Sáng hôm sau anh đã tới khách sạn, Từ Viên Khang đưa đoạn ghi âm tối hôm qua nghe được mở cho vợ chồng Lãnh Ngạo cùng nghe.
Băng Tâm nhìn qua Từ Viên Khang hỏi :
" Viên Khang vậy bước tiếp theo anh định làm thế nào.
"
" Dụ rắn ra khỏi hang.
"
Băng Tâm : " Vậy có cần cho Trình Lạc biết hay không? "
" Đương nhiên là cần chứ, chuyện này mình nhất định phải tham gia không ai có thể cản được mình.
" Từ Viên Khang đang định nói thì bị cắt ngang xoay người lại hướng phát ra âm thanh thì đã thấy Trình Lạc đứng đó.
Từ Viên Khang thở dài : " Không phải anh không muốn cho em tham gia mà chuyện này rất nguy hiểm anh không muốn em xảy ra bất kỳ tổn thương nào nữa.
Vụ bắt cóc lần trước đã dọa anh không ít rồi, lần này anh muốn gỡ bỏ lớp mặt nạ của người đàn bà đó, rất có thể bà ta sẽ chó cùng dứt giậu, nên tốt nhất em ở yên đây.
"
Trình Lạc bĩu môi :
" Chân trên người tôi anh quản được sao? Trình Lạc này tính tình hào phóng thích giúp đỡ người khác, hơn nữa loại người như bà ta là loại người mà tôi ghét.
Tôi nhất định phải thay bác gái xử lí bà ta.
"
Băng Tâm : " Để cậu ấy đi đi, nếu không cậu ấy cũng sẽ tự mình tới đó mà thôi.
"
" Thôi được rồi, vậy em nhớ chú ý an toàn đó biết chưa.
" Suy nghĩ một chút cuối cùng Từ Viên Khang cũng đồng ý.
Sau khi đã bàn bạc xong xuôi Từ Viên Khang cho tung tin đồn ra ngoài, rất nhanh thuộc hạ của Phương Hải Ninh đã có được thông tin.
Hắn ta lập tức tới thông báo cho bà ta,
Phương Hải Ninh đang ở ban công tại phòng ngủ của mình ở Từ gia sau khi nghe tiếng gõ cửa bà ta mới đi ra ngoài.
" Có chuyện gì? " Phương Hải Ninh nhìn người đàn ông trước mặt hỏi.
" Phu nhân, tôi đã tìm kiếm được tung tích của mụ đàn bà đó rồi.
"
Phương Hải Ninh : " bà ta đang ở đâu.
"
" Ở một căn nhà gần biển.
" Độc Nhãn cung kính trả lời.
Phương Hải Ninh sau nghe câu trả lời bà ta không tỏ ra vui mừng mà hỏi lại : " Cậu đã điều tra kỹ chưa? bà ta ở đó thật sao? "
" Phu nhân yên tâm tôi đã phái toàn bộ đàn em của mình dốc sức tìm kiếm, sau khi tìm được đích thân tôi còn tới đó xem xét.
Sau khi xác định rõ ràng thân phận của người chúng ta cần tìm, tôi mới tới báo với bà, có điều căn nhà đó được bảo vệ khá nghiêm ngặt e rằng hơi khó để bắt sông bà ta trở về.
"
Nghe tới đây đôi môi Phương Hải Ninh mới dần lộ ra nụ cười :
" Rất tốt.
Độc Nhãn chuẩn bị đàn em của cậu cùng tôi tới đó.
Lần này tôi muốn con đàn bà đó phải chết.
Tôi không còn muốn nghe hay thấy bà ta thêm một lần nào nữa.
"
" Tôi biết rồi.
Vậy để tôi đi chuẩn bị, rồi sắp xếp nhân lực sau khi xong việc tôi sẽ tới đón bà.
"
" Được.
" Nói xong Phương Hải Ninh xoay người tiến vào bên trong bà ta cũng tự mình chuẩn bị một chút.
Tại một căn nhà ven biển của thành phố B Từ lão gia đang trừng mắt oán trách con trai của mình.
" Viên Khang đang yên đang lành con đưa ta tới đây làm gì? "
Từ Viên Khang nở một nụ cười nhìn bà mình nói :
" Con đưa ba đến đây xem kịch.
Đây là một vở kịch rất hay đấy.
"
" Ta không muốn xem.
" Nói rồi Từ lão gia đứng dậy định đi, nhưng lại bị hai vệ sĩ đứng bên cạnh ấn ngồi trở lại trên ghế, bị như vậy ông lại nhìn về phía Từ Viên Khang tức giận quát :
" Đứa con bất hiếu này mày đang làm cái gì vậy? "
Từ Viên Khang : " Con nói rồi, con mời ba xem kịch.
"
" Nhưng tao không muốn và cũng chẳng có hứng thú để xem.
"
Từ Viên Khang đưa ngón trỏ ra lắc lắc : " Không ba à.
Ba phải xem.
Ba đấy ba cũng là một nhân vật rất quan trọng trong vở kịch này, nếu như thiếu ba thì kịch sẽ không hay đâu.
"
" Viên Khang.
Rốt cuộc mày muốn làm gì.
"
Từ Viên Khang : " Con muốn làm gì, từ từ ba sẽ rõ, dù sao ba cũng đã mê muội trong nhiều năm như vậy để ba nhìn rõ trong một sớm một chiều là điều không thể.
"
Từ lão gia đang định hỏi lại thì cánh cửa phòng mở ra tiếp theo đó là một cặp nam nữ bước vào, ông nhận ra họ nên vội lên tiếng hỏi :
" Lãnh Ngạo, Băng Tâm sao hai đứa cũng ở đây? Rốt cuộc mấy đứa định làm gì hả? "
Lãnh Ngạo khẽ gật chào Từ lão gia rồi ngồi xuống ghế nói :
" Bác Từ, Viên Khang chẳng phải đã nói rồi sao.
Bác cứ kiên nhẫn đợi.
Chỉ lát nữa thôi mọi chuyện sẽ đâu vào đó.
"
Không bao lâu sau cánh cửa phòng lại được đẩy ra, tiếp theo đó là Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh xuất hiện, hai người họ cung kính cúi chào Lãnh Ngạo.
Bạch Ảnh lên tiếng báo cáo :
" Lão đại, Từ thiếu, cá cắn câu rồi.
Hiện bọn họ đang trên đường tới đây.
"
Nghe như vậy Từ Viên Khang chỉ khẽ cười, tuy nụ cười vẫn nở trên môi nhưng ánh mắt anh lại trái ngược với sự vui vẻ đó mà trong đôi mắt đó lại ngập tràn sự chán ghét cùng thù hận.