CHƯƠNG 25. [ LẦN ĐẦU ĐẾN LANG VƯƠNG BẢO ]
Bạch Ngọc Đường thờ ơ mà thiêu mi một cái: “Ai nói ta thích sạch sẽ nhất?”
Triển Chiêu nhìn trời: “Ai cũng biết ngươi thích sạch sẽ nhất!”
Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên ôm lấy vai hắn: “Ta có thể ôm cả con heo nhỏ mà ngủ, ngươi còn nói ta thích nhất sạch sẽ sao?”
************************
Bình thường mà nói, nếu như đã dính dáng đến cái gọi là nữ nhi tư tình, tranh sủng ghen tuông thì mọi chuyện bắt đầu dần trở nên phức tạp, nếu như người dính vào đó là người mang trong mình quyền cao chức trọng thì đó lại không còn là một chuyện đơn giản nữa rồi, nó sẽ biến thành một trò đùa đáng sợ.
Bọn người Triển Chiêu nghiên cứu về những hành động dị thường của Hiên Viên Kiệt, trò chuyện một hồi liền đề cập đến vấn đề Hiên Viên Kiệt có khả năng mắc chứng vọng tưởng, những việc làm của hắn thường ngày, chẳng hạn như tính tình ác nghiệt, giết sạch phi thần, ghét bỏ nhi nữ càng giống những việc làm của một Hoàng hậu lộng quyền hơn.
“Nghĩa là hắn tự mình ảo tưởng ra một Linh Nhi, mà việc sát hại phi tần, bức hại nhi nữ kia đều là ý của Linh Nhi sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bàng thái sư.
“Thế nhưng không phải Bạch Linh Nhi là một lang trung tính cách ôn hoà trạch tâm nhân hậu sao?” Triển Chiêu hỏi, đồng thời hắn luôn cảm thấy người có chút quan hệ máu mủ với Bạch Ngọc Đường thì không phải là người xấu.
“Bạch Linh Nhi hiền lành, thế nhưng cái người Hiên Viên Kiệt tạo ra thì chưa chắc.” Công Tôn nói: “Suy cho cùng, cái người mà Hiên Viên Kiệt tạo ra chẳng qua cũng chỉ là cái bóng, phản ánh một mặt trong con người hắn mà thôi.”
Tất cả mọi người đều sờ cằm ——- Nghe rất có lý.
“Ta cũng chỉ tuỳ tiện đoán một chút thôi.” Thái sư sợ mọi người lại sắp rơi vào bế tắc, liền nói: “Có thể còn có nguyên nhân khác.”
Mọi người đều gật đầu một cái, nhưng nếu quả thật mắc chứng vọng tưởng thì hành động của Hiên Viên Kiệt càng không thể đoán trước được. Ai biết hôm nay Linh Nhi giả đó nói Bạch Ngọc Đường là nhi tử của hắn, thì ngày mai liệu có bảo Hiên Viên Kiệt giết Bạch Ngọc Đường hay không, nói đến cùng, thần dân Bắc Hải phải quỳ lạy cũng không phải là một hôn quân mà là một phong quân a!
“Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn lên đường đến Lang Vương Bảo.” Triệu Phổ cảm thấy chuyện này có thảo luận nữa cũng không có được kết quả cho nên liền để mọi người về nghỉ ngơi trước, chuyện tiếp theo để sau hãy tính.
Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi qua quân trướng của Hiên Viên Lang liền nghe thấy trong trướng truyền ra tiếng hô vang trời.
Triển Chiêu ngó vào nhìn một cái, lắc đầu đi ra.
“Tình hình thế nào?” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu lắc đầu ngán ngẩm, cũng có chút ngạc nhiên.
Triển Chiêu xua tay một cái, nói: “Không biết bọn Âu Dương chuốc cho hắn bao nhiêu rượu nữa, nhìn tình hình này có khi đến tối mai cũng chẳng thể nào tỉnh được đâu.”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Cũng tốt, cứ phải dè dặt cũng phiền toái, cứ để hắn ngủ đi.” Nói xong liền kéo tay Triển Chiêu, trở về quân trướng nghỉ ngơi.
“Thật ra thì ta rất thích ở lều.” Triển Chiêu cười tươi rói mà nói với hắn.
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ta cũng thích.”
Triển Chiêu vẻ mặt hoài nghi mà liếc hắn: “Không phải ngươi thích nhất là sạch sẽ sao? Vậy mà cũng thích ngủ lều?”
Bạch Ngọc Đường thờ ơ mà thiêu mi một cái: “Ai nói ta thích sạch sẽ nhất?”
Triển Chiêu nhìn trời: “Ai cũng biết ngươi thích sạch sẽ nhất!”
Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên ôm lấy vai hắn, nói nhỏ: “Ta có thể ôm cả con heo nhỏ mà ngủ, ngươi còn nói ta thích nhất sạch sẽ sao?”
Triển Chiêu sửng sốt hồi lâu mới nhớ đến hắn nói con heo nhỏ kia chính là cái tên giả Ân Thập Nhị của mình, giận đến độ giật tóc Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường che chắn cho mái tóc của mình, né tránh mà nói: “Miêu Nhi, bây giờ ngươi đã giật tóc ta rồi thì giật đến khi trăm tuổi không phải sẽ thành hói đầu mất sao?”
Triển Chiêu ngẩn người, sau đó đột nhiên ngẩng mặt lên, gãi gãi đầu, xoa xoa tai, khoé miệng cũng hơi nhếch lên một chút —– Giật đến trăm tuổi a.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn lại bắt đầu ngẩn người, liền kéo tay hắn dẫn vào trong quân trướng, Triển Chiêu vừa đi vừa ngẩng mặt thưởng thức ánh trăng Tây Bắc —– Thật tròn như cá bánh a!
Cái gì mà đầu bạc đến già chứ, Chuột thật sến quá đi nha ….
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên …. Hiên Viên Lang vẫn chưa tỉnh lại, ngay cả mấy thị vệ của hắn cũng không có tỉnh.
Triệu Phổ không nói gì mà nhìn Âu Dương: “Ngươi cho hắn uống rượu hay là uống thuốc mê a?”
Âu Dương nhìn trời: “Ai nha, tửu lượng của Hoàng tử này thật tệ a! Mới uống có mấy chén mà đã say đến bất tỉnh nhân sự như vậy rồi!”
Mọi người nhìn thấy bên ngoài cửa lều chất đầy một đống vò rượu rỗng, cũng không nói gì mà nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, ý là —- Cái này mà ngươi gọi là uống mấy chén sao?
Âu Dương nhìn trời, ý là ——– Cái này không liên quan đến ta.
Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Để hắn lại đây chờ đi, hắn hỏi nói đã gọi hắn nửa ngày nhưng hắn không có tỉnh lại, không đợi được nên chúng ta đi trước, hắn muốn đi thì cứ tự mình chạy đến Lang Vương Bảo đi.” Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy rất vui vẻ, không mang theo cái thùng cơm này đi càng đỡ phiền toái, mình và Triển Chiêu cũng không cần giả bộ làm như không thân thiết, Thiên Tôn cũng khỏi cần phải cải trang.
Cuối cùng, mọi người bỏ lại Hiên Viên Lang mà lên đường tới Lang Vương Bảo. Âu Dương Thiếu Chinh thầm tính toán một chút, lại sai thuộc hạ kéo thêm hai xe rượu nữa đến đặt trước cửa trướng, chờ cho Đại hoàng tử kia tỉnh lại rồi rót rượu tiếp.
Lang Vương Bảo ở phái Tây Bắc, hướng về phía Tây Bắc Hải, đi về hướng Tây thêm chút nữa chính là Ma Quỷ Thành, cũng chính là nơi ở của Hoả Phụng đường, phía Tây của Hoả Phụng đường chính là sa mạc mờ mịt.
Lại nói tới, Lang Vương Bảo cũng là một địa danh thần kỳ, Lang Vương Tiêu Thống Hải cùng nữ trung hào kiệt Liêu Tiệp cũng là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, ở Tây Bắc hầu như không ai dám chọc đến hai người này. Hơn nữa nơi này địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, lại thêm việc Tiêu Thống Hải cùng Triệu Phổ có quan hệ rất tốt, lúc này nhi tử của hắn lại còn bái Triệu Phổ làm sư phụ, có thể nói là đã thân lại càng thêm thân. Ở khắp Tây Bắc này, có quan hệ tốt với Triệu Phổ có nghĩa là sẽ không có ai dám động đến ngươi. Hôi Nhãn Tu La chính là quy tắc của toàn Tây Bắc, mà quy củ của hắn cũng rất đơn giản, chỉ có một cái mà thôi —— An phận thủ thường mà sống cuộc sống của mình, không được phép khi dễ người khác! Cũng không được để người khác khi dễ mình!
Đám người Bạch Ngọc Đường cưỡi ngựa thẳng đến Lang Vương Bảo.
Triệu Phổ cưỡi Hắc Kiêu, Công Tôn ngồi ở sau lưng, mặc áo trùm ôm eo hắn.
Bạch Ngọc Đường cưỡi Bạch Vân Phàm, Triển Chiêu cưỡi Tảo Đa Đa, trước ngực còn đeo một cái địu, Tiểu Tứ Tử ngồi trong cái địu đó.
Lại nhắc tới, cái địu này của Triển Chiêu là do Giả Ảnh phát minh ra.
Mọi người vừa phải cưỡi ngựa vừa ôm Tiểu Tứ Tử thì vô cùng bất tiện.
Nếu như một tay ôm bé một tay cầm dây cương ngựa thì rất dễ gặp nguy hiểm. Mà nếu như không ôm bé, bé ngồi không vững ngộ nhỡ ngã xuống phải làm sao đây? Vì vậy, Giả Ảnh tham khảo một chút cách mà năm đó Triệu Tử Long một mình đột phát vòng vây mang A Đẩu xuống núi, năm đó Triệu Vân nhét A Đẩu vào miếng kính hộ tâm trước ngực. Cho nên, hắn liền căn cứ theo nguyên lý đó, làm ra một cái địu mềm mang lên, đeo ở phía trước. Cái địu này được làm bằng da dê mềm mại, nhưng cũng rất dẻo dai , vừa có thể đề phòng gió cát lại có thể tránh mưa, lúc không cần dùng chỉ cần gấp lại cất đi, cũng có thể làm thành cái túi nhỏ cho Tiểu Tứ Tử đeo bên mình, còn có thể dùng để cất đồ vật. Lúc dùng chỉ cần cho người địu đeo vào, sau đó Tiểu Tứ Tử ngồi vào trong địu, ngồi trên yên ngựa, dù có đi thế nào cũng không sợ rơi xuống.
Vốn dĩ cái này là để cho Triệu Phổ đeo, thế nhưng Triển Chiêu lại thấy thú vị quá, cho nên mới lấy đến tự mình đeo lên, Tiểu Tứ Tử vừa mới chui vào trong địu, chọn một góc độ thật thoải mái rồi quyết định ngủ một giấc.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu quyết định thi triển khinh công mà đi, vốn dĩ Triệu Phổ cũng định chuẩn bị cho hai người hai con ngựa, thế nhưng hai người đó không thích cưỡi ngựa, hơn nữa bay sẽ thoải mái hơn nhiều, Tiểu Ngũ lúc thì chạy theo Thiên Tôn cùng Ân Hậu, lúc lại chạy đến chỗ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, mấy ảnh vệ cũng đi phía sau mọi người, còn kéo theo cả một chiếc chiến xa chứa lễ vật mà Triệu Phổ chuẩn bị cho Tiêu Thống Hải. Mọi người đều biết gần đây Lang Vương Bảo mới có một tiểu công chúa, trước khi đi Triệu Phổ liền đặc biệt hỏi Bàng phi xem có y phục nào đẹp cho nữ nhi hay không.
Vừa nghe nói là chuẩn bị cho khuê nữ của Tiêu Thống Hải, Bàng phi liền chuẩn bị rất chu đáo, nàng liền dùng y phục chuẩn bị cho Hương Hương từ khi mới lọt lòng cho đến giá y xuất giá, tất cả khoảng độ hai mươi bộ do chính tay nàng chọn lựa từ kiểu dáng cho đến chất liệu, phân làm hai phần, một phần giao cho Triệu Phổ mang đi, để chất đầy cả một cái hòm đặt trong mã xa. Mặc dù hai mươi bộ y phục diễm lệ này cũng không đáng bao nhiêu tiền, có điều đây chính là do Hoàng phi Đại Tống tự tay chọn lựa, lại cùng một kiểu với với Tiểu công chúa của Đại Tống nữa!
Ở đây ngoại trừ Triệu Phổ ra thì tất cả mọi người đều lần đầu tiên đến Lang Vương Bảo.
Lúc trước mọi người cũng không có rõ tại sao nơi này được gọi là Lang Vương Bảo, thế nhưng bây giờ mới nhìn qua đã …. Hiểu!
Thì ra là muốn vào Lang Vương Bảo cần phải đi qua một khe núi thật dài, mà hai bên khe núi này lại có tạo hình giống hệt hai con sói thật to đang nằm rình mồi.
“Oa!” Tiểu Tứ Tử chống cằm: “Ngọn núi này thật khí phái!”
Khe núi này đã được Lang Vương Bảo tu sửa thành quan đạo. Ở đoạn nối giữa hai núi được dựng lên hai phiến sơn môn cao vút tầng mây, trên đỉnh sơn môn ấy có khắc hình gia huy của Lang Vương Bảo, chỉ thấy đó là một vòng tròn màu vàng thật lớn, ở giữa có hình một cái đầu sói thật to, đôi mắt nhìn như bảo thạch xanh biếc, hơn nữa còn được khắc nổi bằng bạch ngọc, gia huy này nếu như mã xa đi đến lướt nhìn từ xa …. còn tưởng là có một con sói to lớn đang quan sát người ta tiến vào Lang Vương Bảo vậy, trông rất uy phong.
Triển Chiêu vừa đi vừa than thở: “Nhìn thật khí phái a.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu —— Nhìn qua cũng đã thấy thẩm mỹ của Tiêu Thống Hải rất tốt, có phẩm vị.
Mọi người vừa mới tới cửa đại môn, bên trên đã truyền đến tiếng khèn báo hiệu, sau đó cửa thành khổng lồ cũng được mở ra hai bên…..
Chỉ thấy có một đạo nhân mã từ bên trong sơn môn chạy ra, dẫn đầu là một nam tử khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo tinh hãn, ngũ quan có đến bốn năm phần tương tự Tiêu Lương, thế nhưng vẻ mặt thì vô cùng giống.
“Ha ha ha! Cửu Vương gia!” Tiêu Thống Hải thấy Triệu Phổ liền cảm thấy vui vẻ, chỉ hắn: “Tới vừa đúng lúc a! Không cho phép ngươi rời đi, phải uống rượu mừng khuê nữ ta được trăm ngày đi! Ha ha!”
Trong Lang Vương Bảo có không ít người vẫn quen tập tục của người Liêu, dù sao thì gốc rễ cũng là người Liêu mà. Thế nhưng có điểm không giống với người Liêu, người ở đây đều rất thích Triệu Phổ, mỗi khi hắn tới, binh lính ở trên đỉnh núi đều giơ cao binh khí mà hét vang …. Đây chính là cách thức để nghênh đón anh hùng.
Những người của tộc du mục phần lớn đều vô cùng hiếu chiến, cho dù có kiềm chế rồi thì cũng không thể kiềm chế được cái tục sùng bái anh hùng cùng tinh thần thượng võ đã ngấm vào trong máu thịt của họ …. Triệu Phổ lại là đại tướng bất bại ở Tây Bắc, Triệu Phổ lại là đại anh hùng không bao giờ hiếp đáp kẻ yếu đuối …. Chỉ cần hai điểm này cũng đủ khiến cho người cả Lang Vương Bảo đều thích hắn.
Trên đỉnh núi Lang Vương Bảo cũng nuôi không ít cẩu, thấy có người tiến vào, tất cả đều sủa vang.
Đúng lúc này, Tiểu Ngũ đột nhiên chạy qua, đến trước mặt Tiêu Thống Hải mà gầm một tiếng, hình như đang chào hỏi đám ngựa cùng cẩu ở đối diện.
Tiểu Ngũ thực ra rất nhiệt tình chào hỏi, thế nhưng đám ngựa cùng đám cẩu kia lại chịu không nổi.
Đám cẩu ở trên vách núi sủa ầm ĩ xong lại quay mặt sang kêu ư ử như hỏi đám quân sĩ bên cạnh —– Vị này từ đâu đến vậy?
Đám quân mã các binh lính sau lưng Tiêu Thống Hải đang cưỡi kia cũng sững sờ, đặc biệt là đám ngựa thường bị doạ cho đến run cả chân, phải lùi lại mấy bước.
Có điều con Hắc mã mà Tiêu Thống Hải cưỡi lại không hề phản ứng. Nó thấy vậy liền hí mắt mà nhìn Tiểu Ngũ một cái, không những không chạy mà còn xông lên hai bước định nhấc chân đạp nó, khiến cho Tiểu Ngũ cả kinh nhảy một cái tránh sau lưng Hắc Kiêu.
Hắc Kiêu tiến lên một bước ngăn cản con ngựa kia, trừng nó —– Trường Mao! Ngươi làm cái gì thế? Muốn bắt nạt Cọp sao? Ngươi muốn chết hả!
Hắc mã kia hiển nhiên là biết Hắc Kiêu —— A! Ngươi là cái đồ tạp mao! Con Mèo đen kia là do ngươi mang đến đúng không?
Vì vậy hai con ngựa lại bắt đầu gầm ghè với nhau.
Tiểu Tứ Tử cũng bị đánh thức, che tai mà ló đầu ra nhìn, tâm nói Kiêu Kiêu đang gây gổ với ai à?
Con ngựa này của Tiêu Thống Hải tên gọi là Trường Mao, toàn thân đen nhánh giống hệt Hắc Kiêu, thế nhưng nó không giống Hắc Kiêu có một bộ lông ngắn, con ngựa này cả người đều toàn lông đen dài, đến nỗi lông trên trán cũng gần che hết cả mắt.
Con ngựa này là một con uyển mã lớn, tính tình hung hãn chưa nói, thể hình bên ngoài cũng cực lớn. Thực ra cũng đừng trách nó tại sao không sợ cọp, đó là bởi vì từ trước đến giờ nó chưa bao giờ nhìn thấy cọp hết, lúc này nó còn đang nghĩ tại sao mèo lại to như vậy a? Chẳng lẽ cũng là do Đại uyển miêu sinh ra sao?
Triệu Phổ giới thiệu Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Công Tôn cho Tiêu Thống Hải một chút.
Tiêu Thống Hải vừa nghe đều là cao nhân cả, hắn vô cùng vui vẻ, nhất nhất chào đón tất cả mọi người.
Mọi người đều hiểu được tại sao Triệu Phổ lại có thể trở thành hảo bằng hữu với Tiêu Thống Hải, tính cách của Tiêu Thống Hải hào sảng, tính tình lại tự nhiên, là một bậc đại anh hùng. Tất nhiên cái này cũng hợp với tính cách bọn Triển Chiêu, cho nên chỉ cần qua mấy câu đã xưng huynh gọi đệ rồi.
Chính lúc này, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đến.
“Uy!” Tiêu Thống Hải lập tức tung người xuống ngựa, quỳ xuống dập đầu với Ân Hậu: “Lão Thần tiên, đã nhiều năm không gặp ngài rồi!”
Ân Hậu cười cười, gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”
Thiên Tôn khoanh tay hỏi Ân Hậu: “Biết a?”
“Khi còn nhỏ ta gặp nạn trong núi, được Lão Thần tiên cứu giúp, lại còn dạy võ công cho ta. Cũng nhờ vào một thân công phu này ta mới có thể bảo toàn cho cả nhà bình an, đây chính là đại ân nhân của ta!” Tiêu Thống Hải cũng không biết thân phận thực sự của Ân Hậu, chỉ là nhớ đến ân nhân mà thôi, những cái khác hắn cũng không quan tâm!
Hảo cảm của Triển Chiêu dành cho Tiêu Thống Hải lại tăng thêm mấy phần, Ân Hậu đã cứu hắn, lại còn dạy công phu cho hắn, chứng tỏ người này chắc chắn có nhân phẩm cùng thiên phú tốt.
Tiêu Thống Hải tự mình ra đón mọi người vào, lúc này, hắn lại chú ý đến trước ngực Triển Chiêu còn đeo một cái địu, trong cái địu có một cái đầu tròn xoe đang động đậy.
“Đây là …..”
Tiêu Thống Hải vừa mới hỏi, Tiểu Tứ Tử đã nhô đầu ra.
Triệu Phổ cười ha hả nói: “Nga, nhi tử của ta.”
“A…” Tiêu Thống Hải cũng hít một ngụm lãnh khí, nhìn chằm chằm toàn bộ gương mặt của Tiểu Tứ Tử: “Oa nha! Nương đưa nhỏ này hẳn phải ôn nhuận như thế nào mới có thể cùng với tên Tu La nhà ngươi sinh ra một Tiểu Bồ Tát như vậy a?”
Triệu Phổ thực sự muốn đạp hắn: “Nghĩa tử của ta!”
“Nga …” Tâm tình của Tiêu Thống Hải cũng bình phục lại được một chút rồi, đang định hỏi tên bé một chút lại nghe thấy từ xa truyền đến tiếng hét: “Cận nhi!”
Tiểu Tứ Tử nhìn về hướng xa xa, chỉ thấy Tiêu Lương đã vọt chạy ra.
“Tiểu Lương Tử!” Tiểu Tứ Tử vẫy vẫy tay với hắn.
Tiêu Lương rơi ngay xuống đầu Tảo Đa Đa, chào qua mọi người một vòng, cùng chào phụ thân bé một tiếng xong là nhẹ nhàng kéo Tiểu Tứ Tử từ trong địu ra, nói: “Cận nhi, ta dẫn ngươi đến phòng ta chơi, sau đó dẫn ngươi đi thăm muội muội!”
Nói xong, Tiêu Lương liền huýt gió một tiếng….
Tiểu Ngũ chạy qua, Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử đặt lên lưng Tiểu Ngũ, vỗ vỗ đầu Tiểu Ngũ chỉ chỉ về hướng xa xa …. Tiểu Ngũ liền chạy đi.
Công Tôn có chút lo lắng.
Tiêu Thống Hải cười nói: “Không cần lo lắng, cứ để cho tiểu hài nhi chơi với nhau đi, ở Lang Vương Bảo rất an toàn.”
Công Tôn gật đầu một cái, Triệu Phổ hỏi Tiêu Thống Hải: “Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Đã chuẩn bị xong theo lời Trâu tướng quân nói, người trong sơn trang, ngươi cần lúc nào cũng được, có điều lúc này e là có sương mù, tốt nhất là đợi đến khi mặt trời lặn vào buổi chiều hoặc là chạng vạng tối hãy đi.”
Triệu Phổ gật đầu.
Mọi người vào Lang Vương Bảo … thì ra là sau khi đi qua khe núi thật dài sẽ có một cái động thiên tạo khác dẫn đến một toà thành bảo vô cùng to lớn, kiến trúc rất khác với Trung Nguyên, đều được dựng bằng tường thành màu đen. Dân chúng Lang Vương Bảo ăn vận cũng rất đặc sắc, trên đường rất náo nhiệt, nhìn thấy Tiêu Thống Hải đều chào hỏi, cũng không ít người biết Triệu Phổ, cũng chào hỏi hắn.
Lúc này lại có người tới cho đồ ăn, nào là sữa dê, sữa ngựa, đậu phụ, thịt, bánh, trái cây … rất nhiều thứ khác nữa.
Triển Chiêu thấy mọi người đều đưa đến tay mình, nhanh chóng nói không cần.
Triệu Phổ nhắc nhở hắn: “Người ở Lang Vương Bảo rất nhiệt tình, bọn họ cho ngươi đồ ăn là biểu hiện của một loại tôn trọng, ngươi nhất định phải nhận lấy, nếu không người cho sẽ không vui.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhanh chóng nói tạ ơn, đưa tay nhận lấy đủ vị đồ ăn ngon ….. lại cảm thấy, phong tục của người dân nơi đây ……. Thật tuyệt a!
Có điều, một đường tới cửa chính Hoàng cung của Lang Vương Bảo, trên tay mọi người đều không có gì, thế nhưng trong tay Triển Chiêu lại ôm đầy đồ ăn …..
Khoé miệng Triển Chiêu giật giật —– Chẳng lẽ trên mặt mình có viết hai chữ “Cật hoá” sao?!
Bạch Ngọc Đường xuống ngựa, Triển Chiêu cũng ôm đồ ăn nhảy xuống, hỏi hắn: “Tại sao lại chỉ cho mình ta?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái, nhìn thử xem trên mặt Triển Chiêu có —— viết hai chữ “Cật hoá” không?
Triển Chiêu cảm thấy —– Hơi xấu hổ nha!
Công Tôn cũng hiếu kỳ mà hỏi Triệu Phổ: “Ở Lang Vương Bảo có tập quán chỉ cho một người đồ ăn sao?”
Triệu Phổ do dự một chút, sau đó ghé vào tai Công Tôn nói nhỏ: “Phong tục của Lang Vương Bảo chính là cho người gầy nhất ….”
“Phốc….” Công Tôn nhịn không được cười lên.
Nhĩ lực của Triển Chiêu rất tốt, câu nói của Triệu Phổ cứ đâm thẳng vào tai hắn, tóc cũng sắp dựng ngược cả lên rồi.
Hắn nhìn Công Tôn một chút, lại nhìn mình một chút, không có lý nào a! Rõ ràng là Công Tôn còn gầy hơn mình mà, mắt của mấy người ở Lang Vương Bảo này có vấn đề sao a?!
Triệu Phổ thấy Triển Chiêu sắp sửa xổ mao, liền an ủi hắn mấy câu: “Công Tôn mặc áo trùm a, lại ngồi ở phía sau ta, đại khái là bị chặn lại rồi nên không nhìn thấy, còn nếu nói về gầy yếu sao ….”
“Ngươi nói cái gì?” Công Tôn giật lại tóc Triệu Phổ.
“Tê …” Triệu Phổ nhanh chóng xua tay: “Này cái gì, rõ ràng Triển Chiêu gầy hơn ngươi!”
Khoé miệng Triển Chiêu cũng giật kịch liệt ——— Triệu Phổ, ngươi cái này gọi là ăn ốc nói mò a, nguyên tắc của ngươi để cho chó nó tha đi mất rồi!
Tiêu Thống Hải cũng hiếu kỳ, ai nha? Quan hệ của Triệu Phổ cùng Thư sinh này cũng không tệ a.
Đúng lúc đó, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa vừa ra nghênh đón bọn Triệu Phổ lại đúng dịp nhìn thấy màn này.
Lâm Dạ Hỏa nhảy loi choi đi ra, liếc nhìn một cái đã thấy Triển Chiêu ôm đầy đồ ăn trên tay, cười đến giậm chân, chỉ hắn: “Ha ha ha! Lại cho ngươi chứ không cho Công Tôn ….”
Hắn còn chưa có dứt lời đã thấy Triển Chiêu cùng Công Tôn đồng loạt quay sang thiêu mi một cái.
Trâu Lương không nói nổi ——- Tên dở người này một lúc lại đắc tội cả hai người rồi!
Có điều chưa đợi Triển Chiêu cùng Công Tôn nổi đoá lên, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đồng thời mỗi người cầm một miếng bánh mật trong tay Triển Chiêu mà chát lên mặt Lâm Dạ Hỏa.
Loại bánh mật này là đặc sản của Lang Vương Bảo, được làm từ mật ong, rất mềm mà ngọt. Ban nãy Triển Chiêu vừa mới ăn một miếng trên đường đi … ăn rất ngon nữa.
Lâm Dạ Hỏa bị chát bánh mật lên mặt, gấp đến độ nhảy loi choi.
Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ lại mỗi người cầm một khối bánh ngọt nữa, đút vào trong miệng Triển Chiêu cùng Công Tôn, mỗi người kéo tay một người, theo Tiêu Thống Hải tiến vào trong.
Lâm Dạ Hỏa ở cửa giận đến giơ chân, vừa vuốt vuốt bánh mật dính dính trên mặt xuống: “Hai ngươi lại dám đánh lén ta! Có phải các ngươi ghen tỵ với vẻ đẹp của ta không a!”
Triển Chiêu cùng Công Tôn đang ngậm bánh đường đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn một cái, cùng cảm thấy ——- Rõ ràng người đang đi bên cạnh mỗi người bọn họ lúc này mới đẹp trai hơn chứ!
Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa lại bị người ta khi dễ, cũng bất đắc dĩ, lấy giúp một miếng bánh trên má hắn xuống, cho ngón tay vào miệng, liếm liếm mấy cái, gật đầu: “Mật ong đó, dưỡng nhan tốt.”
Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, tâm tình cũng bình phục lại một ít, đem bánh mật còn chưa lấy hết xuống dán lại lên mặt mình: “Ngược lại cũng không tệ, cứ đem bôi lên mặt, không được lãng phí!”
Vừa mới dứt lời đã thấy Trâu Lương tiến đến, le lưỡi …. từ gò má Lâm Dạ Hỏa bắt đầu ….. Liếm a.
Sau khi liếm xong, Trâu Lương chép miệng một cái.
Mà lúc này, Lâm Dạ Hỏa bị rơi vào trạng thái ngốc toàn tập cũng hồi phục tinh thần lại, đột nhiên xổ mao mà nhảy dựng lên: “Ngươi ngươi ngươi ngươi …..”
Trâu Lương lau miệng: “Chính ngươi nói đó, không được lãng phí sao! Ngọt.” Nói xong xoay người một cái, tâm tình rất tốt mà tiến vào trong!
Lâm Dạ Hỏa xoa mặt đi theo ở phía sau, Câm kia lại chiếm tiện nghi của hắn! Đăng bởi: admin