Bác Sĩ Cầm Thú

Na Na kinh hách há hốc mồm, Niếp Duy Bình trong mắt chợt lóe hung quan, đôi đũa trong tay giương lên đem miếng thức ăn kia nhét thẳng vào trong miệng cô.

Na Na: “……”

Vì bất ngờ nên không kịp đề phòng, Na Na bị nghẹn tới nước mắt lưng tròng, lại không dám trực tiếp nhổ ra, đành phải nhăn nhó mặt mày gắng sức nuốt vào.

Một bàn mọi người ái muội cười rộ lên, đều kéo dài thanh âm đồng loạt “A” lên.

Na Na cũng không biết là do xấu hổ hay là bị nghẹn miếng đồ ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ dáng đáng thương hề hề làm cho người ta muốn khi dễ.

“Ăn ngon sao?” Niếp Duy Bình lộ ra ý cười ôn nhu hỏi.

Na Na dưới dâm uy, đánh nghẹn khuất mà gật đầu.

Khuôn mặt Niếp Duy Bình khi đối diện với người khác luôn lạnh lùng không cảm xúc, lại thêm việc chuyên nói lời ác độc khó nghe khiến người ta bị ngăn trở ở bên ngoài, nay đột nhiên lại lộ ra bộ dáng ôn nhu cười nhẹ nhàng thâm tình như vậy, một phòng mọi người đồng loạt run rẩy đầu óc tê dại, đối với đầy một bàn món ngon mỹ vị đột nhiên khẩu vị hoàn toàn biến mất.

Thịt viên nhỏ thèm ăn đến mức nước miếng chảy ròng đã bị bỏ qua, nhất thời bất mãn mân mê miệng: “Cô út cô út ~ cháu muốn ăn ~”

Thực là không hiểu chuyện mà……

Ngồi ở bên cạnh Na Na, Trần Tiệp cười tủm tỉm vươn tay: “Đứa bé ngoan đói bụng rồi à, lại đây a di bón cho cháu có được không?”

Tiểu tử kia kiêu ngạo lắc lắc đầu, dùng sức chui vào trong lòng Na Na.

Niếp Duy Bình đối với cái bóng đèn nhỏ này cũng không có nửa điểm thương tiếc, không lưu tình chút nào túm sau cổ đưa bé từ trong lòng Na Na ra ném cho Trần Tiệp.

Bạn nhỏ Na Viễn phẫn nộ vừa giương nanh múa vuốt vừa nhếch miệng gào thét, Trần Tiệp vội vàng ôm bé dỗ: “Bé ngoan ăn chân gà nha, a di giúp cháu gắp một cái thật lớn!”

Nói đùa sao, sắc mặt tốt này của bác sĩ Niếp loại người nào có thể có may mắn nhìn thấy sao? Tiểu tử kia đáng yêu mềm mại như vậy làm sao chịu nổi lời nói ác độc của bác sĩ Niếp đầu độc đây!

Mỹ thực ở phía trước, lại đói bụng nửa ngày thịt viên nhỏ liền bị dời đi lực chú ý, vội cầm món chân gà kho lên cắn.

Không có tiểu Viễn, Na Na đột nhiên lại có cảm giác xấu hổ khi cùng bác sĩ Niếp cô nam quả nữ mặt đối mặt, ánh mắt không dám nhìn hắn, cũng không dám nhìn những người khác đang tươi cười thâm ý ái muội.

“Mấy ngày hôm trước…… ừm,thời kì đặc thù, ăn chút đồ bồi bổ huyết khí này đi!”

Niếp Duy Bình giật mình chút trước kháng cự bất giác của cô, tay cầm đôi đũa nhanh chóng ổn định, không ngừng gắp tận miệng cho cô mấy món ăn.


“Phốc……”

Lưu Mân phun ra một ngụm canh, một bên ho khụ khụ một bên cười đứt quãng nói: “Niếp Tiểu Bình cũng….cũng có…… thời điểm cẩn thận tỉ mỉ như vậy! Ha ha ha…… Thực làm cho người ta cảm thấy kinh sợ!”

Lời nói như vậy là muốn làm người ta phải suy nghĩ nhiều nha!

Na Na khóc không ra nước mắt, cô có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch được nha!

Tú sắc khả cơm.(Nghĩa là mỹ nữ giống như mỹ vị, làm cho người ta thèm muốn)

Niếp Duy Bình trong lòng thập phần thỏa mãn, chỉ nghĩ thôi cũng thấy bụng đã no rồi, sung sướng tiếp tục bón đồ ăn, cái cử chỉ sướt mướt ghê tởm kia làm cả một bàn ai ai cũng đều hận không thể ra ngoài mà phun.

Na Na thấy thật đau khổ, mấy cái món bác sĩ Niếp bón cho cô ăn mấy miếng liền no rồi!

Cố tình bác sĩ Niếp lại làm không biết mệt, cùng nhồi như đang cho vịt ăn cứ không ngừng nhét vào miệng cô.

Na Na cảm thấy chính mình nếu ăn no quá sẽ không chịu nổi, vội vàng cầm đũa lên gắp lung tung một miếng thịt cười nịnh nọt mà nóng lòng đưa tới bên miệng Niếp Duy Bình: “Bác sĩ Niếp anh cũng ăn đi, đừng để ý em……”

Niếp Duy Bình ánh mắt nhìn chằm chằm miếng đồ ăn bên miệng, sau đó nâng mắt nhìn chằm chằm cô, chậm rãi…… Nở nụ cười.

Na Na bị nhìn mà kinh hãi, hành động này của cô chẳng phải là chứng thực hiểu lầm của mọi người?

Na Na vội vàng thu tay lại, những đã không còn kịp nữa rồi, Niếp Duy Bình khẽ mở miệng cắn xuống, hàm răng trắng đều tăm tắp nhanh chuẩn cắn lên chiếc đũa, đầu lưỡi đầy sắc tình khẽ liếm…… Khiêu khích đến cực điểm.

“A di ~ dì vì sao che mắt cháu a? Chau nhìn không gì cả ~”

Thanh âm đứa trẻ mềm mại truyền đến, lại như ngư lôi phát nổ bên tai của Na Na, sau đó oành một cái mặt cô đỏ ửng, xấu hổ đến mức vùi cả mặt vào bát cơm.

Rõ ràng hành vi cử chỉ phóng đãng không đứng đắn kia là của Niếp Duy Bình, cô vì cái gì mà lại thẹn thùng như vậy a a a –

“Hư hư hư –” Trần Tiệp vội vàng ngăn lại, tự nghĩ là nhỏ giọng mà mở miệng nói: “Ngoan ~ hiện tại có cảnh thiếu nhi không nên xem, chút nữa dì sẽ bỏ tay ra a!”

Thịt viên tròn liếm liếm cái miệng bóng nhẫy, lúc này liền gật đầu: “Ân! Cô út cùng chú có phải đang chơi trò hôn hôn hay không ?”

Na Na: “……”

Trần Tiệp đầu đầy hắc tuyến vụng trộm liếc mắt nhìn bên kia một cái, lại phát hiện bác sĩ Niếp cũng không có điểm khó chịu, đuôi mày khóe mắt đều nhộn nhạo xuân tình, quả thực là tràn hết cả ra mà.


Hôn hôn cái đầu mi! Cái miệng chỉ biết nói linh tinh, oắt con!

Na Na xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, hung hăng trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên một cái. Trên gương mặt trắng noãn nộn nộn liền đỏ ửng, ánh mắt to tròn ngập nước, bộ dáng xấu hổ như vậy lại còn liếc mắt một cái ở trong mắt người khác quả thật là đang liếc mắt đưa tình a!

Niếp Duy Bình tỏ vẻ tươi cười hưởng thụ, hơi nhíu mày sung sướng đáp trả cô bằng một cái nháy mắt khiêu khích.

Đây là vị băng sơn ngàn nắm luôn luôn muốn đông lạnh người ta, làm cho người ta sống không bằng chết ư, đột nhiên lại trở thành thứ nước nóng bỏng tay như vậy…… Một bàn người toàn nhìn quen chuyện sinh tử có chút không thể chấp nhận nổi, bị cảm giác buồn nôn chấn động làm rớt xuống bao nhiêu là da gà!

Lưu Mân cơm cũng không ăn, vội hạ đôi đũa xuống phùng mặt mà nói: “No rồi……”

Trương Vi Đống lúc này cũng nhìn ra, a một tiếng rồi nhấp một ngụm rượu, cười trêu ghẹo nói: “Cũng đúng thôi, vợ chồng son chính là thật dính…… Ai, cô gái nhỏ thật không đơn giản! Tôi cũng là lần đầu phát hiện, bác sĩ Niếp cũng có thể có thời điểm ôn nhu như vậy nha!”

Na Na quẫn bách đến mức cổ cũng đều đỏ, muốn giải thích gì cũng đều nói không được, cầm chặt đôi đũa không dám ngẩng đầu, ngượng ngùng cúi đầu mà cắn chặt đầu đũa.

Từ bé cô đã có tật xấu này, trước kia lúc còn đến trường, nếu quá căng thẳng khẩn trương sẽ thích cắn đầu bút, hiện tại cũng không có sửa đổi.

Niếp Duy Bình ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy, nhìn chằm chằm ẩn sau đôi môi hồng cùng răng trắng là đầu lưỡi như ẩn như hiện, cổ họng hắn không tự chủ mà lên xuống.

Lưu Mân nhịn lại nhẫn, thật sự không nhịn xuống được, cười nói: “Mau, La chủ nhiệm, chạy nhanh mang cho bác sĩ Niếp cốc nước đá để dập hoả đi, hôm nay nắng nóng cẩn thận khỏi nóng quá mà chảy máu mũi !”

Niếp Duy Bình lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lơ đễnh hừ một tiếng, ôn nhu hỏi con thỏ nhỏ đang phát hỏa bên người: “Ăn no chưa?”

Na Na liều mạng gật đầu, đâu chỉ đã no nếu ăn nữa thì sẽ nôn ra mất!

Lưu Mân hai tay tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt tự cầu may mắn rồithở dài: “Phải ăn no a, bằng không chị cùng một bàn toàn người đang thoi thóp này thế nào cũng sẽ lãng phí rất nhiều đồ ăn như vậy nha!”

Niếp Duy Bình không thèm để ý cô ấy, mỉm cười cánh tay khoát lên lưng ghế dựa của Na Na, nhẹ giọng nói: “Nếu ăn no…… em cũng nên bón cho anh!”

Na Na: “……”

Lưu Mân: “……”

Trước công chúng lại dám không kiêng kị chút nào như vậy……

Trần Tiệp khóc không ra nước mắt, đứa nhỏ đáng yêu mềm mại lại thuần khiết giống như tiểu thiên sứ…… Tại đây lại bị dạng người đó hun đúc, thật sự có thể khỏe mạnh vui vẻ lớn lên sao?


Một bữa cơm, trừ bỏ đứa bé ngây thơ không hiểu chuyện, cũng chỉ có Na Na cùng Niếp Duy Bình ăn no.

Những người khác sau khi chứng kiến hận không thể đem toàn bộ cơm ăn hôm qua nôn ra, làm sao có thể nuốt trôi được nữa!

Đây mới là thật sự kinh khủng, so với lời nói ác độc còn đáng sợ hơn……

Lập tức có thể đốn gục người cả một bàn, Niếp Duy Bình lực sát thương quả nhiên kinh người!

Sau khi ăn xong còn có hoạt động, Lưu Mân trực tiếp dẫn đến phòng lớn nhất, nghĩ ca hát có thể tạo không khí, những người khác còn có thể đánh bài, còn có thể tụ họp uống rượu.

Bạn nhỏ Na Viễn lần đầu tiên biết đến phương thức giải trí này, vui vẻ túm góc áo cô út, vội vàng đòi hát.

Đứa nhỏ là lớn nhất, mọi người chủ động đưa microphone. Vì thế tiếng nhạc thiếu nhi liền vang lên, một bài lại tiếp một bài.

Một đám người nghĩ muốn hát lên để phát tiết cảm xúc lại chỉ vì một vị đại lão gia nhỏ đấy mà buồn bực không thôi, không hổ là đứa nhỏ nhà Niếp Duy Bình, công lực tra tấn người khác cũng thật kinh người.

Bạn nhỏ Na Viễn ôm microphone hát đến say mê, đứng ở trên bàn vừa hát vừa múa, cái mông nhỏ mập mạp lắc qua lắc lại lôi kéo bản năng người mẹ của mấy cô gái đang ngồi ở đó đồng loạt vỗ tay hò hét cổ vũ.

Thịt viên nhỏ kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nhảy xuống nhào vào trong lòng Na Na: “Cô út ~ cô cũng hát một bài đi a ~”

“Đúng đúng đúng, Na Na cũng đến hát đi! Một cái mic nữa đâu? Đưa cho bác sĩ Niếp!”

“Ai nha, bác sĩ Niếp tất nhiên là cùng Na Na hát tình ca nha!”

Không biết vì sao lại ra thế này, Na Na cùng Niếp Duy Bình đã bị mọi người kéo tới phía trước, trong tay cầm mic.

Trong phòng, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt đối phương trở nên mông lung kì ảo, lại làm cho tình ý trong mắt cả hai càng thêm biểu lộ rõ ràng.

Trần Tiệp một bên chọn bài một bên hỏi: “Hát cái gì a?”Tình yêu Quảng Đảo”? (Các bạn có thể nghe tại zing mp3, bài này của Mạc Văn Úy ft Trương Hồng Lượng)

Lưu Mân liền phản đối: “Không hát “Tình Yêu Quảng Đảo”, đó là mối quan hệ bất ổn! Không bằng……”Hôm nay em phải gả cho anh”?” (Thái Y Lâm nhé mọi người)

Trần Tiệp ánh mắt sáng ngời, lập tức chọn bài này.

Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, mọi người không hẹn mà cùng nhau yên tĩnh, ngay cả đứa nhỏ phấn khởi kia cũng không có làm ầm ĩ, thành thành thật thật ngồi ở trên sô pha.

Na Na nhìn trộm người đàn ông bên người một cái, trái tim như nai con chạy tán loạn đập thật nhanh, may mắn âm nhạc đủ to bằng không trái tim cô kịch liệt đập nhanh như vậy tuyệt đối có thể bị những người khác nghe được.

Trước kia lúc còn ở trường, cô cũng thường xuyên cùng bạn học đi KTV ca hát, với tình ca hát đối gì đó Na Na đều có biết cũng có thể tự nhiên cũng nam sinh ca hát.

Nhưng lúc này đây, Na Na đột nhiên trở nên hồi hộp, không chỉ có ngượng ngùng mà còn có một chút vui sướng kì lạ.

Na Na mím môi, băt đầu hát theo nhạc, thanh âm bởi vì kích động khẩn trương mà có chút run nhè nhẹ.


Giọng nữ ngọt, giọng nam cũng thập phần dễ nghe.

Niếp Duy Bình tiếng nói vốn trầm thấp, ngày thường ngữ điệu lạnh lùng vậy nên thanh âm cũng đều có chút lãnh ý, không nghĩ tới khi tâm tình sung sướng thanh âm từ microphone ra lại thật nhu hòa, khuynh hướng tạo cảm xúc mười phần.

Một đoạn tiếp một đoạn, lời hát từ miệng Niếp Duy Bình lưu loát tuôn ra, Na Na lại vô luận như thế nào cũng đều nói không ra cái câu “Yes,i do!” kia……

Niếp Duy Bình hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, thẳng đến hát xong bài.

Na Na ngẩng đầu chống lại ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy trái tim của cô dưới ánh mắt nóng cháy đó xao động không thôi.

Thâm tình ngóng nhìn rất nhanh bị đánh gãy, thịt viên tròn không có mắt nhìn liền lắc lắc xúc xắc hò hát cổ vũ trầm trồ khen ngợi……

Thanh âm chói tai làm cho Na Na phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy trong phòng oi bức muốn chết, vội đem microphone tùy tiện đặt xuống cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài.

Bạn nhỏ Na Viễn chớp mắt to, nghiêng đầu tò mò hỏi: “A di ~ cô út đi ra ngoài làm gì nha?”

Niếp Duy Bình trong mắt chợt lóe sáng, khóe môi cong lên cười cười.

“Cô út của cháu…… Là mời chú đi ra ngoài cùng cô làm việc thiếu nhi không nên xem đâu!”

Nói xong, Niếp Duy Bình liền lãnh đạm hùng hổ ra cửa tìm người.

Na Na cũng không có chạy xa, trốn vào trong toilet mà phát ngốc một lát, kinh ngạc nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương của mình, tinh thần không khỏi càng chạy càng xa.

Bác sĩ Niếp vốn không có việc gì là ép buộc cô, nô dịch cô, bắt lấy hết thảy cơ hội châm chọc khiêu khích cô. Nhưng mỗi lần cô có việc, an ủi cổ vũ cũng là hắn, thời điểm cùng đường lại đem cô mang về nhà.

Bác sĩ Niếp cao cao tại thượng, tiền đồ vô lượng sáng lấp lánh, cao ngạo không đem bất luận kẻ nào để vào mắt.

Mà chính mình, vốn chỉ là hộ lý nhỏ bình thường trên lưng còn đeo trách nhiệm nặng nề……

Na Na thật mạnh thở dài, cái đầu nóng như ninh nước sôi, vội rửa mặt bằng nước lạnh để hạ nhiệt, đợi cho đến khi tâm tình bình phục một chút mới sửa soạn chỉnh tề đi ra khỏi cửa.

Hành làng dài đèn đuốc huy hoàng, Na Na đang có tâm sự cần suy nghĩ, đi đến nửa đường đột nhiên bị người ta túm lấy cánh tay, bất ngờ không kịp đề phòng bị lôi vào trong phòng.

Na Na sợ tới mức tâm đều nhanh thoát đi, thét chói tai lại bị bịt mồm, cả người bị lực lớn đặt ở phía sau cửa, giam cầm bản thân trong hai cánh tay rắn chắc hữu lực.

“Là anh!”

Thanh âm quen thuộc làm cho Na Na ngừng giãy dụa, trong bóng tối miễn cưỡng nhận ra dung mạo đối phương.

“Bác sĩ Niếp?”

Niếp Duy Bình thả lỏng lực đạo, hô hấp nóng hổi phun ở trên mặt cô, nhiệt đọ vừa mới bị nước lạnh gột đi lại nhanh chóng xuất hiện……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận