Sau khi để Trình Lạc rời khỏi phòng, Từ Viên Khang dần dần bước lại phía cửa sổ.
Anh mở cửa kính ra để mặc làn gió tạt vào người, cầm kết quả xét nghiệm trên tay anh không dám tin đây là sự thật.
Tại sao lại như vậy? Anh chỉ mới biết yêu thôi mà người con gái đó còn chưa chấp nhận tình cảm của anh nữa kia mà? Anh còn chưa tìm lại được cô bé năm xưa để nói lời cảm ơn nữa cơ mà.?
Càng nghĩ tới chuyện này Từ Viên Khang càng khó chịu anh xé nát tờ kết quả xét nghiệm rồi thả xuống qua cửa sổ, những mảnh giấy vụn theo gió cuốn bay xuống phía dưới.
Từ Viên Khang gạt hết đống giấy tờ trên bàn xuống như một cách để bản thân trút giận.
Bạch Ảnh đứng ở ngoài nghe âm thanh rơi vỡ trong phòng tuy rất muốn biết chuyện gì đã và đang xảy ra nhưng cậu lại không có can đảm để bước vào trong phòng lúc này.
Bạch Ảnh đưa ánh mắt nhìn về phía Trình Lạc thì thấy cô đang khóc, cậu liền tiến lên hỏi thăm :
" Trình tiểu thư, cô bị làm sao vậy, tại sao lại khóc? Còn nữa Từ Thiếu cậu ấy gặp vấn đề gì sao?...!Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì vậy ? "
Trình Lạc : " Từ Viên Khang anh ấy...!"
" Cô đừng ấp úng nữa, mau nói cho tôi biết đi để tôi còn tìm cách giải quyết.
".
Bạch Ảnh thúc giục.
Trình Lạc : " Hôm qua anh ấy có tới bệnh viện của tôi để kiểm tra sức khỏe.
Kết quả cho thấy anh ấy đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, chỉ còn sống nhiều nhất 2 tháng nữa.
"
Bạch Ảnh khó tin nói :
" Trình tiểu thư, cô đừng đùa như vậy, đùa như vậy không vui chút nào đâu.
"
Trình Lạc : " Tôi không đùa, tôi cũng không muốn kết quả như vậy đâu..." Trình Lạc vừa dứt câu thì cánh cửa phòng bật mở Từ Viên Khang bước ra.
Trình Lạc thấy vậy chạy tới hỏi :
" Từ Viên Khang anh...!"
Ba chữ ' Có sao không? ' cô không thể mở miệng hỏi được, vì cô có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng của anh lúc này.
Từ Viên Khang cố gắng nở một cười trấn an cô rồi nói :
" Trình Lạc em không cần lo cho tôi, tôi không sao đâu.
Tôi có chút chuyện cần đi trước để giải quyết, Bạch Ảnh sẽ đưa em về.
" Nói xong anh liền bước đi không hề ngoảnh lại nhìn cô.
Trình Lạc nhìn theo bóng lưng anh gọi, nhưng anh cũng vờ như không nghe thấy bước chân càng ngày càng nhanh hơn, rồi biến mất ở thang máy.
Xuống bãi đỗ xe Từ Viên Khang lái xe của mình phóng ra khỏi tập đoàn, xe anh như mất lái điên cuồng phóng trên đường cao tốc.
Tới bờ biển Từ Viên Khang đậu xe lại đó rồi, bước xuống.
Anh ngồi trên bãi cát lặng lẽ nhìn cảnh hoàng hôn.
Đôi môi anh khẽ nhếch lên tự cười chính bản thân mình rồi nói :
" Từ Viên Khang mày đang sợ sao? Không phải chỉ là chết thôi à? Trước sau gì chuyện này cũng tới mà.
" Mặc dù là nói như vậy nhưng đây cũng là một điều khó chấp nhận đối với với anh lúc này.
Điện thoại của Từ Viên Khang reo liên hồi, anh lấy ra nhìn qua tên hiển thị trên màn hình, là Trình Lạc, đây là cái tên mà anh mong đợi nhất dạo gần đây nhưng bây giờ cô ấy thực sự gọi tới rồi anh lại không muốn nghe máy.
Nói đúng hơn là Từ Viên Khang không có dũng khí để nghe cuộc điện thoại này.
Ai cũng vậy dù là nam hay nữ thì đều muốn mình thật đẹp thật tự tin trong mắt người mà mình yêu, nhưng bộ dạng của anh hiện tại...
Từ Viên Khang trực tiếp cúp máy.
Trình Lạc không gọi được cho anh thì càng lo lắng, cô rục Bạch Ảnh.
" Bạch Ảnh, anh mau cho người đi tìm anh ấy đi, tâm trạng của anh ấy đang không tốt nhỡ đâu có chuyện gì xấu xảy ra thì sao? "
Bạch Ảnh đáp : " Tôi biết rồi, Trình tiểu thư để tôi đưa cô về trước nếu có tin tức gì của anh ấy tôi sẽ thông báo với cô sau.
" Trình Lạc gật đầu, bây giờ ngoài chờ đợi ra cô không còn biết làm như thế nào nữa cả.
Tối đến tại bar Night Sky Từ Viên Khang đang một mình uống rượu tại quầy, những cô gái ăn mặc thiếu vải luôn rình rập chờ cơ hội xông tới anh như hổ đói vồ mồi.
Thấy Từ Viên Khang cứ liên tục đổ rượu vào bụng như vậy Bạch Ảnh không thể đứng nhìn nữa mới tiến tới dành ly rượu của anh mà nói :
" Từ Thiếu anh đừng uống nữa mà, tôi đã báo cho lão đại anh ấy sẽ sớm về tới thôi.
"
Từ Viên Khang : " Cậu ấy về làm gì chứ? Đưa tiễn tôi sao? " Nói rồi Từ Viên Khang lại dành lại ly rượu tiếp tục uống.
Bạch Ảnh thở dài đi ra một góc lấy điện thoại ra gọi cho Trình Lạc.
Trình Lạc tuy đang ngồi trong phòng nhưng tâm hồn lại không ở đây cô đang rất lo lắng cho anh.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông thu hút sự chú ý của cô.
Trình Lạc nhấc máy lên chưa đợi bên kia nói Trình Lạc đã hỏi trước :
" Bạch Ảnh tìm được Từ Viên Khang rồi sao? "
Bạch Ảnh : " Đúng vậy đã tìm được anh ấy.
"
" Anh ấy đang ở đâu.
"
Bạch Ảnh : " Quán bar Night Sky.
"
" Được tôi biết chỗ đó rồi, bây giờ tôi tới ngay.
" Cúp máy Trình Lạc liền thay đồ rồi rời khỏi bệnh viện.
Trình Lạc tới nơi đã thấy Bạch Ảnh ở đó đợi cô.
Trình Lạc : " Anh ấy đâu.
"
" Đang ở bên trong, uống rượu thay cơm.
" Bạch Ảnh đáp.
Hai người cùng nhau bước vào trong, Bạch Ảnh đứng cách đó không xa chỉ chỗ mà Từ Viên Khang đang ngồi rồi nói :
" Trình tiểu thư, cô ra khuyên anh ấy đi, tôi đã thử nhưng không còn cách nào khác.
" Trình Lạc gật đầu định bước đi thì cô thấy một cô gái mặc chiếc váy body màu đỏ ôm sát chỉ che những chỗ cần che đi về hướng của Từ Viên Khang.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh của anh, cánh tay trắng, bắt đầu sờ vào cơ bụng rồi dần tiến lên cơ ngực của anh, Trình Lạc thấy vậy cau mày khó chịu.
Cô cũng chẳng biết tại sao thấy cảnh tượng này cô lại khó chịu như vậy.
Đang trong lúc cô thất thần với suy nghĩ của mình thì một tiếng kêu đau đớn đã kéo cô trở về thực tại.
Sau khi hoàn hồn nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy Trình Lạc phát hiện người đang gào khóc kia chính là cô gái váy đỏ khi nãy người ra tay lại là Từ Viên Khang?.
Trình Lạc dám khẳng định như vậy vì cô đang thấy Từ Viên Khang rút khăn ra tay đi đôi tay của mình.
Cũng không biết từ bao giờ anh lại ghét cái loại đàn bà lẳng lơ như mấy con ả ở đây.
Cô gái kia nhìn Từ Viên Khang bằng ánh mắt đầy sợ hãi, trước kia cô ta có nghe qua Từ Thiếu là một cậu ấm ăn chơi, nên mới muốn tiếp cận thử ai dè lại nhận cái kết đắng như vậy.
Khi đã xử lí xong kẻ ngáng đường Từ Viên Khang lại tiếp tục uống rượu.
Lúc này lại có người giật lấy chai rượu từ tay anh Từ Viên Khang tức giận quát :
" Mẹ nó, là kẻ nào dám lấy rượu của..." Lời nói còn chưa dứt thì đã phải im lặng khi anh thấy được chân dung người đang cầm chai rượu của anh.
Trình Lạc : " Uống đủ chưa? "
" Em tới đây làm gì? "
Trình Lạc : " Tới để xem anh như thế nào rồi, đã chết hay còn sống.
"
" Vẫn chưa chết được đâu, còn 2 tháng nữa mà.
"
Trình Lạc : " Từ Viên Khang, anh đừng như vậy nữa mà, chúng ta đi chữa bệnh đi được không? "
" Chữa thế nào? Là giai đoạn cuối đấy.
Nếu phải đau đớn với xạ trị mà chỉ sống thêm được vài tháng tôi thà không chữa còn hơn.
Em đi đi, bây giờ người tôi không muốn gặp nhất là em đấy.
"
Trình Lạc : " Anh ghét tôi tới vậy sao? Đến nhìn tôi anh cũng không muốn.
"
" Tôi không ghét em mà ngược lại.
Hình như Tôi yêu em rồi, nhưng bây giờ tôi thấy mình chẳng còn tư cách yêu em nữa.
"
Trình Lạc : " Từ Viên Khang.
Đứng dậy đi tôi đưa anh về nhà.
"
" Tôi không về, Trình Lạc em cứ mặc kệ tôi đi, em hãy đối xử với tôi như trước khi biết bệnh tình của tôi đi, em cứ làm như bây giờ là do em đang thương hại tôi sao ? "
Trình Lạc : " Tôi không thương hại anh.
Chẳng phải anh nói anh thích tôi sao? Nếu anh đã không muốn xạ trị, không sao cả chúng ta không làm gì hết.
Anh vẫn còn thời gian 2 tháng nữa mà.
Thử thách bản thân xem trong hai tháng còn lại anh có chiếm được cảm tình của tôi hay không? "
" Em tình nguyện yêu một kẻ sắp chết như tôi sao? "
Trình Lạc : " Tôi không quan tâm đến điều đó, thứ tôi quan tâm bây giờ là anh liệu có khiến tôi yêu anh được hay không? "
" Không có gì Từ Viên Khang này không làm được cả...!" Nói xong Từ Viên Khang liền gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi.