????????????????
Tiêu Chiến đang thu dọn đồ đạc, Vương Nhất Bác ở bên cạnh lấy tay áo quạt gió: "Trời nóng quá Chiến Chiến."
Tiêu Chiến nói: "Ta có mang theo cây quạt, thiếu gia, chờ chúng ta lên xe ngựa rồi ta sẽ quạt cho ngươi."
Vương Nhất Bác nghe vậy liền ném tay áo ngay, đánh vào cằm mình cũng không biết, chỉ đáp lời nói được.
Hai người đi ra học đường, xe ngựa của Vương gia đã dừng ở cửa.
Tiêu Chiến lên xe ngựa trước rồi quay người lại đỡ Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vui vẻ hớn hở: "Ta không cần Chiến Chiến đỡ, xe ngựa nhỏ này, ta nhảy một bước liền lên ngay." Tiêu Chiến nhìn bộ dáng ra oai của Vương Nhất Bác, nghẹn cười, vẫn đỡ cổ tay của hắn vững vàng.
Vương Nhất Bác ngồi vào chỗ của mình trong xe ngựa, len lén nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến rất sợ nóng, tuy vào thu rồi nhưng đang gần giữa trưa, lúc mặt trời chiếu xuống vẫn nóng như cũ.
Trên trán y rũ xuống hai lọn tóc, bây giờ bởi vì ra mồ hôi mà dính vào trên má y.
Vương Nhất Bác không nói lời nào, cầm tay áo quạt gió cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hoảng sợ, cho rằng Vương Nhất Bác ném tay áo vào mặt y.
Vương Nhất Bác phất một ngọn gió qua, Tiêu Chiến nhắm mắt nói: "Thiếu gia, đừng quạt."
Vương Nhất Bác lại ra sức vẫy tay áo ra gió một cái nữa, đánh vào mũi của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nói: "Ngươi ra thật nhiều mồ hôi."
Tiêu Chiến nghĩ thầm: Ngươi lại quạt tiếp, ta sẽ càng ra nhiều mồ hôi hơn.
Tiêu Chiến lại bị Vương Nhất Bác quạt gió vài cái nữa, nói: "Thiếu gia, ngươi không mệt sao?"
Vương Nhất Bác nâng cánh tay hơi mỏi lên, lại dùng tay áo đưa một trận gió đến cho Tiêu Chiến lần nữa, nói: "Ta không mệt, ngươi có mát hơn chút không?"
Tiêu Chiến nhắm hai mắt, cười cười: "Trong túi của ta có quạt."
Vương Nhất Bác bổ nhào vào túi tìm quạt, quạt vài cái cho mình trước rồi quạt cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn bộ dáng ra sức của Vương Nhất Bác, gò má trắng nõn, chu chu môi, nói: "Để ta làm đi."
Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến chê mình, mở đôi mắt tròn tròn, nói: "Ngươi không thích quạt như vậy sao?"
Tiêu Chiến nói: "Nào có? Để ta quạt quạt cho thiếu gia, thiếu gia cũng ra mồ hôi rồi."
Vương Nhất Bác mím môi cười cười, ngoan ngoãn ngửa đầu, được Tiêu Chiến thổi gió tới.
Tiêu Chiến quạt gió tới từ từ, thổi qua tóc mái và chiếc mũi cao của Vương Nhất Bác, như chiếc khăn lụa phất qua.
Vương Nhất Bác nói: "Trên người Chiến Chiến thơm quá, ngay cả gió thổi tới cũng thơm."
Lúc Tiêu Chiến nghe lời này, tóc mái trên trán cũng bay bồng bềnh theo xe ngựa, giống như dải lụa rực rỡ của tiên nữ được cung phụng trong từ đường.
Vương Nhất Bác nhìn chăm chú, lúc hắn nhìn người ta từ dưới lên trên, mí mắt nâng lên lộ ra con ngươi đen tròn, giống như quả nho treo trên cây ngày thu, bị gió thổi lắc lư ùng ục.
Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt, Vương Nhất Bác liếm liếm môi.
Vương Nhất Bác lại xích lại gần một chút, muốn ngửi thật kỹ.
Tiêu Chiến rụt rụt về sau, nói: "Thiếu gia, ngồi yên một chút, cẩn thận té ngã."
Vương Nhất Bác thu lại nụ cười, ngoan ngoãn kề mông về lại ghế, hai mũi chân lại không ngừng di chuyển bên dưới.
Đợi xe ngựa dừng lại, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn, Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến một tờ giấy gấp, giấy gấp mang theo khí nóng ẩm ướt truyền tới lòng bàn tay của Tiêu Chiến, có lẽ vẫn luôn bị Vương Nhất Bác nắm trong tay,
Vương Nhất Bác thần thần bí bí nói: "Trở về rồi xem."
Tiêu Chiến gật gật đầu, cất giấy vào trong ngực.
- -------
Vương Nhất Bác trở về thôn trang, trước thay y phục rồi rửa tay.
Vương thái thái đưa chè đậu xanh cho hắn uống, ngoài miệng còn nghi hoặc sao hôm nay lại nóng như vậy.
Cũng không biết Vương Nhất Bác suy nghĩ cái gì, lúc uống chè đậu xanh cũng uống ra vị nước đường, uống xong chép miệng nói thích.
Vì những lời này mà cái bụng nho nhỏ của Vương Nhất Bác đã rót ba chén chè, cuối cùng hỏi mẫu thân có thể cho Tiêu Chiến một chén không.
Vương Nhất Bác luôn luôn nghĩ gì nói đó, Vương thái thái sớm đã quen.
Giơ tay lên, để chính hắn đưa đi.
Vương Nhất Bác vui sướng đi đến phòng bếp, vừa lúc gặp được Tiêu Chiến mới trở về sau khi rửa mặt ở trong sân xong.
Vương Nhất Bác sợ đổ canh trong chén nên nhéo giọng kêu lên: "Chiến Chiến!"
Tiêu Chiến "Ơi" một tiếng rồi đi qua.
Vương Nhất Bác nói: "Chè đậu xanh, ngươi uống đi."
Tiêu Chiến nhìn nhìn chén chè, nhận lấy.
Hai người ngồi dưới giàn hoa tử đằng trong viện.
Trên giàn hoa bò đầy lá hoa tử đằng xinh đẹp, hơi cong lên, bị gió thổi mà run lên một cái.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở, lưu lại từng dấu chân trên mặt đất.
Gần đến giờ cơm, trong phòng bếp bay tới từng trận từng trận mùi xào rau, Vương Nhất Bác chống cằm nhìn Tiêu Chiến.
Hắn nghĩ thầm, nếu có thể cứ ngồi với Chiến Chiến, cùng ngửi mùi thức ăn cả đời như vậy thì tốt rồi.
Cả đời là gì nhỉ? Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ tới, hắn chỉ biết mùa thu này qua đi, chờ thêm một quãng thời gian nữa sẽ lại có mùa thu tiếp theo.
Mùa đông tuyết rơi, mùa xuân thời tiết biến ấm, mùa hè mặt trời rất nóng, mùa thu là đồng ruộng vàng óng ánh, chờ qua mấy ngày nữa, sau đó có phải chính là cả đời không?
Vương Nhất Bác rũ đầu, lén đưa mắt nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến buông chén xuống, trên môi y dính nước chè, y vươn đầu lưỡi ra một chút, thoả mãn liếm sạch.
Vương Nhất Bác nhìn ngơ ngác, thấy Tiêu Chiến liếm sạch sẽ mới gấp gáp lấy khăn mặt từ trong túi ra đưa cho y.
Tiêu Chiến cười cười nhận lấy, không biết lau nơi nào mới tốt, thấy trên mặt Vương Nhất Bác còn đổ mồ hôi nên liền giơ khăn lau mặt cho hắn, lau qua trán, mũi, nhân trung, cằm.
Vương Nhất Bác hơi hơi nhắm mắt lại, cảm giác Tiêu Chiến dừng tay liền chủ động đưa mặt mình qua, Tiêu Chiến vốn đã thu tay, thấy thế liền cầm khăn đổi sang mặt khác, lau gò má cho hắn.
Vương Nhất Bác mở mắt ra, cười đến thật vui vẻ, gò má thịt thịt gồ lên hai cái bọc, giống bánh bao nhỏ phồng nước mới ra lò.
Bị Vương Nhất Bác nhìn, Tiêu Chiến cũng có chút ngượng ngùng, nói: "Sao thiếu gia đổ nhiều mồ hôi như vậy mà không biết lau a?"
Vương Nhất Bác hơi nâng mắt lên, trong ánh mắt luôn tràn đầy năng lượng, giống như nước trên gò má bánh bao nhỏ bắn vào vài giọt, lóe ánh sáng.
Vương Nhất Bác lại không nói gì, chỉ cười, trong ánh mắt lại tựa như nói rất nhiều.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác lên lớp năm ngày.
Ngày thứ năm lúc ăn điểm tâm, Vương thái thái rất cao hứng.
Vương Nhất Bác hiếm khi đến học đường năm ngày liên tục.
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, thuận thế đòi tiền Vương thái thái, nói tan học muốn đi chợ mua đồ ăn.
Vương thái thái đồng ý, cho Vương Nhất Bác một túi tiền bỏ đầy ngân lượng, sau đó kéo Tiêu Chiến nói với y: "Đừng cho hắn ăn đồ gì quá lạnh, dễ bị cảm lạnh tiêu chảy.
Trên đường nhiều người, trông chừng hắn một chút, đứa nhỏ này mà điên lên còn điên hơn con trâu cày ruộng."
Tiêu Chiến đáp vâng từng câu.
Hôm nay thời tiết cũng cực tốt, trời đầy mây, gió thổi qua mang theo từng trận mát mẻ.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi ra từ học đường, Vương Nhất Bác lại đội mũ bọc đầu, mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt tay hẹp.
Hắn đuổi gã sai vặt đứng chờ ở cửa thôn trang đi trước, đuổi bọn họ đi khỏi con đường này mới chịu bỏ qua.
(Mũ bọc đầu 幞头帽.)
Tiêu Chiến nén cười chỉnh y phục cho hắn, hỏi hắn khát không.
Vương Nhất Bác ủy khuất nói: "Đã nói với nương là để chúng ta tự về rồi, sao lại không nghe a?"
Tiêu Chiến nói: "Thái thái cũng quan tâm ngươi thôi a."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cái, hết giận: "Đi, chúng ta đi chơi đi."
Vương Nhất Bác đeo một cái bao bố nhỏ bên hông, thích chong chóng, bướm nhỏ ở sạp nhỏ kia nên đều mua hết.
Hắn thấy Tiêu Chiến đang nhìn son, giòn giã nói: "Chiến Chiến, cái này không phải đồ nữ nhân dùng sao?"
Tiêu Chiến đỏ mặt, thấy lão bản của cửa hàng cũng không chú ý tới bên này nên nói: "Cái này không phải son, là mỡ cao bình thường, vào thu, làn da của ta dễ bị khô, bôi cái này lên trên người liền không bị khô nữa."
Vương Nhất Bác thò lại gần ngửi: "Cái này thơm quá, nhưng mà không phải mùi hương trên người Chiến Chiến."
Vương Nhất Bác nói thích, cũng muốn mua.
Tiêu Chiến đồng ý, dùng tiền của mình mua cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vui vẻ bỏ vào trong bao vải.
Hắn thấy phía trước có xiếc nên kéo Tiêu Chiến nói muốn đi xem.
Bên kia vây quanh không ít người, Tiêu Chiến vừa đi qua liền phát hiện gặp phải người kia.
Y muốn kéo Vương Nhất Bác rời khỏi nhưng thấy hắn quá thích thú nên chỉ hy vọng bên này nhiều người, người kia đừng chú ý đến mình mới tốt.
Tiêu Chiến lặng lẽ trốn vào phía sau Vương Nhất Bác, mới vừa nhìn người diễn xiếc kia biến ra một cành hoa từ trong lòng bàn tay, bả vai liền bị người vỗ vỗ.
Tiêu Chiến quay đầu lại, thấy người đã xốc sạp tranh của mình lúc trước.
Người này mặt dài chữ điền, mũi ưng, mày rậm, mắt nhỏ, không thể nói rõ là đẹp hay khó coi.
Hắn ta kiêu ngạo nhướng mày với Tiêu Chiến: "Đã lâu không gặp a, thế nào? Còn dám xuất hiện ở đây à?"
Tiêu Chiến không muốn sinh sự nên kéo Vương Nhất Bác chuẩn bị đi.
Người nọ lại chìa một chân ra ngăn cản: "Ây dô! Lại bám vào nhà khác à? Lúc này là bán tranh hay là bán cái khác đấy? Ta thấy hắn trắng trắng mềm mềm, chẳng lẽ ngươi......"
Còn chưa nói xong liền bị Tiêu Chiến đánh gãy: "Thả rắm nương ngươi."
Vương Nhất Bác ngẩn người ngây ngốc, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ lo bị Tiêu Chiến kéo đi.
Đi đến một khúc quanh, Vương Nhất Bác bị người kéo y phục lại từ phía sau, hắn dừng lại quay đầu nhìn.
Thấy vẫn là người kia: "Tiêu Chiến, không dám để cho ta nói hết à? Ngươi thật đúng là tính xấu không đổi!" Nói xong liền vung quyền qua muốn đánh Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến chỉ cảm thấy phiền muộn, nhào qua cản lại.
Lại thấy Vương Nhất Bác siết chặt nắm đấm vung tới, góc độ gian xảo, sức lực cực lớn, lập tức đánh người này bay ra ngoài mấy mét.
????????????????
Hazzz chap 1 lười tra nên không rõ loại mũ bọc đầu này nên dịch nhầm thành khăn vấn đầu, giờ tra google ra rồi nên mình sẽ đổi lại dùng thêm cả hình Bách Lý cho hợp •́ ‿,•̀.