Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký


“Thi!.

thi giác tiên”, tôi chưa từng nghe đến cái thứ này, lập tức trong lòng càng sợ hơn.

“A Bà, bà có thể trị cho cháu không, cháu có thể trả tiền, cháu còn chưa muốn chết.

” Tôi sợ hãi nói.

Lưu Bà lắc đầu nói: “Cậu nói thật với tôi cậu làm cái gì? Nếu cậu không chịu nói vậy thì mời cậu về đi.


“Cháu!.

.



Trong lòng rối rắm, nếu nói thân phận của tôi, tôi biết có khả năng liên lụy đến không chỉ mình tôi mà thủ lĩnh và anh em họ Tôn đều sẽ bị bắt.

Lúc tôi nhảy cầu là thủ lĩnh đã ngăn tôi lại, ông ấy đồng ý giữ một đứa nhóc như tôi ở bên cạnh để bồi dưỡng, đồng ý cho tôi cơm ăn, mặc dù chưa từng nói ra nhưng tôi rất cảm ơn ông ấy.

Chuyện bán đứng sau lưng ông ấy như thế này, tôi không làm được.

Không chỉ riêng chuyện này, một khi tin tức bị rò rỉ ra ngoài, Lý Tĩnh biết được thân phận của tôi, cô ấy biết tôi là phần tử phạm tội, chắc chắn sẽ không làm bạn với tôi nữa.

Cân nhắc một hồi lâu, tôi hít một hơi thật sâu nói: “A Bà, tuy rằng cháu muốn được chữa bệnh, nhưng có một vài chuyện cháu không thể nói ra.


Lưu Bà rất ngạc nhiên nhìn tôi nửa ngày trời, sau một hồi khá lâu bà ấy lắc đầu nói: “Được rồi, lão biết rồi, cậu đi theo lão.


“A Bà, làm gì cơ?” tôi hỏi bà ấy.

“Đương nhiên là chữa cho cậu rồi, sao thế, cậu muốn chết hả?”
“Nhưng mà, bà vừa mới nói! ! ”
Lưu Bà giúp đắp lại chăn cho ông bạn già nằm trên giường, bà ấy quay người nhìn tôi cười nói: “Lăn lộn trong giang hồ, có vài phẩm chất rất đáng quý.


Buổi tối hôm đó, Lưu Bà đưa tôi đến căn phòng phía đông, trên mặt đất của căn phòng có rất nhiều chiếc bình lớn màu đen, nhìn rất giống loại bình dùng để muối rau.

Lưu Bà bảo tôi quay người sang chỗ khác đừng nhìn.

Tôi chỉ nghe thấy âm thanh mở nắp bình, sau đó còn nghe thấy âm thanh giã thuốc.


Sau đó Lưu A Bà tìm băng gạc tới, bà ấy bôi rất nhiều nước thuốc màu đen lên ngón tay đã sưng to của tôi, thứ nước thuốc kia có mùi rất hôi.

Nói thật, đến bây giờ tôi cũng không biết bên trong những chiếc bình đen có cái gì, tôi đã từng phỏng đoán bên trong rất có thể là những thứ như bò cạp, thạch sùng!
Sau khi bôi xong thuốc được Lưu Bà giã, đêm đó ngón tay liền hết đau, trở về ở một đêm tại nhà Lý Tĩnh, sáng ngày hôm sau mở băng gạc ra, ngón tay của tôi đã hết sưng rồi, rất thần kỳ.

Lưu Bà đã cứu tôi một mạng, Lý Tĩnh đã cứu tôi một mạng, tôi muốn báo đáp ơn cứu mạng của họ.

Bí mật gọi Lý Tĩnh ra, tôi nói với cô ấy: “Cảm ơn cậu Lý Tĩnh, tôi Hạng Vân Phong sẽ giúp cậu, tôi sẽ giúp cậu và mẹ cậu trả lại hết năm vạn tệ, dùng tiền của bản thân tôi.


Lý Tĩnh lúc đó bật cười.

“Hạng Vân Phong cậu nói linh tinh gì vậy, năm vạn tệ, tiền của cậu? Cậu kiếm tiền mười năm cũng kiếm không đủ.


Cô ấy không tin tôi, tôi không trách cô ấy, tôi âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Sau này tôi lại hỏi về tình hình của bố cô ấy, hỏi bố cô ấy làm ăn về cái gì, sao lại phải đền nhiều tiền như vậy.


Nghe tôi hỏi những điều này, nét mặt của Lý Tĩnh ngay tức khắc rất khó coi, tôi phải hỏi đi hỏi lại mấy lần Lý Tĩnh mới nói cho tôi tình hình thực tế.

Bố của Lý Tĩnh tên là Lý Minh Toàn, ban đầu là xưởng trưởng của một xưởng gạch nung ở Thuận Đức.

Hai năm nay ở Thuận Đức có một công trình của chính phủ, đó là xây dựng số lượng lớn nhà vệ sinh công cộng và trạm trung chuyển rác xung quanh hào nước của thành phố, đây là vì phòng ngừa mọi người vứt rác và đi tiểu bừa bãi xuống sông.

Đầu óc của Lý Minh Toàn rất tốt, ông ấy phát hiện ra cơ hội kinh doanh, thông qua con đường hối lộ mà trở thành nhà cung cấp nguyên vật liệu cho hạng mục này.

Đừng xem thường một nhà vệ sinh, nếu làm tốt cái này, lợi nhuận không kém gì những dự án bị rút ruột, huống chi là rất nhiều nhà vệ sinh và trạm rác.

Lý Minh Toàn thông qua hoạt động của dự án này mà phát tài rồi, tính sơ sơ cũng kiếm được gần mười vạn.

***Được dịch và biên bởi iinatrans


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận