Bác Sĩ Cầm Thú

Ngụy Triết hiểu rõ thì cười, trầm mặc một lát, thản nhiên hỏi: “Em có thích Niếp Duy Bình không? Tôi nghĩ không thông tính tình hắn thối như vậy, em vì sao lại nguyện ý ủy khuất chính mình!”

Na Na nhẹ nhàng nói: “Ngụy Triết, thật xin lỗi tôi không thể đáp lại cảm tình của anh…… Anh là người rất tốt, dù thế nào tôi vẫn luôn coi anh là bạn! Về phần bác sĩ Niếp……”

Na Na vừa nhớ tới hắn, trên gương mặt liền nở nụ cười ôn nhu hạnh phúc, làm cho người ta cảm thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có một loại mị lực khó nói.

“Niếp Y Sinh kỳ thật nhìn qua không giống người tốt như thế, anh không biết anh ấy kỳ thật là…… Người dễ mềm lòng! Đừng nhìn anh ấy mỗi ngày đều lạnh như băng bất cận nhân tình, kỳ thật mỗi lần có bệnh nhân chết đi thân nhân khóc lóc cầu xin ông trời,anh ấy đều thương tâm khó chịu không kém! Tôi trước kia không hiểu anh ấy, hiện tại có thể hiểu một chút suy nghĩ của anh ấy, anh ấy chính là có chút…… Ách, thẹn thùng. Cho nên mới không được tự nhiên như vậy, cố ý dùng sự lạnh lẽo để che dấu bản thân……”

Ngụy Triết trong lòng tư vị buồn khổ ghen tỵ đều có, nhịn không được trào phúng nói: “Em là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi! Tôi làm sao lại không biết, tôi cùng tiểu tử đó cũng đã quen biết hơn hai mươi năm…… Em có biết hay không, tôi đưa ra phương án đối với thân nhân và bác sĩ đều tốt, nhưng người đầu tiên đứng ra phản đối lại là hắn!”

Na Na kinh ngạc nhìn hắn: “Phương án gì cơ? Hóa ra hai người đã biết nhau lâu như vậy……”

“Em lần trước cho tôi nảy ra suy nghĩ, kỳ thật tôi cũng rất chán ghét tình trạng chữa bệnh hiện tại cho nên mất rất nhiều công sức nghĩ ra một điều khoản chữa bệnh mới.” Ngụy Triết bất đắc dĩ thở dài,“Lúc ấy Niếp Duy Bình bác bỏ mọi thứ, một chút mặt mũi cũng không cho rồi mới nghênh ngang rời đi!”

Na Na cùng Ngụy Triết tán gẫu một chút, biết hắn một lòng muốn cải cách nhưng mà cô không biết tình huống cụ thể cho nên cũng không có nhiều lời.

“Bác sĩ Niếp có lẽ có ý nghĩ của chính mình……”

Ngụy Triết buồn cười nhìn cô, ánh mắt kia làm cho Na Na sắc mặt đỏ lên.

“Đi thôi!” Ngụy Triết gõ lên trán cô: “Tôi chỉ là muốn cùng em nói chuyện một chút, tôi cảm thấy nếu ngay cả nói tôi cũng chưa nói thì bản thân tôi thật quá đáng thương…… Em nghe một chút rồi quên đi không cần suy nghĩ cái gì! Tôi hy vọng anh vẫn thoải mái vui vẻ…… Na Na, tôi là người thực tế, tôi thích em, nguyện ý chăm sóc em, nhưng mà nếu tôi không thể có được và được đáp lại thì sẽ không có quá kéo dài đoạn tình cảm này nữa! Em không cần phải cảm thấy nợ tôi cái gì, nhưng mà tôi hy vọng em có thể nhớ kỹ, nếu cảm thấy Niếp Duy Bình không thích hợp, nếu khi đó tôi còn đang đợi em, em nhất định phải cho tôi cơ hội bắt đầu với em!”

Na Na cảm động không biết nói cái gì cho phải, hồi lâu sau mới thở dài nói: “Ngụy Triết, anh vì sao phải vậy……”

Ngụy Triết đứng lên, xoa xoa tóc cô ra vẻ thoải mái nói: “Tốt lắm, tôi phải đi! Em cũng nhanh lên dọn dẹp một chút rồi xuống lầu đi, bằng không Niếp Duy Bình lòng dạ hẹp hòi kia lại ghi hận tôi !”

Na Na bật cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy thương cảm, cúi đầu lặng im lặng.

Ngụy Triết cái gì cũng không nói, cười cười xoay người rời đi.

Người đàn ông này hoàn toàn tương phản với bác sĩ Niếp, ôn nhu săn sóc như gió xuân, là mẫu tình nhân hoàn mỹ lý tưởng của cô.


Vốn nên thích Ngụy Triết nhưng lại không nghĩ rằng sẽ động tâm với bác sĩ Niếp.

Cô lớn lên ở một gia đình hòa thuận mỹ mãn, mưa dầm thấm đất tất cả cảm nhận đều là ba che chở chăm lo cho mẹ. Lúc lớn hơn một chút lại nhìn thấy anh trai cẩn thận sủng nịnh cưng chiều bảo hộ chị dâu. Cô nghĩ chính mình cũng có thể tìm được người đàn ông như vậy, không cần có có gia đình hiển hách ra sao, cũng không cần quyền cao chức trọng, chỉ cần hắn nguyện ý an trí cho cô, dụng tâm bảo hộ cô cả đời vô lo.

Đã từng, đó mới là tình yêu tươi đẹp trong tưởng tượng của cô.

Không có huyết thống nhưng lại rất thân mật lại có thể xây dựng một gia đình ấm áp không có gì có thể chia rẽ, bọn họ tin cậy lẫn nhau, cùng chăm sóc nuôi dạy kết tinh tình yêu.

Đến một ngày kia mới biết được ảo tưởng tốt đẹp cũng chỉ là tình yêu của người khác.

Niếp Duy Bình nói lời ác độc, lòng dạ hẹp hòi, luôn trêu cợt mình, không hiểu sự lãng mạn cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc.

Nhưng ở thời điểm khó khăn nhất, hắn liền đứng ở nơi đó cho dù trưng ra khuôn mặt thối, cho dù hung hăng mắng mỏ không ngừng, Na Na cũng khống chế không được tiến về phía hắn.

Kỳ thật, nào có cái gì là tình yêu hoàn mỹ chứ?

Tình yêu tốt nhất kỳ thật vĩnh viễn chỉ đơn giản như vậy! Không có vĩnh viễn sánh cùng thiên địa cũng không có thề non hẹn biển, chỉ là muốn ở cùng một chỗ, không hơn.

Ngụy Triết dù có tốt đến mấy cũng không phải là người cô muốn sống cùng đến hết đời.

Có rất nhiều chuyện không thể làm theo ước muốn của bản thân, Na Na sợ Niếp Duy Bình không có kiên nhẫn chờ đợi vội vàng dọn chút đồ đạc vào một cái túi rồi đi xuống lầu.

Niếp Duy Bình sắc mặt không rõ cảm xúc, đặc biệt lúc vừa mới nhìn thấy Ngụy Triết đi xuống trước, hắn liền vênh váo tự đắc muốn tới châm chọc khiêu khích, kết quả lại bị người ta không mặn không nhạt lơ đi!

Niếp Duy Bình cảm thấy như đấm vào bịch bông nhất thời cảm thấy bị đè nén!

Nhóc con dựa vào bả vai Niếp Duy Bình ngáp một cái, dụi mắt than thở: “Cô út, cháu buồn ngủ”

Na Na sờ sờ đầu bé: “Được rồi cháu cứ ngủ đi!”


Niếp Duy Bình lại không bước đi, mắt sắc nhìn đến túi nhỏ trong tay cô, nhất thời như bị sét đánh kinh hoảng nhìn cô.

Na Na cúi đầu, ngón tay nắm chặt cái túi lúng ta lúng túng nói: “Vừa rồi đã làm phiền anh, bác sĩ Niếp thực ngại quá……”

“Thực xin lỗi, anh sai rồi!” Niếp Duy Bình ôm đứa nhỏ, tiếng nói như thiên lôi oanh tạc khiến cô cả người đều ngây ngẩn đứng tại chỗ bất động, hắn nhẹ nhàng nhận sai: “Anh không nghĩ tới đuổi hai người đi, lòng anh thực sự rất khó chịu! Em cũng biết…… tính tình anh không tốt lắm, anh sợ anh khống chế không được nói ra càng nhiều lời tổn thương em cho nên mới đi ra ngoài để bình tĩnh hai ngày…… Anh sai rồi, anh không nên hoài nghi em! Em quay trở về đi……”

“Em đang quay về đáy thôi!” Na Na không nghĩ nhiều buồn bực hỏi: “Anh tại sao còn không đi? Tiểu Viễn đã không mở nổi mắt, chúng ta đi về trước đi, có cái gì thì nói sau!”

Niếp Duy Bình nghe lời này biết cô không hiểu ý mình lại nhìn nhìn cái túi nhỏ kia đựng chả được bao nhiêu đồ, nhất thời cảm thấy bất an cứ cố chấp đứng ở nơi đó không chịu đi, kiên trì nói: “Không, em trước hết nghe anh nói! Anh thật sự sai rồi, nếu em còn không yên tâm…… Ngày mai anh liền sang tên căn nhà đó sang tên em! Về sau nhà đó chính là của em, chỉ có em mới có theerr đuổi anh đi sẽ không bao giờ phải lo lắng anh đuổi em đi!”

Na Na vội vàng xua tay: “Bác sĩ Niếp anh nói cái gì nha, anh đừng làm bậy, em sẽ không nhận nhà của anh!”

Lời này không khác gì “Em sẽ không nhận anh”, Niếp Duy Bình vừa hối hận vừa sợ hoảng, thật sự giống như Lưu y tá trưởng nói tìm đứa nhỏ khóc tang đi là vừa!

Na Na vừa mới bị lời nói của Ngụy Triết làm cho tâm loạn như ma nên không nhận thấy được nội tâm Niếp Duy Bình rối rắm, tinh thần không ổn dịnh xoay người đi phía trước, mơ hồ nói: “Đi nhanh thôi, đã khuya……”

Niếp Duy Bình vừa áy náy lại lo lắng, thế nhưng nhất thời lại không để ý được nhiều chuyện như thế, thật sự không có cách chỉ có thể ngoan ngoãn ôm thịt viên nhỏ đang ngủ đi phía sau, gió đêm thổi qua, hắn đột nhiên cảm thấy thê lương vô cùng.

Quả nhiên…… Vừa về đến nhà, Na Na đón đứa nhỏ trong lòng hắn ôm bé đến phòng ngủ của khách!

Niếp Duy Bình đi theo giúp đỡ cô giở chăn, cởi giầy cho bé, sự ân cần này làm cho Na Na cảm thấy không được tự nhiên.

“Ách…… ngày mai còn phải đi làm, bác sĩ Niếp anh đi nghỉ sớm một chút đi!”

Niếp Duy Bình cẩn thận hỏi: “Vậy còn em?”

Na Na còn nghĩ rằng hắn muốn ám chỉ chuyện gì đó nữa, ngượng ngùng bối xoay người, sắc mặt ửng đỏ chỉnh lại chăn cho tiểu Viễn rồi ra vẻ bình tĩnh nói: “Em…… Cũng mệt mỏi, đêm nay trước hết sẽ cùng tiểu Viễn ngủ!”

Xong rồi xong rồi, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn mình !


Niếp Duy Bình há mồm trong lòng tràn đầy oán niệm, buồn bã ỉu xìu xoay người mỗi bước đi đều cẩn thận trở lại phòng mình.

Na Na thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu bác sĩ Niếp thực sự đưa ra…… yêu cầu gì gì đó mà bọn họ đều đã làm qua, cô chỉ là đang rụt rè hoặc sẽ giả bộ rụt rè một chút là tốt rồi?

Na Na miên man suy nghĩ thông suốt, lại thấy Niếp Duy Bình đi mà không có quay lại liền buồn bực ra khỏi phòng tắm rửa.

Trở lại nơi quen thuộc, giường rộng rãi mềm mại, phòng thông gió sáng sủa, Na Na tự nhiên một đêm ngủ thật ngon hơn nữa trong lòng phiền não đã được giải quyết liền không cẩn thận ngủ quên.

Đã sắp đến bảy giờ, Na Na vội vàng đánh thức tiểu Viễn đưa cho bé quần áo để thay liền vội vàng chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Điểm tâm có thể ăn ở ngoài.

Na Na mặc quần áo ra khỏi phòng thì kinh ngạc phát hiện trên bàn cơm đã dọn xong, đồ ăn trung tây kết hợp phong phú vô cùng!

Trước bàn cơm bác sĩ Niếp mở đôi mắt hắc bạch phân minh, chỉ là sắc mặt nặng nề mà chờ mình.

Na Na trong lòng nhất lộp bộp, không được tự nhiên cười trừ: “Bác sĩ Niếp sớm a, thực xin lỗi em dậy trễ không kịp làm điểm tâm……”

“Không sao cả!” Niếp Duy Bình hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền nói: “Về sau em cứ ngủ thêm một chút, điểm tâm cứ để anh làm!”

“…… A?” Na Na trợn tròn mắt.

Niếp Duy Bình liếc nhìn cô một cái, trầm giọng nói: “Cơm tối cũng sẽ do tôi làm hết!”

Na Na nhíu nhíu mày: “Bác sĩ Niếp anh có phải…… Chưa tỉnh ngủ hay không?”

Niếp Duy Bình khẽ cắn môi, bộ dạng giống như đứa trẻ hạ quyết tâm nói: “Việc nhà sau này anh cũng sẽ lo toàn bộ!”

Na Na: “……”

Niếp Duy Bình vừa thấy biểu tình hoài nghi của cô liền đẩy một tờ giấy về phía trước, vội vàng nói: “Em không tin? Đây là giấy cam đoan anh viết! Anh nói được thì sẽ làm được! Em, em tha thứ cho anh đi……”

“Em tha thứ cho anh nha!” Na Na tiếp nhận giấy cam đoan, liếc mắt xem xét một cái gương mặt liền trở nên vặn vẹo.


Niếp Duy Bình không thể tin mình có thể dễ dàng có được sự tha thứ như thế, hoài nghi hỏi lại: “Thật sự?”

Sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó vội cuống quít bổ sung: “Em sẽ không cảm thấy anh là người qua đường cho nên mới tha thứ cho anh chứ?”

Na Na sửng sốt, nhớ tới lần trước cô cố lấy dũng khí đi thổ lộ, Niếp Duy Bình cũng đã nói câu nói này.

Niếp Duy Bình sắc mặt trắng nhợt: “Quả thật là thế sao…… Là anh không tốt, anh biết anh nói như vậy căn bản không đáng để em tha thứ……”

Na Na thở dài: “Bác sĩ Niếp, anh rốt cuộc là làm sao vậy?”

Niếp Duy Bình mày nhíu lại, đột nhiên cảm thấy giống như có cái gì đó không đúng……

“Em…… Thật sự sẽ ở lại nơi này với anh chứ?”

Na Na ngạc nhiên mà gật đầu: “Đồ đạc em cũng đã mang tới đây……”

“Vì sao lại chỉ có ít như thế?” Niếp Duy Bình cảm thấy bi phẫn ủy khuất rống to: “Em không phải là chỉ chuẩn bị ở hai ngày, tìm được phòng ở liền chuyển đi?”

Na Na cuối cùng cũng hiểu được nhất thời dở khóc dở cười, đành thở dài: “Bác sĩ Niếp anh suy nghĩ nhiều rồi! Tối hôm qua quá vội vàng, còn ôm tiểu Viễn, căn bản dọn đồ không được, em chỉ lấy mấy thứ quan trọng mang theo…… Anh không đuổi chúng em đi, chúng em tạm thời cũng sẽ không đi……”

Niếp Duy Bình cảnh giác trừng mắt nhìn cô: “Tạm thời?”

“……” Na Na cứng họng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh không đuổi chúng em đi, cho dù em muốn mang theo tiểu Viễn rời đi cũng sẽ chờ anh đồng ý!”

Niếp Duy Bình biết cô sẽ không đi nhất thời thở dài nhẹ nhàng, ánh mắt thoáng nhìn thấy cô đang xem xét giấy cam đoan hắn vắt óc suy nghĩ cả một đêm mới viết ra, nhất thời mặt đen lại!

Niếp Duy Bình thẹn quá thành giận vỗ bàn, đứng lên ý đồ đoạt lại để hủy thi diệt tích lại bị Na Na nhanh nhẹn né tránh.

“Trả lại cho anh!”

Na Na chạy đi nhét vội vào trong túi coi như bảo bối mà vỗ vỗ, cười hì hì nói: “Không đưa! Đây vốn chính là anh viết cho em! Em nhất định sẽ giữ, gìn, thật, cẩn, thận!”

Niếp Duy Bình tức giận đến thở phì phò không nói nên lời, lỗ tai ửng đỏ, thỏ ngốc đứng đó dưới ánh nắng ban mai tươi cười, hết thảy đều tốt đẹp lại ấm áp như vậy liền làm cho cơn giận của hắn tiêu tán.

Niếp Duy Bình kiêu ngạo hừ một tiếng, bưng cái cốc ngồi trở lại trước bàn, dường như không có việc gì mở miệng nói: “Thời gian không còn sớm nhanh ăn cơm đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận