Trình Lạc bước vào phòng của mình cởi áo khoác ra mặc lên người chiếc áo blouse trắng, nhìn cô bây giờ và Trình Lạc vài phút trước hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Trình Lạc thấy anh cứ nhìn mình như vậy thì hỏi :
" Từ Viên Khang trên mặt tôi có dính cái gì sao? "
Từ Viên Khang : " Trình Lạc, cô có chị em song sinh không vậy.? Cô gái mạnh mẽ bá đạo khi nãy ở sảnh bệnh viện là em gái hay chị gái của cô? và cô gái đang đứng trước mặt tôi đây liệu có phải Trình Lạc không? "
" Anh luyên thuyên vớ vẩn chuyện gì vậy? Tôi là con một đấy.
Ba mẹ tôi chỉ sinh duy nhất một tôi ở đâu ra mà có chị em song sinh? "
Nghe cô trả lời như vậy Từ Viên Khang lại cười.
Trình Lạc : " Lại lại sao vậy? Cười chuyện gì? "
" Lúc nãy ở sảnh bệnh viện tôi còn không nhận ra được cô, cô khi ấy như một nữ anh hùng bá đạo mạnh mẽ.
Trình Lạc cô đúng là khiến tôi phải có cái nhìn khác về cô đấy.
"
Trình Lạc : " Từ Thiếu quá khen rồi.
Không phải có người đã từng nói rằng miệng lưỡi tôi ghê gớm, không biết bật lại người khác sao? Bây giờ tôi biết áp dụng rồi đấy.! "
" Nhớ kỹ lời tôi nói vậy sao? "
Trình Lạc : " Những điều đúng đắn tôi luôn ghi nhớ trong lòng.
"
" Rất tốt.
Để biểu dương tinh thần này của cô bổn thiếu gia mời cô đi ăn tối, đi mua sắp cô muốn mua gì cũng được.
"
Trình Lạc : " Hào phóng vậy sao? Nhưng tôi anh anh từ khi nào lại thân thích tới mức đi ăn đi mua sắm với nhau vậy? "
" Chúng ta cũng được coi là bạn mà, hơn nữa cũng đã từng hôn môi có thể không thân sao? "
Trình Lạc : " Anh im miệng cho tôi.
Mà anh rất rảnh sao? Tại sao cứ ở đây xuất như vậy? Tập đoàn không cần người lo sao? "
" Cô lo lắng tôi sẽ bị Nam Cung Lãnh Ngạo đuổi việc sao? Nếu như cậu ta đuổi tôi thật thì tôi sẽ làm cho cô, tôi nấu ăn cũng rất được đấy, cô cũng đã từng nếm qua rồi đúng không? "
Trình Lạc : " Đúng là tay nghề nấu ăn của anh cũng rất được, nhưng, Từ Thiếu đây đức cao vọng trọng một bác sĩ nhỏ nhoi như tôi không trả nổi đâu.
Mà nếu như anh đã có lòng mời tôi vậy Trình Lạc đành nhận vậy, nhưng tôi đang trong thời gian làm việc không ra ngoài nếu anh cảm thấy phiền thì có thể về trước, cửa ở bên kia đấy.
" Vừa nói Trình Lạc vừa chỉ tay về phía cửa ra vào.
Từ Viên Khang lại vờ như không nghe thấy ý đuổi khách của cô đi lại ngồi xuống bàn tiếp khách nói :
" Từ Viên Khang này cái gì cũng thiếu chỉ có thời gian là không.
Bác sĩ Trình cứ từ từ làm việc tôi ở đây đợi cô.
"
Nghe anh nói vậy Trình Lạc chỉ đành thở dài nói :
" Tùy anh vậy.
"
Một lát sau bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa rồi một cô y tá vội vàng chạy vào nói :
Bác sĩ Trình, có một vụ tai nạn xe bệnh nhân đang trên đường chuyển tới đây trưởng khoa kêu cô hãy tưới phòng phẫu thuật số 08 cùng anh ấy thực hiện ca phẫu thuật này.
"
Trình Lạc : " Bệnh nhân khi nào tới.
"
" 15 phút nữa.
"
Trình Lạc : " Được chúng ta mau đi thôi.
" Nói xong cả Trình Lạc và y tá liền chạy ra ngoài.
Trình Lạc đi thay đồ phẫu thuật khử khuẩn rồi bước vào trong.
Điền Lãng thấy cô bước vào thì nói :
" Tới rồi.
" Trình Lạc không trả lời chỉ khẽ gật đầu.
Trình Lạc : " Bệnh nhân thế nào rồi.? "
" Bệnh nhân là nam 35 tuổi, chấn thương do tai nạn giao thông, đầu bị va đập dẫn đến chấn thương nhưng phần này không nghiêm trọng lắm.
Phần nghiêm trọng nhất là ở bụng anh ta mảnh kính đâm xuyên qua ổ bụng khá nguy hiểm nhưng cũng may nhờ mảnh kính này mới khiến lượng máu chảy ra ít hơn.
Nếu như chúng ta rút nó ra máu sẽ tuôn ra nhiều hơn bệnh viện sẽ càng nguy hiểm...!"
Trình Lạc nghe Điền Lãng nói sơ qua về bệnh nhân cô tiến lên phía trước xem xét qua bệnh nhân một lượt rồi nhìn về phía điện tâm đồ, hít sâu một hơi rồi nói :
" Chuẩn bị đồ phẫu thuật chúng ta rút mảnh kính ra."
Điền Lãng nghe cô nói vậy thì kinh ngạc nói :
" Nhưng nếu rút mảnh kính ra, bệnh nhân sẽ mất máu mà chết.
"
Trình Lạc lạnh lùng nhìn về phía anh nói :
" Anh đã vào đây được vài phút rồi, có tìm ra cách giải quyết nào tốt hơn không, bệnh nhân không thể chịu đựng được thêm nữa! Tiến hành ngay lập tức, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm cho ca phẫu thuật này.
"
Trình Lạc đưa một tay ra nói : " Dao.
" y tá mau chóng đưa giao cho cô, bọn họ biết đây là một quy định mạo hiểm nhưng chỉ có mạo hiểm một lần bệnh nhân mới có cơ hội sống sót.
Các bác sĩ và y tá cẩn thận nhất có thể để rút mảnh kính ra khỏi cơ thể bệnh nhân, quả nhiên sau khi mảnh vỡ được rút ra máu từ vết thương tràn ra không ngừng, máy theo dõi liên tục phát ra tín hiệu cảnh báo, sau một hồi vất vả cầm máu và truyền máu cuối cùng điện tâm đồ cũng đã ổn định, khi mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe tiếng Trình Lạc nói :
" Bệnh nhân vẫn chưa gọi là qua cơ nguy kịch đâu.
Mau lấy lại tinh thần tiếp tục ca phẫu thuật.
"
Điền Lãng nhìn Trình Lạc bằng ánh mắt thán phục, anh vốn biết cô rất giỏi nhưng giờ chứng kiến tận mắt anh mới biết không thể dùng tư giỏi để hình dung về người con gái này.
Trình Lạc : " Tập trung đi.
" Dưới sự nhắc nhở của Trình Lạc, Điền Lãng lấy lại tinh thần cùng cô dành lấy bệnh nhân khỏi tay tử thần.
Từ sau khi Trình Lạc vào phòng phẫu thuật tới bây giờ Từ Viên Khang cũng luôn ở bên ngoài anh muốn đợi cô ra.
Từ Viên Khang là người không thích chờ đợi, trước nay chỉ có người khác chờ đợi anh chứ anh không thích chờ đợi người khác.
Người được anh đợi trước đây chỉ có cô gái ấy, còn bây giờ thì chỉ có Trình Lạc.
Ngồi ở dãi ghế đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn các y tá bác sĩ luôn phiên nhau chạy ra, vào trên người dính đầy vết máu anh lại thấy đau lòng cho người con gái ấy.
Bé nhỏ như vậy mà trên vai phải gánh vác nhiều thứ.