Bác Sĩ Có Độc

Khi Chu Sênh Sênh về đến nhà thì Trịnh Tầm đã từ quán bar về được một lúc.

Anh ngồi trên sofa xem tivi, nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không quay đầu lại liền hỏi: “Về rồi đấy à?”

“Ừ, về rồi đây.” Chu Sênh Sênh không để ý đến hình tượng của mình mà tháo chiếc giày cao gót ra tiện tay vứt bừa ngoài cửa, rồi đi tới sofa đẩy đẩy Trịnh Tầm, mệt đến mức thả phịch đầu xuống thành ghế tựa phía sau.

Người bạn thân vốn ồn ào hay nói nay lại im lặng ngồi bên cạnh cô.

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ liền ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới nhận ra Trịnh Tầm đang cầm trong tay một bức tượng gỗ điêu khắc, người chẳng chút động đậy ngồi đó, vì thế lại ngồi dậy hỏi: “Cái đò là gì thế?”

Cô định vươn tay cướp lấy ai ngờ Trịnh Tầm bỗng nhiên rụt tay về, nhanh chóng đút chiếc tượng gỗ vào trong túi áo: “Không có gì. Một cô nàng kỳ quái ở quán bar đưa cho thôi.”

“Không có gì sao lại chẳng cho tôi xem?” Chu Sênh Sênh sán cái vẻ mặt tò mò lại gần, “Ôi, có người theo đuổi cậu à?”

“Không biết.”

“Cái gì mà không biết? Nhất định cô ấy đang theo đuổi cậu đấy, nếu không tự dưng tặng quà cho cậu làm gì? Còn tặng cả tượng gỗ, không phải tự tay khắc đấy chứ? Khắc gì vậy cho tôi xem với!”

“Nhìn cái chim ấy!” Trịnh Tầm đẩy tay cô ra, không để cô vươn tay thò vào túi áo anh cướp bức tượng gỗ.

Tay Chu Sênh Sênh ngưng giữa không trung, cười tựa như không mà nói: “À, cho nên, cô ấy khắc cho ông cái chim à?”

“… … Đồ thần kinh!” Trịnh Tầm phụng phịu, chỉ vào phần thắt lưng, “Ông đây đâu phải không có thứ đó, cô ấy khắc cái đó làm gì? Thứ uy phong mạnh mẽ nhất thế giới đang ở trong cái quần này rồi, bức tượng gỗ này thì có là gì chứ!”

Chu Sênh Sênh bị thứ bảo vật trong quần đó làm cứng đờ ngay tại chỗ, còn anh chàng kia thì hùng hùng hổ hổ bỏ đi vào toilet soi mình trong gương một lúc lâu.

Thật ra mấy ngày qua có một cô gái rất kỳ lạ liên tục tới quán bar gọi nước trái cây, ban đầu anh cho rằng cô thích một nam ca sĩ hoang dại cuồng nhiệt nào đó trong nhóm nhạc rock and roll, còn cười hì hì lại gần hỏi cô: “Em gái thích anh nào cứ bảo anh hai đây, một trăm tệ là có ngay số di động của anh đó rồi.”

Cô nàng kia chẳng nói gì, lấy một trăm tệ trong túi xách ngoan ngoãn đặt vào trong tay anh.

Trong quán bar này luôn có mấy cô em rất thích mấy anh chàng trong nhóm rock and roll, nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Tầm kiếm được khoản thu nhập thêm dễ dàng như vậy. anh quay lại nhìn cả đám tóc dài bay tung tóe đang hát khàn cả giọng kia, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Muốn số của ai?”

Trong tiếng nhạc ồn ào khắp phòng, cô gái chẳng chút nổi bật ấy duỗi ngón trỏ mảnh khảnh chỉ thẳng vào ngực anh.

Anh ngẩn người, một lúc sau thì nghe thấy cô nhỏ giọng nói: “Anh.”

Ở một nơi lộn xộn và sa hoa trụy lạc thế này bỗng có một cô gái trẻ tóc xõa ngang vai chẳng chút son phấn, chỉ uống nước trái cây chẳng hợp chút nào. Nhưng cô lại mở to đôi mắt tròn nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt ngây ngô mà khao khát muốn có số điện thoại của anh.

Anh khẽ chửi thề, nhét lại tiền vào trong tay cô rồi hung dữ chỉ ra ngoài cửa quán bar: “Nơi này không phải nơi em nên đến, mau về nhà đọc sách, nghe lời ba mẹ, tìm một nam sinh trong trường cùng chơi trò gia đình với em nhé!”

Sau đó anh kéo tay cô, chẳng chút tốn sức mà đẩy cô ra khỏi cửa.

Lại không ngờ rằng hôm sau, hôm sau nữa, sau đó nữa… ngày nào cô gái ấy cũng tới. Bình tĩnh mà đánh giá, cô có một gương mặt vô cùng phổ thông, lông mày thưa mắt bé, thực sự không để lại ấn tượng gì đặc biệt với người đối diện.

Nhưng cô rất cố chấp lại gần anh, ngày nào cũng đặt một trăm tệ vào tay anh rồi nhỏ giọng nói: “Số điện thoại của anh.”

Anh cảm thấy rất tức giận, cảm thấy cạn lời, cảm thấy phiền chết mẹ, ngày nào cũng đuổi cô về, nhưng anh lại cảm thấy rất tò mò. Người như anh trông như thằng lưu manh chẳng có chút tiền đồ, lại có sức hấp dẫn quyến rũ một cô gái thế này sao?!

Hơn nữa cô bé kia bị anh đuổi ra cửa, còn quay lại nhìn anh cười hi ha, trong mắt lóe ra thứ ánh sáng vui sướng tinh nghịch, còn kéo góc áo anh mà nói một câu: “Ngày mai gặp nhé!”

Gặp…. gặp cái cức ấy, ngày nào cũng tới rồi bị xách ra khỏi cửa, con nhỏ này bị bệnh gì vậy?

***

Trịnh Tầm cầm cốc súc miệng, nhìn gương mà ngẩn người, cho đến khi sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng Chu Sênh Sênh.

“Yêu đi, Trịnh Tầm.”

Anh bỗng chốc phục hồi tinh thần lại, nhìn cô nàng nào đó trong gương, hung dữ quát một câu: “Có rắm mau thả đi?”

Người đứng ngoài cửa cong khóe môi nhìn anh, chậm rãi nói một câu: “Lang thang phiêu bạt đã nhiều năm rồi, ông cũng nên ổn định đi, cứ cùng tôi đi hết thành phố này đến thành phố khác, khi nào mới ổn định được?”

“…”

“Ông cũng có cuộc sống của ông, lang thang dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt, nếu gặp được người trong lòng, vậy thì hãy ở lại đi.” Cô nàng kia còn cười rất dịu dàng, điệu bộ vô tâm đùa cợt trước giờ đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại chút tia sáng lé loi trong đôi mắt kia, “Mười lăm tuổi tôi giúp cậu một lần, còn cậu thì giúp tôi tám năm. Nhưng cuộc đời này còn bao nhiêu cái tám năm nữa hả Trịnh Tầm?”

Anh cảm thấy cổ họng đang nghẹn lại nhưng vẫn ra vẻ hung dữ nói: “Nếu tôi đi thật sẽ không có ai làm chứng minh thư cho bà, không có ai giúp đỡ cuộc sống sau này, bà nghĩ rằng mình có thể sống bình yên được không?”

“Không thử làm sao biết?” Cô nàng kia vẫn cười ngây ngô như thế, ngồi xổm xuống ôm lấy con chó lông vàng bọn họ nhặt về nuôi. Dáng người cô nhỏ bé, vừa ngồi xổm xuống liền co lại thành một khối nhỏ.

Không biết vì sao, trái tim Trịnh Tầm cũng theo cái bóng cô mà dần dần nhỏ lại.

Một lát sau, anh nghe thấy cô cười tủm tỉm: “Nhưng tôi không định đi đâu nữa đâu. Thành phố này rất tuyệt, tôi muốn ở lại lâu hơn, tôi thích quán café ấy, thích cả gương mặt này, thích anh quản lý Tiểu Kim Đông Đông Hoàn Tử, thích cả…”

Không nói ra miệng, nhưng hình như cô cũng thích cả vị bác sĩ Lục xấu tính kia nữa.

***

Cả ngày mệt mỏi nên rất buồn ngủ, Chu Sênh Sênh nhanh chóng rửa mặt, soi gương mặt mình trong gương mà cảm khái hồi lâu, sau đó trèo lên giường đi ngủ.

Có trời mới biết sau cơn mưa tiếp theo, phải đợi bao lâu cô mới có được một gương mặt xinh đẹp thế này. Chuyện này đối với một xã hội chỉ nhìn mặt là chính thì rất quan trọng.

Để không làm khuôn mặt này thất vọng, cô liền nhịn đau lôi một chiếc mặt nạ dưỡng da mua trong đợt sale 11/11, thoa xong lên mặt đang mơ mơ màng màng định vào giấc, thì chiếc di động bên cạnh gối bỗng rung chuông báo có tin nhắn mới. Cô bỗng chốc bừng tỉnh, xoay người đi lấy di động, trên màn hình đang hiển thị tin nhắn của vị【 Bác sĩ núi lửa 】: “5387****31736.”

Cô nghiên cứu một lúc lâu, cũng không hiểu chuỗi mật mã này đang ám chỉ điều gì, vì thế liền nhắn lại ba dấu hỏi chấm: “???”

Nửa phút sau, vị bác sĩ kia lời ít mà ý nhiều nhắn lại: “Nợ cô.”

“Nợ gì?” Cô không hiểu sao cả.

Nhưng vị bác sĩ kia cũng không nhắn lại nữa.

Mà khi đáp an của câu hỏi này được công bố là vào gần tối hôm sau. Khi đó Chu Sênh Sênh đang chơi mạt chược ở tiệm cafe, anh quản lý tuy chỉ là người bên ngoài đứng xem nhưng lại nhập tâm hơn cả người trong cuộc là cô đây, vò đầu bứt tai hận không thể giơ tay mua chân mách nước cho cô.

Không biết sao lại thế này, chắc hẳn là vì Chu Sênh Sênh lấy thân phận Chu An An cướp món đồ gia truyền của nhà anh từ tay cô “Bạn gái trước”, nên trong thời gian qua anh đối với cô rất tốt. Lúc ăn cơm trưa ở tiệm còn cố ý gắp cho cô mấy miếng thịt kho tàu, lúc chơi mạt chược thì lại bắt đầu giúp cô gian lận, ngay cả lúc pha café cho nhân viên cũng đặc biệt thêm cho cô hai muỗng đường, suýt chút nữa khiến cô chết vì café quá ngọt.

Có một khoảng thời gian, Chu Sênh Sênh cảm thấy rất buồn cười, cứ như mặc kệ cô có thay hình đổi dạng thế nào thì quán cafe này luôn tồn tại độc lập như thế, những người trong tiệm vẫn trước sau như một đón nhận cô, luôn đối xử với cô thân thiện và tốt bụng.

Đang đánh mạt chược, bỗng nhiên cô nhận được cuộc gọi từ người ship hàng: “Chào cô, xin hỏi cô là Chu An An sao?”

“Vâng, là tôi đây. Xin hỏi anh là?”

“Tôi là người giao hàng bên công ty chuyển phát Thần Thông, chỗ cô đang ở là đâu nhỉ???” Giọng anh giao hàng vô cùng dồn dập, nghe tiếng thì rè rè như đang rang đậu, anh ta nhìn những dòng chữ trên kiện hàng liền nói, “Đường lớn Cảnh Thuận đoạn hai cột đèn xanh đèn đỏ thứ ba thành phố Bắc. Cột đèn xanh đèn đỏ thứ ba là cái gì vậy? Mẹ nó cô là cảnh sát giao thông đấy à? Địa chỉ nhận hàng đang viết như vậy??? Tôi lượn quanh đó đã ba vòng rồi mà không thấy có vị cảnh sát nào đứng trực ở đó!”

“… … …” Chu Sênh Sênh không hiểu chuyện gì, “Tôi đâu có gọi giao hàng —— “

Nói được một nửa, cô mới nhớ ra. Tối hôm qua, vị bác sĩ kia ra vẻ gửi một chuỗi dãy số hư hư thực thực như mã đơn chuyển phát nhanh vậy.

“Vậy anh chờ tôi chút, tôi sẽ ra lấy hàng ngay.” Cô vứt lá bài mạt chược xuống bàn, dặn dò anh quản lý đánh bài hộ mình.

Mười phút sau, cô cưỡi xe đạp phi tới cột đèn xanh đèn đỏ gặp anh giao hàng nhanh đang đầu tóc rối bù. Anh chàng rưng rưng nước mắt đưa gói bưu phẩm vào trong tay cô, lau nước mắt: “Chị hai à, xin chị lần sau điền địa chỉ giao hàng thì có tâm chút, ghi chỗ nào kín gió giúp em được không?”

Cô vừa chột dạ xin lỗi, vừa ký nhận hàng, đầu đầy vạch đen.

Có lẽ vì Lục Gia Xuyên không biết cô đang ở đâu, nên đã điền địa chỉ ở nơi anh đưa cô về hai lần trước………

Cô lắc lắc hộp bưu phẩm, có vẻ nó khá nặng, vừa lắc còn nghe thấy tiếng lộc cộc, rốt cuộc là gì vậy?

Đến khi quay về tiệm thì đúng lúc chứng kiến anh quản lý bị cả đám người bắt nạt cho khóc hu hu, hai mắt đẫm lệ rưng rưng móc túi ra cho mọi người xem, tỏ vẻ bản thân thật sự không có tiền. Cô thì cười ha ha rồi đi vào phòng thay đồ mở hộp bưu phẩm.

Sau khí xé lớp túi bóng bọc màu đen bên ngoài ra thì bên trong là một chiếc hộp màu hồng phấn trông rất nữ tính, bên ngoài là những nét vẽ hoa văn tinh xảo, là những họa tiết vừa đập vào mắt là khiến người ta cảm thấy tràn ngập hơi thở thiếu nữ.

Cô có linh cảm, từ từ mở nắp hộp ra, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày cao gót màu hồng nhạt có thắt nơ.

Màu hồng nhạt, kiểu dáng lại đơn giản thanh thoát, đôi giày lại được đặt giữa một vòng những sợi dây lụa trắng, nhờ hiệu ứng từ ánh đèn ngay trên đầu cô, khiến nó trở nên thật lấp lánh ánh sáng.

Cô cầm chiếc thiệp trong giày lên, trên tấm thiệp là những con chữ rất rõ ràng gọn gàng, lại chẳng hề giống những “Đơn thuốc như sách thiên thu” của các vị bác sĩ bình thường.

Trên thiệp là một hàng chữ:

Gửi tới tiểu thư Chu An An nhiều chuyện, đây là một trong những khoản nợ chưa trả.

Phần điền tên người viết là ba chữ dễ nhìn nhất trên tấm thiệp: Lục Gia Xuyên.

Ngay cả chính cô cũng không biết vì sao mình lại có thể ôm khư khư hộp giày ngồi đó cười ngây ngô cả buổi, cuối cùng cô tựa người vào ghế, nhẹ nhàng lấy đôi giày kia ra, cẩn thận thử đi.

Trong gương cô gái trẻ bỗng chốc trở thành cô bé lọ lem, bởi vì mang đôi giày thủy tinh mà trở nên thật rực rỡ.

Cô ngây ngô cười một lúc lâu, sau đó mới nhớ ra chuyện gì đó, liền lấy điện thoại ra nhắn cho Lục Gia Xuyên một tin: “Bác sĩ Lục, đồ anh gửi tôi đã nhận được, cám ơn đôi giày của anh. Nhưng vì sao lại là một trong những khoản nợ chưa trả? Chẳng lẽ còn có khoản nợ thứ hai?”

Vài phút sau, tin nhắn của anh mới chậm chạp mà đến.

“Có món thứ hai chứ, vì trong những ngày qua cô lải nhải bên tai tôi liên tục, tai tôi đã chịu đựng nhiều rồi, không thể chịu nhục nhã thế nữa, nhờ cô chuyển lời đến tai cô hộ tôi là phải chuẩn bị sẵn sàng đi nhé, thời điểm trả nợ sắp tới rồi 🙂.”

Icon mỉm cười mà đầy ác ý, cứ như là ký hiệu duy nhất của vị bác sĩ xấu tính ấy vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui