Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo

Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ.
Cộng tác viên: Thấy Sai Phải Sửa
PHIÊN NGOẠI 1
Người bên kia hướng nòng súng vào người cô.
Đoàng !!!
Cô cảm thấy dường như mọi thứ xung quanh ngừng lại.
Cô chẳng còn nghe được bất kì âm thanh nào nữa.
Bạch Thiên Di từ từ ngã xuống chiếc ghế dài, cảm giác ngực đau âm ỉ, cứ thế nổi đau lan tỏa dần đến tim.

Trong khoảnh khắc đó, cô có thể cảm nhận được trái tim nhỏ bé của mình đang yếu đi, nhịp đập cũng thưa dần.
Bạch Thiên Di đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, tất cả đều chỉ mờ mờ ảo ảo như được phủ một lớp sương dày. Cô cố gắng mở to mắt để nhìn rõ mọi thứ một lần cuối, nhưng vô ích.
Có lẽ cô sắp chết.
Bạch Thiên Di khẽ cựa quậy, ngực liền nhói lên khiến cô nhăn mặt, thì ra cảm giác bị trúng đạn là như thế này.
Đau một cách kì lạ
Hơi thở yếu ớt còn lại của cô cũng sắp biến mất, ngực cũng không còn nhận thấy được cảm giác – dù là đau đớn đi nữa…cô đang dần mất đi ý thức của mình. Mọi thứ cứ thế mờ đi trong mắt cô…
….bóng tối đến rồi !

Ha…..!
Bạch Thiên Di mở to hai mắt, xung quanh tối om, thở hắt ra một tiếng, rồi đưa tay lên sờ ngực.
Chỉ là một giấc mơ.
Một cơn ác mộng khiến cô quên cả thở.
Cô giơ tay mò tìm chiếc điện thoại của mình, chợt chạm phải thứ gì mềm mại, âm ấm.
Bạch Thiên Di giật thót như thấy ma, cố gắng trấn tĩnh, nhìn kĩ lại lần nữa.
Người đàn ông tuấn tú nằm kế cô vẫn còn ngủ say. Đôi chân mày khẽ nhíu lại, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng nghiêm nghị, ngay cả lúc ngủ cũng mang lại cho người khác cảm giác lạnh lùng đến thế…
Cô nhìn anh, chợt có một nỗi xúc động muốn chạm tay vào khuôn mặt ánh lên đôi chút cô đơn ấy.
Nghĩ là làm, cô tính trở người dậy thì mới để ý đến….sao người mình nặng thế >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận