Từ Viên Khang đã tới được New York, quả không hổ danh là cậu ấm chỉ mới tới đây nhưng Anh đã mau chóng có đước sự ưu ái của quản lý The Red, ông ta dành hẳn phòng bao hạng VIP cho anh, cho dù đây là lần đầu tiên anh đặt chân tới The Red này.
Ngồi chơi nửa ngày sau Lãnh Ngạo mới tới đây.
Sau khi để mấy cô gái tiếp rượu ra ngoài Từ Viên Khang mới nói lí do tới đây cho Lãnh Ngạo nghe.
Anh phải dùng tới khổ nhục kế thì Lãnh Ngạo mới đồng ý cho anh tới Thiên Long.
Trong lúc đó Từ Viên Khang nghe mang máng là Lãnh Ngạo còn kèm theo cả điều kiện, nhưng lúc đó anh được Lãnh Ngạo đồng ý thì đã rất vui mừng thời gian đâu mà nghe những lời phía sau của Lãnh Ngạo chứ?
Đã đạt được mục đích Từ Viên Khang liền dẹp ngay bộ mặt đau lòng ấy thay vào đó là vẻ mặt phong lưu thường ngày.
Anh nói đủ các thứ trên trời dưới đất, Lãnh Ngạo cũng rất biết phụ họa chỉ ậm ừ cho qua.
Từ Viên Khang liên tục bị cho ăn bơ, cảm thấy chán nên muốn ra ngoài dạo một vòng trước là để tránh cái khuôn mặt lạnh băng vạn năm như một của Lãnh Ngạo, sau coi nhue là để tham quan The Red.
Trước khi tới đây anh cũng đã có nghe ngóng xem nơi này thuộc địa phận của ai.
The Red là quán bar bậc nhất của thành phố này, thuốc quyền sở hữu của Huyết Long một lão đại có tiếng trong hắc đạo.
Người này hành tung bí ẩn, là nam hay nữ còn chưa ai rõ bởi những người từng nhìn thấy mặt cô ta đều đã chết.
Đột nhiên Từ Viên Khang thấy ở phía hành lang trước mặt bóng lưng của một người con gái rất quen, anh nhanh chân chạy đến nhưng cô gái ấy đã biến mất.
Có thể là anh đã nhìn nhầm rồi chăng? Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi này được cơ chứ?
Từ Viên Khang khi còn đi học đã thích một cô bé, anh chưa từng thấy mặt cô ấy vì trên mặt cô luôn đeo khẩu trang.
Khi ấy anh đang là học sinh lớp 12, nếu đoán không nhầm cô bé ấy nhỏ hơn anh vài tuổi chắc hẳn đang học lớp 5 - lớp 6 gì đó.
Anh cúp học và đi ngang trường cô bé, đúng lúc trường học đến giờ về.
Trong biết bao nhiêu người anh lại nhìn trúng một cô bé với mái tóc màu đen buông xõa, áo trắng cùng váy đồng phục của cô bé khiến cô bé như một tiểu thiên sứ.
Đôi mắt to tròn hàng mi đều và hơi dài, Từ Viên Khang khẽ cười :
" Tiểu mỹ nhân.
" Cô bé ấy cười vẫy tay tạm biệt bạn bè, khi cười khéo mắt bé khẽ nâng lên trông rất đáng yêu.
Do mải nhìn cô bé Từ Viên Khang không để ý người phía trước nên đâm sầm phải một đám côn đồ và bị chúng đánh, cô bé kí thấy vậy mặc dù sợ hãi nhưng vẫn la toáng lên đám côn đồ kia sợ cảnh sát sát sẽ tới nên mau chóng bỏ chạy.
Cô bé run run chạy lại xem xét tình hình của anh, thấy vết máu trên mặt anh thì sợ hãi, mắt ngấn lệ long lanh như muốn khóc.
Từ Viên Khang gượng người dậy mỉm cười nói :
" Anh không sao đâu nhóc đừng khóc.
" Cô bé nghe anh nói vậy thì mở balo ra lấy ra một ít khăn giấy cho anh lau mặt , Từ Viên Khang đưa tay nhận rồi thấm nhẹ vết thương.
Đang lúc anh định hỏi bé tên lag gì thì có một người phụ nữ chạy tới ôm lấy bé hỏi han :
" Con gái con có sao không, con đi đâu vậy? Mẹ lo lắm đấy.
" Cô bé khẽ lắc đầu.
Vị phu nhân kia nói tiếp
" không sao thì tốt rồi.
Lần sau không được đi lung tung nữa đâu đấy, về thôi con.
" Nói rồi vị phu nhân kia dẫn cô bé rời đi, Trước khi đi Cô bé còn đưa cây kẹo mới mua được cho anh, khóe mắt lại nâng lên.
Anh biết cô bé đang cười, Từ Viên Khang cứ vậy đứng nhìn cô bé lên xe và đi khuất bóng mới rời khỏi đó.
Sau này cứ mỗi ngày tan học anh đều đứng ở cửa đợi cô bé ấy.
Sau khi anh Từ Viên Khang đã lên đại học và ra trường thì cô bé ấy cũng đã làm nữ sinh cấp ba.
Đã lâu vậy rồi anh chưa từng thấy mặt cô, chỉ thấy bóng dáng ánh mắt của cô.
Bất tri bất giác Từ Viên Khang đã yêu người con gái mà mình không biết mặt này lúc nào không hay.
Trong một lần đi công tác trở về, như thường lệ, anh sẽ tới ngôi trường cô đang học nhưng hôm nay đợi mãi cũng không thấy bóng dáng quen thuộc ấy xuất hiện.
Liên tục vài hôm sau cô gái ấy cũng không còn xuất hiện trước mắt anh nữa.
Từ Viên Khang đã cho người điều tra nhưng cô ấy như chưa hề tồn tại, Từ Viên Khang chỉ đành thất vọng ra về.
Đã lâu vậy rồi hôm nay anh lại thấy được bóng dáng ấy, nhưng may mắn lại không mỉm ccười với anh, một lần nữa cô ấy lại biến mất trong tầm mắt.