lẽ thường mà nói, bọn họ phải đi nịnh bợ nhà họ Kỷ mới đúng.
Cô nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được nguyên nhân trong đó. Vừa lúc bà dì đi tới, thuyết phục: “Tri Mẫn, con nên đi theo hai đứa nó đi. Đến nhà sách cũng không phải là đi chơi. Là bạn học thì phải biết học tập lẫn nhau đúng không.”
Lời của bà cũng có lý nên cô gật đầu đồng ý.
Buổi chiều tan học, cô đi theo hai anh em họ vào nhà sách Tân Hoa lớn nhất toàn thành phố. Sách vở được bày la liệt đủ mọi chủng loại, có thể thỏa mãn khát vọng của mọi học sinh. Hứa Tri Mẫn rất thích đọc sách, đi dạo giữa biển sách mênh mông khiến tâm tình của cô không tự chủ được mà vui vẻ hẳn lên. Tạm thời lãng quên áp lực trong cuộc sống thường ngày, lúc này cô chỉ muốn một lần được thỏa thích vẫy vùng giữa biển tri thức uyên bác nơi đây.
Cơ bản, cô đối với sách là kiểu “Ăn tạp”, loại sách gì cô cũng có thể giở ra đọc. Nhưng thích nhất vẫn là văn học. Mà con gái vào độ tuổi này, tự nhiên sẽ bắt đầu manh nha hoặc ít nhiều hứng thú với mấy tiểu thuyết kể về chuyện tình yêu. Cuốn [Ngạo mạn và thành kiến] thì cô vừa mới mượn từ thư viện của trường đọc xong rồi, cô lại rút ra một tác phẩm văn học nữ vô cùng nổi tiếng [Giản yêu].
Mặc Thâm đi tới, liếc mắt nhìn bìa sách, thấp giọng hỏi: “Đọc chưa?”
“Chưa. Chỉ mới nghe bạn học khác giới thiệu với quyển khác.”
“Quyển nào?”
“[Ngạo mạn và thành kiến].”
“À.”
Giọng điệu này thật sự kiêu ngạo khiến người ta chịu không nổi, cô nhẹ nhàng nhếch một bên chân mày: “Xin nghe cao kiến.”
“Anh giới thiệu cho em quyển này.”
“Quyển nào?”
“[Hồng Lâu Mộng].”
[Hồng Lâu Mộng] là một trong bốn tác phẩm cổ đại nổi tiếng của Trung Quốc, tiếng tăm vang xa toàn cầu. Cô suy nghĩ một lát, anh có vẻ không phải chỉ có ý nói [Hồng Lâu Mộng] có địa vị văn học và giá trị nghệ thuật đặc biệt mà còn có ý khác —
“Con gái thời nay thường theo đuổi kiểu nữ chính như trong [ngạo mạn và thành kiến], [giản yêu] gì đó, tính cách của người phụ nữ trong đó được giải phóng về mọi mặt. Mà đàn ông, kỳ thật vẫn mong muốn người trong mộng của mình sẽ là sự kết hợp hoàn mỹ giữa Lâm Đại Ngọc và Tiết Bảo Thoa.”
Cô nhíu chặt lông mày, nghĩ thầm: người này đúng là như Lương Tuyết nói, muôn màu muôn vẻ, đến một tác phẩm văn học nổi tiếng cũng có thể suy ra được một chuyện khác.
Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt cô suy tư khổ sở, vươn tay lấy đi cuốn [giản yêu] trong tay cô, đầu ngón tay búng bìa sách: “Cuốn này không đủ sâu sắc để đọc, em có biết là thế giới này hoàn toàn không hề đơn giản như vậy không.”
Cô cảnh giác nheo mắt lại.
” Scarlett được xem là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng em biết đó, cô ấy cuối cùng cũng chưa từng thắng được Melanie. Tương tự, anh cho rằng em có bản chất thắng được vẻ đẹp bề ngoài, cho nên mới nói em đọc [Hồng Lâu Mộng].”
“Vậy anh đọc cái gì?”
“Anh? Không đọc tiểu thuyết, ta chỉ đọc truyện ký, trong nước hay nước ngoài gì cũng đọc.”
Hứa Tri Mẫn chưa từng đọc truyện ký, nhưng cô biết những người đọc truyện ký đều muốn học tập cách suy nghĩ của các bậc đế vương. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh so với cô phải cao hơn một cái đầu. Thân mình thon dài, gương mặt cân đối hài hòa, bàn tay thon dài đem cuốn [giản yêu] trả lại vị trí vốn có trên giá sách, ánh mắt sắc bén đảo qua, tiện đà lại có hứng thú nhặt một quyển tuyển tập truyện cổ tích lên.
“Hứa Tri Mẫn, em thích công chúa Bạch Tuyết hay là cô bé lọ lem?”
Câu này có hàm nghĩa gì đặc biệt không nhỉ? Cô cẩn thận không trả lời.
Kết quả, Mặc Hàm không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh lẳng lặng nghe, lại mỉm cười chen vào nói: “Em thích cô bé lọ lem.”
Hai anh em họ cũng bởi vấn đề công chúa Bạch Tuyết và cô bé lọ lem này mà tranh luận nảy lửa. Hứa Tri Mẫn đột nhiên cảm thấy mới lạ, nghe một lát, tuy không thực sự hiểu ý bọn họ muốn nói cái gì, nhưng cũng phát giác một việc rất thú vị. Hai anh em này sở dĩ ở trường không coi ai ra gì, thậm chí còn đặc biệt không có bạn bè, hóa ra là bởi vì bọn họ đã tìm được người tri kỷ nhất rồi, chính là bản thân hai người họ.
Anh em như vậy thật đúng là làm cho người ta hâm mộ! Hứa Tri Mẫn bật cười, bất giác nhớ tới anh họ đang ở một thành phố xa xôi nào đó. Trong bức thư hồi âm cuối cùng, Kỷ Nguyên Hiên đã thề son sắt là sẽ mang chị dâu về cho cô. Chị dâu này không biết là người đẹp cỡ nào mà có thể đánh cắp trái tim anh trai lớn mà cô yêu nhất……
Hai anh em nhà họ Mặc rất nhanh phát hiện ra vẻ mặt ngẩn ngơ của cô. Mặc Thâm có chút không vui. Mặc Hàm thức thời đề nghị: “Chị Tri Mẫn, chúng ta đến khu băng hình đi.”
Không ai lại không thích nhạc hay, cũng giống như con người không thể mất đi thính giác. Cô theo đuôi bọn họ đi vào một tầng ngầm, cả không gian rộng lớn của một tầng đều là thế giới âm nhạc. Hứa Tri Mẫn rất ít khi tới nơi này nên đến rồi cũng không biết làm gì. Nhạc cụ dân gian Trung Quốc cô nghe xong chỉ cảm thấy huyền bí khó hiểu. Mấy bài nhạc thịnh hành trong nước, cô cũng đã từng nghe mấy bạn trong lớp ngân nga nên cũng biết sơ sơ nhưng chưa từng mua mấy sản phẩm ghi âm và ghi hình này. Nguyên nhân rất đơn giản, cô chỉ có một cái đài nhỏ có thể ghi âm và đọc băng từ. Ba mẹ cho tiền, cô đều dùng để mua băng luyện nghe tiếng Anh.
Còn mảng tiếng nước ngoài này thì trình độ tiếng Anh của cô cũng không tồi, nhưng cho dù là học sinh giỏi nhất cũng có những khuyết điểm. Đọc không hiểu quyển sách giới thiệu bằng tiếng Anh, cũng không nghĩ mình có thể nghe hiểu ca từ bằng tiếng Anh; huống hồ đây chỉ là một kiểu giải trí, cũng không phải là thứ không thể không có. Cô thản nhiên quyết định tránh xa.
Còn anh em nhà họ Mặc bước vào khu ghi âm và ghi hình liền lập tức đi về khu nhạc nước ngoài. Đối với việc này, Hứa Tri Mẫn đã nghe bà dì kể sơ qua. Hai anh em này hơn phân nửa thời gian thơ ấu lớn lên ở Hongkong, sau đó trở lại đại lục định cư, nhưng cứ một khoảng thời gian là sẽ quay lại Hongkong để đi học. Giáo dục Hongkong hiện đã trở về kiểu giáo dục của thuộc địa Anh, các trường học ở đây đều dạy toàn bộ bằng tiếng Anh. Hơn nữa hai anh em đều rất chịu khó học tập, trình độ tiếng Anh của hai người có khi còn hơn cả bạn học. Mà trong môi trường như ở Hongkong mà có niềm yêu thích với nhạc nước ngoài cũng không đáng ngạc nhiên.
Cô tùy ý cầm một cái đĩa lên, lơ đãng lật sang danh sách bài hát phía sau, khóe mắt xẹt qua bên cạnh hai người. Bọn họ đang chọn đĩa, rất chuyên chú, rất nhập tâm, ánh mắt cùng vẻ mặt này cô chưa từng thấy ở họ, cho dù là ở trên trường thi.
Mặc Thâm lật ngược cái đĩa trong lòng bàn tay để lộ ra con dấu hình mèo đen trên bìa đĩa, một tay khẽ xoa xoa cằm. Mặc Hàm lại hoàn toàn khác hẳn hình tượng cool boy thường ngày, hưng phấn trái lấy phải chọn, vẻ mặt vô cùng hứng khởi.
Lúc cô còn đang hơi ngạc nhiên thì hai anh em kia bỗng nhiên nhìn nhau cười, mỗi người kéo một bên tay cô, kéo cô đến khu nghe thử. Hai người rất ăn ý tháo headphone từ trên móc xuống, đeo chặt nó ở hai bên tai cô. Mặc Thâm bấm nút play. Cô rụt vai, trong tai nghe vang lên một giọng nam khàn khàn sâu lắng lòng người: Baby, I know you are hurting……[1]
Bỗng dưng một cảm xúc không tên nào đó khiến cho hốc mắt cô đau rát. Một câu “I know” mang muôn vàn tình cảm dịu dàng này giống như một giọt nước rơi thẳng vào nơi sa mạc không bờ bến, làm gợn lên một làn sóng nước tựa như thiên quân vạn mã phá vỡ bức tường thành kiên cố trước kia của cô.
Mặc Thâm nhìn thấy cô chớp chớp hàng mi thật dài, bờ môi mím chặt, bàn tay phía dưới nắm chặt lại, lần đầu tiên trong đời anh thấy không đành lòng: thì ra, cô tự khép chặt mình như vậy cũng chỉ vì sợ bị tổn thương —
“Anh.” Mặc Hàm thấp giọng gọi.
Mặc Thâm đầu tiên là nhìn Hứa Tri Mẫn đang say mê nghe nhạc, hai mắt híp lại, rồi lại nhìn cây trụ nhà có ốp gương ở đằng trước. Trong gương, là hình ảnh anh chàng đội mũ lưỡi trai đang lấp ló sau kệ băng hình thứ hai từ dưới đếm lên. Không khó nhìn ra, anh chàng này chính là Kiều Tường đang cải trang.
Tên nhóc này vẫn chưa hết hy vọng à. Vừa lúc, đây chính là một cơ hội. Mặc Thâm bình tĩnh suy nghĩ, rồi ra dấu với em trai: “En ở trong này quan sát.” Tiếp theo, bóng dáng anh nhoáng một cái đã nhảy tới chỗ đối phương.
Thân thủ nhanh nhẹn cỡ này quả thực làm cho Kiều Tường cả kinh. Sợ hãi trong lòng lại tăng thêm một chút, Kiều Tường không tự chủ mà lui về phía sau, luống cuống kéo mũ lưỡi trai sụp xuống, quay đầu định bỏ chạy.
“Khoan.” Mặc Thâm nói.
Kiều Tường rất muốn co cẳng bỏ chạy, nhưng ánh mắt lạnh lẻo của Mặc Thâm ở đằng sau cứ như một cái xích sắt siết chặt hai chân cậu ta. Hết cách cậu ta đành phải mở miệng nói: “Mặc sư huynh, có việc gì không?”
“Cậu không cần gọi tôi là sư huynh.”
Kiều Tường xanh cả mặt.
Mặc Thâm mí mắt cũng không nâng, nói: “Đừng hiểu lầm, đó là vì tôi muốn làm một giao dịch công bằng với cậu. Cậu có muốn vào câu lạc bộ Taekwondo không?”
Kiều Tường lo lắng nặng nề sờ sờ vành mũ.
“Tôi có thể giúp cậu vào câu lạc bộ Taekwondo. Đương nhiên, là có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Mặc Thâm hướng về phía cậu ta ngoắc đầu ngón tay, Kiều Tường lòng hơi sợ sệt thoáng tới gần. Mặc Thâm cúi thấp đến bên tai cậu ta: “Nói cho tôi biết, tất cả sự việc phát sinh trước đây giữa cậu và cô ấy.”
Kiều Tường ngẩn ra, bóng hình xinh đẹp của Hứa Tri Mẫn cách đó không xa ánh lên trong con ngươi cậu ta, không hiểu sao lại nhớ tới lời cô nói: trên thế giới khoảng cách gần nhất cũng là khoảng cách xa nhất.
Mặc Thâm đem mỗi một biến hóa rất nhỏ trên mặt cậu ta thu hết vào đáy mắt, cố ý miễn cưỡng nhắc: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Kiều Tường thu hồi tầm mắt, đem vành nón kéo xuống thấp nhất che hết cả khuôn mặt, cuối cùng nói, “Được.”