Bác Quân Nhất Tiêu Thời Không Sai Lệch


Đúng vậy, bên trong căn nhà toàn bộ đều là không khí ngột ngạt ưu thương đến khó tả.

Tử Văn chỉ dùng ánh mắt ấy nhìn anh như vậy, không nói lời nào.


Bước chân của anh cũng từng bước một từng bước một tiến về phía phòng ngủ, phòng ngủ chính là bộ dạng tối đen không chút ánh sáng, mắt của anh trước đây vẫn thế, chính là đặc biệt không tốt.Bản thân anh theo quán tính liền với tay bật công tắc đèn, cảnh tượng tối đen trước mắt bỗng nhiên hiện lên rõ mồn một.Ninh Hinh gương mặt vô hồn cứ như vậy ôm chặt lấy Nhất Bác, Nhất Bác ở trong vòng tay nhỏ bé của cô ấy chính là bộ dạng nằm im không hề nhúc nhích chút nào cả."Mọi người đừng đùa giỡn như vậy, tôi đã lớn tuổi rồi không thể chịu được kích thích đâu"Chỉ là không ai đáp lời cả, chỉ là gương mặt của Ninh Hinh vẫn vô hồn như vậy.


Tử Văn cũng chỉ nhìn anh mà chẳng nói thêm lời nào nữa.

Khoảng cách từ chỗ anh đến bên cạnh cậu chỉ khoảng bốn bước chân, nhưng bốn bước chân này có lẽ chính là bốn bước chân khó nhọc nhất trong cuộc đời của anh.Đôi tay của anh run rẩy nắm lấy tay cậu, lạnh quá, là giỡn chơi có cần làm tới như vậy không.Tiêu Chiến run rẩy cất lời: "Bạn nhỏ, em đừng đùa như vậy nữa, mau dậy thôi""Bạn nhỏ, nếu như em còn không dậy anh sẽ tức giận""Bạn nhỏ, em như vậy là sao chứ, đừng quậy nữa""Bạn nhỏ, chúng ta quay lại được không, em đừng quậy nữa mà"Tiêu Chiến không kiềm chế được chính mình, xúc động tăng vọt, đột nhiên hét lớn: "Vương Nhất Bác,...đừng náo nữa"Ninh Hinh nãy giờ vẫn đang ngồi bất động ôm chặt lấy Nhất Bác đột nhiên nhìn anh , với lấy lấy chiếc lọ thuốc bên cạnh đưa cho anh, loại thuốc này anh biết, là thuốc ngủ anh thường dùng mỗi khi mất ngủ."Tiêu lão sư, ban nãy tôi cũng gọi cậu ấy giống như anh vậy, nhưng cậu ấy thật hồ náo, đùa cũng thật giai,...!chẳng chịu dậy gì cả"Vòng tay của Ninh Hinh đột nhiên thả lỏng, "Tiêu lão sư, anh có muốn ôm cậu ấy một chút không".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận