Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

CHƯƠNG 12
Tác giả : Tôi Là Người Mù Chữ
Một chuyện lạ đã xảy ra trong đời Bạch Thiên Di. Một chuyện vô cùng kinh khủng.
Vào lúc năm giờ sáng ngày hôm nay. Bạch Thiên Di đã bất ngờ ngồi dậy mà không cần đến đồng hồ báo thức.
Cô không tin. Chính cô cũng không tin vào bản thân mình. Nếu là một ngày bình thường, Bạch Thiên Di luôn đặt đồng hồ báo thức vào lúc sáu giờ, sau đó là chạy lên tầng trên gọi Hà Tử Phàm dậy, rồi cô lại quay trở lại phòng mình ngủ tiếp đến tám giờ mới chịu ngồi dậy.
Không lẽ vì Hà Tử Phàm cứ mỗi sáu giờ đều bắt cô thức dậy gọi anh ta ?
Mọi hôm cô đều phải đặt đến những hau chiếc đồng hồ báo thức và để cả chế độ hẹn giờ của điện thoại thì may ra mới có thể dậy nổi. Sau đó về phòng ngủ nướng cho đã đời mới bò dậy.
Nhưng hôm nay, à không, có thể là cả những lần sau nữa, cô đều thức thức dậy vào lúc sáu giờ và không thể đi ngủ lại được ư ?
Điều này thật kinh khủng ((O.O))
Bạch Thiên Di sau một hồi cố gắng vẫn không thể nhắm mắt lại được, đành nuối tiếc bò ra khỏi giường.
Vậy là chợt nghĩ ra một chuyện trong đời cô chưa từng làm bao giờ.
Cô nhanh chóng thay đồ rửa mặt, chọn lấy bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, mang giày chạy bộ, chuẩn bị đi…chạy bộ.
Đây có thể là một bước tiến dài trong sự nghiệp dậy sớm của Bạch Thiên Di. Không biết bao lâu rồi cô chưa chạy bộ buổi sáng, à không, đúng hơn là chưa bao giờ. Chạy bộ vốn dĩ không có gì là to tát đối với Bạch Thiên Di. Nhưng chạy bộ buổi sáng thì khác, đây là chuyện cô chưa bao giờ làm cả. (^__________^)
Chạy bộ thì có nhưng là buổi chiều hồi còn cái thời bám đuôi bố cơ :3
Trời buổi sáng vô cùng trong lành. Mở cửa, Bạch Thiên Di hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đầy phấn khởi. Khí trời buổi sớm làm cô cảm thấy như mình khỏe thêm vài phần. Bạch Thiên Di lại vô cùng ham hố chạy một đường thẳng thật xa đến tận đầu phố bên kia lại quên không xem giờ, đến khi đã có vài tia nắng tung tang lướt qua mặt Bạch Thiên Di mới sực nhớ ra sáu giờ có ai đó đang chờ cô gọi dậy …Vậy là hì hục phi nước kiệu về nhà, nếu còn chạy từ từ như lúc nãy thì sẽ muộn mất. Lúc đi mất nửa tiếng, về chỉ với phân nửa thời gian. Nhưng vì quá lâu rồi không được chạy, thể lực xuống dóc, vậy nên vừa mới chạy nhanh được mười phút Bạch Thiên Di đã thở hắc ra hơi, mồ hôi ướt đẫm cả áo. Năm phút còn lại Bạch Thiên Di vừa chạy vừa lết. Lòng ngực cô như muốn bung cả ra ngoài, về đến nhà thì chỉ có thể bò vào cửa thôi.
Vừa bước vào nhà Bạch Thiên Di đã nằm thẳng cẳng trên sàn, hít lấy hít để không khí như sợ nó biến mất hết vậy. Chạy bộ buổi sáng đúng là môn thể thao xa xỉ mà. Bỏ ra năm phút để thở, vẫn còn mười phút nữa mới sáu giờ. Bạch Thiên Di cố gắng vận hết nội lực của mình, hét thật to cho Hà Tử Phàm nghe thấy.
“Hà Tử Phàm ! Anh mau dậy cho tôi !”. Hét xong cô lại tiếp tục thở.
Hà Tử Phàm thật ra đã dậy từ lâu rồi. Anh, bị tiếng dập cửa của Bạch Thiên Di đánh thức, đang từ từ bước xuống cầu thang.
Vừa xuống đến đã thấy cô nằm như người sắp chết, còn thở phì phì như quái thú. Anh cau mày:
“Mới sáng sớm cô đã đi ăn cướp à ?”
Cô không thèm để ý đến anh. Chỉ lo thở mà thôi. Phổi ơi phổi ơi, oxi kìa oxi kìa. Mũi ơi mũi ơi, mau hít lấy hít lấy.
Hà Tử Phàm cũng không thèm để ý đến thái độ của Bạch Thiên Di, cứ nhìn chằm chằm vào cô đang hì hục thở như trâu. Đến khi cô không chịu mà thốt lên:
“Tôi biết nhan sắc tôi có hạn, tầm thường hơn anh nên anh không cần phải soi kĩ là kém hơn ở chỗ nào đâu. Tôi đi chạy bộ ! Ăn cướp cái gì !”
Hà Tử Phàm nghe vậy thì không nhịn được:
“Nếu chạy bộ như cô sau đó lại về nằm đơ người thở như trâu thế này tôi thà ở nhà nấu cơm còn hơn.”
Bạch Thiên Di bực bội, cô ghét nhất là ai chê cô yếu đuối, dù là yếu thật, nhưng cô không thể nào chấp nhận được điều đó.
“Ai bảo thế ? Tôi lỡ chạy quá xa thôi mà, sau đó lại phải chạy ngược về, như thế là quá giới hạn của tôi nên tôi mới ra như thế này L “.
Hà Tử Phàm như phát hiện ra điều gì đó, anh mỉm cười. Ôi, trông thật là gian tà mà >”<
“Cô có thể đi bộ về mà ? Sao lại phải chạy bộ về ? Não cô vẫn hoạt động bình thường chứ ?”
Bạch Thiên Di cứng cả họng. Sao cô có thể nói là vì anh ta mà cô phải chạy về cơ chứ ? Nếu không thì phải thừa nhận não cô không hoạt động à ? Cô ngốc đến vậy sao ?
“Tôi tất nhiên là có thể suy luận như một người bình thường rồi, chỉ là tôi…”. Ngừng một chút, suy nghĩ thật nhanh, trong đầu cô bỗng lóe lên một lý do vô cùng hợp lý. “Tôi bị chó rượt !”
“Đúng rồi, chính là con chó hoang ở phố bên cạnh đó. Anh biết không, con chó nó to như vầy nè, răng vừa sắc vừa nhọn, trông ghê lắm”.
Vừa nói, Bạch Thiên Di vừa khoa chân múa tay diễn tả con chó bergie ở nhà cô theo trí nhớ.
“Vậy à”. Hà Tử Phàm nhướn mày, anh không hỏi cô nữa mà trở lên phòng mình. Bạch Thiên Di mới thở phù nhẹ nhõm, cũng may anh ta không phát hiện cô nói dối. Cơ mà lúc nãy Hà Tử Phàm quay người lướt qua cô, không biết là do cô mệt quá hoa mắt hay sao mà lại nhìn thấy Hà Tử Phàm cười gian vậy nhỉ ?
Nhưng mà cũng không sao, anh cười cô cũng không tính. Nếu không phải vì để gọi anh ta dậy đúng giờ thì cô cũng đi bộ về cho khỏe người rồi, không phải kiểu hành xác cổ điển này đâu. Có con chó nào mà dám đuổi Bạch Thiên Di này ? Nếu để anh ta biết được thì chắc cô bị cười thúi mặt mất.
Đến công ty, vừa mới ngồi xuống ghế của mình, Hiểu Lập bên cạnh đã mặt lấm la lấm lét chạy đến cạnh cô, lại cái giọng điệu như nước chảy ấy.
“Di Di à ~ ! Cậu phải làm chứng cho tớ !”.
Bạch Thiên Di rùng mình, cô xoay sang nhìn Hiểu Lập với ánh mắt khinh bỉ.
“Lại chuyện gì nữa đây cô nương ?”. Đã nói bao nhiêu lần, sáng ra thì đừng có gọi cô bằng cái giọng ấy kia mà.
“Tớ không biết đâu >”< Cậu phải làm chứng cho tớ, cậu phải chứng minh rằng tớ trong sạch thề một lòng sắc son không bao giờ thay đổi”. Hiểu Lập vẫn giữ nguyên tư thế dính sát người vào Bạch Thiên Di, ngực thì áp sát vào cánh tay cô cọ qua cọ lại, cái mông tròn trịa kia thì đung đưa lắc qua lắc lại khiến cô suýt nữa là té xỉu.
“Hiểu Lập ! Cậu làm gì đấy, tớ không phải là đàn ông đâu mà cậu cứ cái kiểu #$%^@^@&%$ này khiến tớ sắp không sống nổi rồi này ! Nói ! Muốn gì ?”.
Vâng, Bạch Thiên Di vốn thẳng thắng kia mà. Cô biết cô nàng Hiểu Lập này có chuyện gì muốn nhờ vả nên mới giở giọng điệu gớm giếc ấy ra thôi. Hiểu Lập mừng rở, cô chớp chớp đôi mắt được tô đi tô lại đen sì của mình, ôm lấy Bạch Thiên Di.
“Tớ biết mà Di Di, tớ biết cậu sẽ đứng về phía tớ mà”.
Bạch Thiên Di muốn đẩy cô ra nhưng không được, đành phải để cho Hiểu Lập ôm lấy mình nhảy tưng tưng. Cô nhăn nhó.
“Nói đi, lại chuyện gì muốn nhờ vả đây ?”
Hiểu Lập nghe vậy liền lập tức buông tay ra, lấm lét nhìn qua nhìn lại hai bên để chắc chắn không ai nhìn trộm mới thì thầm vào tai Bạch Thiên Di.
“Chính là cái tên kia kìa”. Vừa nói Hiểu Lập vừa chỉ tay về phía anh chàng ngồi ngoài bìa phía bên kia cách Bạch Thiên Di tận một dãy bàn. Anh chàng đó họ Chung thì phải ? Nếu cô nhớ không không lầm thì anh ta là bạn trai của Hiểu Lập thì phải.
“Anh ta cứ suốt ngày ghen tuông vớ vẩn khiến tớ đau đầu chết được”. Hiểu Lập than thở. Bạch Thiên Di bật máy tính của mình, gật gật đầu.
“Thì sao nào ? Anh ta ghen tuông thì liên quan gì đến tớ ? Nếu thật sự liên quan đến tớ vậy cậu hãy cút xa tớ một tí để anh ta khỏi bận lòng, không lại hiểu nhầm cậu có xu hướng đồng tính yêu tớ thì…”.
“Stop ! Trí tưởng tượng của cậu đi xa quá rồi đó !”.
Hiểu Lập bực bội ngắt lời cô. Lại nhìn cặp mắt đang chớp chớp long lanh của Hiểu Lập, Bạch Thiên Di nhướn mày.
“Thế thì thế nào ?”.
Hiểu Lập nũng nịu giậm chân một cái rõ yểu điệu: “Lại còn thế nào nữa ?!”.
Lại tiếp: “Chuyện là như thế này. Vào một ngày đẹp trời…”.
“Vấn đề chính !”. Đến lượt Bạch Thiên Di ngắt lời Hiểu Lập.
“Chính là lát nữa tớ phải đi ký hợp đồng với tên họ Lý dê xòm kia, nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì anh ấy cũng không cho tớ đi. Nếu hợp đồng không được kí thì chẳng khác nào tớ bị sa thải, cậu xem, tớ phải làm thế nào kia chứ ?”
Bạch Thiên Di mặt không chút biểu cảm, không thèm nhìn lấy Hiểu Lập một cái, giọng đều đều:
“Phải làm thế nào đây ?”.
Hiểu Lập tức giận cáu vào tay Bạch Thiên Di một cái khiến cô suýt xoa mãi không ngừng.
“Lại còn phải làm thế nào nữa, Di Di à, ai mà không biết cậu tốt bụng…”. Hiểu Lập lại bắt đầu cái trò chớp mắt kia…
“Vấn đề chính !”. Cô buồn cười ngắt ngang.
“Cậu là một trong những người độc thân của phòng chúng ta, lại còn mạnh mẽ hơn trang hào kiệt như thế thì ai dám đụng vào cậu kia chứ, vậy nên cậu…”
“Muốn tớ đi thay cậu chứ gì ?”. Bạch Thiên Di ngắt lời Hiểu Lập, cô quay sang nhìn thẳng vào Hiểu Lập như biết trước điều cô ấy sắp nhờ vả rồi.
“Đúng vậy ! Ôi ôi, chỉ có Di Di mới hiểu ý tớ thôi !” Hiểu Lập vui mừng nhảy cẩng lên.
“Sao tớ lại có cảm giác hình như cậu đang chửi xéo tớ ấy nhỉ ? Với lại, người hiểu cậu nhất vốn đâu phải là tớ…” Bạch Thiên Di nheo mắt nhìn Hiểu Lập. Bị nắm tẩy, cô gái Hiểu Lập này vẫn không hề tỏ ra vẻ biết lỗi mà vẫn mặt dày năn nỉ cô.
“Giúp tớ nhé, nhé, nhé !”. Cô chớp chớp mắt nhìn Bạch Thiên Di. Cảm giác rợn người truyền lên tận não, da gà da vịt của cô sắp rụng hết rồi này, Bạch Thiên Di không thể nào từ chối nổi.
“Mấy giờ ?”. Vừa đánh bản word, cô vừa hỏi.
“11 giờ, 11 giờ, nhân tiện ăn trưa ấy mà. Hì Hì”.
Sau khi xem xét lại thời gian lúc 11 giờ cô không bận gì lại còn được ăn trưa miễn phí vì vốn những khoản được chi trả để gặp khách hàng chỉ cần có hóa đơn thì công ty sẽ trả toàn bộ. Vậy là đồng ý thôi.
“Được rồi, nhưng với điều kiện cậu làm ơn bỏ cái bộ mặt ấy đi giùm tớ, cám ơn rất rất rất rất nhiều”.
Sau khi chốt lại vấn đề, Bạch Thiên Di nói luôn một mạch không để tâm đến cái người bên cạnh đang trề môi biểu tình kia.
“Còn không mau về chỗ đi, không thì tớ không đi đâu”. Hiểu Lập bị dọa cho giật mình chạy ngay về chỗ ngồi. Sau đó còn không quên tặng Bạch Thiên Di một cái hôn gió thật ngọt ngào nữa.
“Cám ơn nhé, người đẹp”.
Bạch Thiên Di lại rùng mình…
Đúng 11 giờ, Bạch Thiên Di ôm cặp tài liệu Hiểu Lập đưa cho rồi đến nhà hàng đã hẹn trước với khách. Cô không biết ông ấy mặt mũi như thế nào, nhưng theo giang hồ đồn thì lão họ Lý này là người rất dư máu dê. Mỗi lần kí hợp đồng với ông ta đều có sẵn một nàng xinh đẹp ở phòng cô tiếp. Nhưng không biết như thế nào lần này lại đổi cho Hiểu Lập, sau đó Hiểu Lập lại đổi sang cho cô.
Xa xa cô đã thấy cái bụng phệ của ông Lý, thật quả là giống lão đầu hói ngọt ngào của phòng cô kia mà. Tự thấy ông Lý có vẻ nhìn mình với con mắt dò xét, Bạch Thiên Di nói luôn.
“Tôi là Bạch Thiên Di, cô Hiểu hôm nay bận việc, nhờ tôi đi thay giúp”. Sau khi nghe cô giới thiệu, đôi mày của ông Lý mới dãn ra, cười giảo hoạt.
“Không sao không sao, tôi họ Lý, cô Bạch cứ gọi tôi là Lý sư huynh hoặc anh Lý đều được”. Bạch Thiên Di nghe vậy liền rùng mình. Ông Lý này nhìn thoạt qua chắc cũng tầm cỡ bố cô, nghĩ thế nào lại bảo cô lại gọi là “anh” ? Ông ta đúng là biến thái thật mà. Chưa kịp làm gì cả, ông Lý đã đưa tay nắm lấy bàn tay của cô khiến Bạch Thiên Di giật mình rụt tay lại.
“Ha ha ha, cô Bạch không cần phải phản ứng mạnh thế đâu, chỉ là bắt tay đơn thuần thôi mà”. Ông Lý cười hà hà, cô có thể thấy mồ hôi đã ướt gần hết cái áo ông ta đang mặc rồi. Bắt tay hả ? Suýt chút nữa thì cô đã theo phản xạ mà đấm cho ông ta một cái rồi. Nhưng khách hàng là thượng đế, vậy là Bạch Thiên Di lại phải nặn ra một nụ cười không thể giả tạo hơn.
“Ông Lý, thật thất kính với ông quá. Nào nào, mau ngồi xuống đi”.
Ông Lý vui vẻ nhận lời, ông ta ngồi xuống rồi bắt đầu huyên thuyên.
“Cô Bạch, cô học trường đại học nào nhỉ ?”
“Tôi học ở nước ngoài”. Ừm, lát nữa nên gọi gì để ăn thật no mới được, dù sao cũng là công ty trả mà.
“Cô có anh chị em gì không ?”.
“Tôi có một em trai”. Nhà hàng này có món gì ngon nhỉ, bít tết, gà hay cừu nhỉ ?
“Cô có bạn trai chưa ?” Sau đó là một loạt câu hỏi vớ vẩn chẳng liên quan gì đến chuyện công việc hôm nay phải bàn cả. Ông Lý này đang điều tra gia phải nhà cô hay sao nhỉ ?
“Tôi có rồi.” Nếu cô nói như vậy thì lão ta có buông tha cho cô không nhỉ ? Nhưng mà, ông Lý lại cười, giọng điệu 35 vẫn không chê vào đâu được.
“Hà hà hà ! Thật ra có bạn trai cũng không sao. Tôi cũng không ngại mấy chuyện đó, cô biết mà, cuộc đời tôi vốn rất thành đạt. Tiền bạc với tôi không thành vấn đề, nhưng đường tình duyên lại ngang trái vô cùng. Chừng tuổi này đã trải qua hai đời vợ. Bà vợ nhà tôi bla bla bla...”
Ừm Ừm, quyết định rồi, chút nữa cô sẽ gọi thịt cừu, hehe, gọi suất lớn nhé.
Dường như nhận ra Bạch Thiên Di không hề chú ý đến câu chuyện của mình, ông Lý liền đứng dậy sang ngồi cạnh Bạch Thiên Di. Thật ra là ngồi sát bên ( :v)
Bạch Thiên Di lúc này vẫn đang nghĩ, chút nữa có nên gọi thêm rượu không nhỉ ?
“Cô Bạch !”
“Vâng ?” Lúc này Bạch Thiên Di mới để ý, ông ta đã ngồi cạnh cô lúc nào thế @@ ( lúc cô đang chìm đắm trong ảo tưởng đấy ^____^)
“Cô đang nghĩ gì mà chăm chú thế ? Tôi gọi hai ba lần rồi đấy.”
Ông Lý lại cười, cái nụ cười đó, ấy da, phải nói làm sao mới tỏ rõ vẻ dâm đảng của ông ta cơ chứ.
“À vâng, tôi đang nghĩ đến một số chuyện, thật thất lễ quá !” Cô muốn nôn quá = =
“Không sao, nếu cô không hiểu, tôi có thể giải thích kĩ hơn”
“Vâng.”
Nếu ông còn có thể về lại chỗ mình ngồi thì cô sẽ đội ơn ông ta nhiều lắm. Nhưng rất tiếc, người vô sỉ ấy lại còn nắm lấy cánh tay Bạch Thiên Di, vuốt ve…
“Thưa ông, xin ông hãy giữ kẻ.”
Bạch Thiên Di lườm ông ta một cái. Cái người đó vẫn như không nghe Bạch Thiên Di nói gì, vẫn cứ vuốt cánh tay cô, lòng bàn tay đầy mồ hôi của ông ấy, ặc…
“Tôi thấy cô Bạch là người thẳng tính, vậy nên thế này nhé. Cô theo tôi một tháng, tôi bảo đảm hợp đồng sẽ được kí đầy đủ, cô muốn gì tôi đều có thể chiều theo, nếu cô có bạn trai, chuyện đó cũng không sao. Tôi rất dễ tính, cả bạn trai cô, trong một tháng đó tôi cũng có thể nhắm mắt cho qua, miễn là cô làm tôi hài lòng, nhưng mà không phải càng giấu giếm thì càng kích thích sao. Tôi rất thích sự kích thích~ !”
Mặt Bạch Thiên Di đen sì như đít nồi. Nếu biết sẽ gặp tên biến thái trắng trợn gạ gẫm con gái nhà lành giữa thanh thiên bạch nhật như thế này thì cô đã chẳng thèm đi rồi. Vì vốn chuyện này đâu liên quan đến công việc của cô, Bạch Thiên Di đã bắt đầu tức giận.
“Vậy sao ông không nói thêm một ngày tôi cần gặp ông bao nhiêu lần ? Hay là chuyển sang [hầm trú bí mật] của ông ở luôn cho tiện ? Một ngày làm chuyện đó bao nhiêu lần ? Cái đó của ông dài bao nhiêu cm ?”
Bạch Thiên Di biết, muốn thắng người vô sỉ, thì phải vô sỉ hơn.
“À à… chuyện đó, hí hí hí. Không phải cô cũng đã theo rất nhiều người sao ? Còn chưa hiểu rõ sao. Theo tôi thì khắc biết thôi.”
Lại cái điệu cười dâm đảng của ông ta. Bạch Thiên Di vốn đã chịu không nổi những lời nói khó nghe của ông ta, ai cũng biết, cô bình tĩnh, nhưng rất dở kiềm chế. Hấp diêm tinh thần kiểu này thì cô không chịu được rồi. Vậy là tiện thể ly nước trái cây của cô vừa được phục vụ mang ra. Cô nhẹ nhàng “cám ơn” một tiếng, rồi cầm cả ly nước quay sang cái [con heo] bên cạnh, thẳng tay hất cả ly vào mặt ông Lý.
“Cô làm gì thế ?!!” Ông Lý lúc này đang bận nắm lấy tay Bạch Thiên Di liền buông ra, theo phản xạ đưa tay lên đỡ.
“Cô bị điên à ?” Ông Lý tức giận chỉ vào mặt Bạch Thiên Di. Cô càng không thèm nể mặt, thẳng thắng với ông ta.
“Là tôi điên hay ông điên ? Lão già biến thái chết tiệt kia, tôi nhịn ông nhiều rồi nhé, có muốn tôi la lên cho bàn dân thiên hạ biết ông biến thái gạ tình tôi không hả lão già chết tiệt kia !”
Bạch Thiên Di hung hãn đứng dậy đứng ra xa, tránh khỏi phải đụng vào cái người vừa hôi vừa dơ của ông ta. Cô hít một hơi rồi nói tiếp:
“Ông Lý à, tôi khuyên ông, dù sao ông cũng là người có tuổi rồi, đáng tuổi cha tuổi bác tôi mà lại làm mấy chuyện mất mặt này sao ? Nói cho ông biết, cái mùi hôi trên người ông dù có xịt cả lọ nước hoa, à không cả thùng nước hoa lên cũng không thơm lên nổi đâu, càng hôi thêm thôi. Còn nữa, tôi khuyên ông nên đến bác sĩ để kiểm tra bệnh đi, ông đổ mồ hôi nhiều quá rồi đó, biết đâu lại mắc bệnh béo phì hay tiểu đường gì đó thì sao. À, chắc chắn là ông béo phì rồi, nhìn ông kìa, cái bụng đấy nếu chạy xe đạp thì chắc đụng đến sườn xe luôn mất !”
Bạch Thiên Di nói không lớn cũng không nhỏ, giọng vừa đủ để mọi người ở đó đều có thể nghe thấy. Ông Lý lúc này đang ngượng quá hóa thẹn, tức giận quát lại cô:
“Cô đang đặt điều gì vậy ! Tôi vốn không phải người như thế, không phải chính cô có nhu cầu nên tôi mới đáp ứng sao ? Người như cô, có cho tôi cũng không thèm ! Đồ lăng loàng !”
Bạch Thiên Di lúc này đã nổi điên lên, cô giơ cao tay định tát cho lão ta một cái. Thấy vậy, ông ta liền cười xuề xòa.
“Cô nghĩ cô dám đánh tôi sao ? Hợp đồng vẫn cần chữ ký của tôi đấy thưa cô Bạch. Mặt này, đánh tôi đi, đánh đi, đánh mạnh vào nhé.”
Ông ta thách thức Bạch Thiên Di, lại còn dùng tay chỉ vào mặt mình. Bạch Thiên Di buông tay, nghe đến hai từ hợp đồng, cô lại không muốn ra tay. Thấy cô hạ tay xuông, ông Lý giảo hoạt nói.
“Sao nào ? không dám động thủ à ? Đúng rồi, sao mà…” Chưa kịp nói dứt lời, một cú đấm đã bay thẳng đến mặt ông Lý. Vâng, rất chuẩn xác.
Ông Lý hét lên một tiếng, từ “dám” chưa kịp nói đã phải nuốt ngược vào trong.
“Máu, máu, trời ơi máu, tôi chảy máu rồi !” Ông Lý hét lên như heo bị chọc tiết, vốn chỉ là chút máu mũi kèm theo máu miệng thôi mà. Đúng là con heo ngu ngốc. Phục vụ nghe thấy tiếng kêu của ông Lý liền chạy đến đỡ ông ta. Bạch Thiên Di nhìn ông ta bằng nửa con mắt, không nhân nhượng nói luôn:
“Tôi vốn định tát cho ông một bạt tay thôi, nhưng ông lại đưa cả mặt ra thế, tôi nghĩ nên đấm một cú thì hay hơn đấy. Cho cái mồm thối của ông ngậm lại như thế thì tôi hài lòng rồi đấy . Hợp đồng này, ông giữ lại mà ăn đi.”
Bạch Thiên Di cứ vậy mà đi luôn ra ngoài, không thèm cầm theo túi tài liệu nữa. Cô bực bội đi bộ về công ty. Nếu kịp thì chắc cô xin nghỉ việc thì hay hơn là để bị đuổi ấy nhỉ ?
“BẠCH THIÊN DI !!!! CÔ VÀO ĐÂY CHO TÔI !!”
Đấy là giọng của lão trưởng phòng. Vậy là cô về trễ mất rồi. Cô hít một hơi, đi thẳng vào phòng ông ấy, chuẩn bị tinh thần hưởng ứng enzim.
“Cô đã làm gì ông Lý hả ?!” Mặt trưởng phòng đanh lại, thở phì phò chẳng khác gì đồng loại với lão già họ Lý kia.
“Tôi đấm ông ta.” Câu trả lời vô cùng ngắn gọn. Ông Lý chưa nói cho trưởng phòng nghe sao ?
[Lão đầu hói ngọt ngào] giờ chẳng còn lý trí nữa, ông ta điên tiết lên, đập bàn.
“Còn dám nói nữa ? Cô có biết cô đã gây ra chuyện gì không ? Dám đánh khách hàng, cô bị điên à ?”
Nhìn cái nét mặt của ông ta cô lại có cảm giác khinh bỉ nhỉ ? Thật kì lạ, đã phóng lao thì theo lao, cô sợ gì chứ !
“Sao cùng một ngày tôi được những hai người hỏi câu đó nhỉ ? Vậy chắc tôi bị điên thật rồi đấy !”
“Cô…. !” [Đầu hói ngọt ngào] tức đến nghẹn họng.
“Cô muốn nghỉ việc à !? Hay là chán sống rồi.”
“Vâng , tôi nghỉ !” Nói rồi Bạch Thiên Di đi thẳng ra ngoài. Còn không quên khuyên trưởng phòng một câu.
“Tôi nghĩ ông nên chỉnh lại cách nói chuyện của mình đi, cứ để mưa bay như thế thật là bất lịch sự, [đầu hói ngọt ngào] ạ.”
Vớ lấy túi xách, rồi đi luôn không thèm quay đầu lại. Cô ra đi trong sự bàng hoàng của tất cả nhân viên. Vâng, vô cùng anh dũng, một dũng sĩ đã bỏ cuộc !
Ra khỏi công ty, cô lấy điện thoại gọi cho Chân Thụ Nhân, không chờ anh ta trả lời, cô nói luôn.
“Này, chúng ta đi chơi đi, em đang rất rảnh đây, trung tâm mua sắm R, đến ngay nhé !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui