Cuối cùng thì Từ Viên Khang và Trình Lạc cũng đã đi qua được cây ấy.
Anh vỗ nhè nhè tay cô nói :
" Lạc Lạc, đi qua rồi mở mắt ra đi.
" Trình Lạc tuy đã nghe Từ Viên Khang nói nhưng vẫn chưa dám mở mắt phải một lúc lâu sau cô mới dám mở hờ đôi mắt mình ra, Trình Lạc đưa tầm mắt mình ra xa thấy phía trước chính là mặt đất mới an tâm.
Trình Lạc : " Anh cho tôi xuống đi.
" Từ Viên Khang nghe lời để cho cô xuống, nhìn khóe mắt cô còn vương lệ anh vừa buồn cười vừa đau lòng nói :
" Thật không ngờ bác sĩ Trình lại yếu đuối tới vậy đấy.
"
Trình Lạc : " Thì ai cũng có nỗi sợ của mình mà.
Tôi cảnh cáo anh nếu anh dám nói ra chuyện hôm nay tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Từ Viên Khang từng bước áp sát lại gần cô, anh bước một bước, Trình Lạc sẽ lùi một bước, khi cô sắp ngã Từ Viên Khang nhanh tay ôm lấy cô kéo sát cô vào người mình nói :
" Không tha cho anh sao? Em sẽ làm gì? "
Trình Lạc lảng tránh ánh mắt của Từ Viên Khang nói :
" Tôi...!Tôi cũng chưa nghĩ ra nhưng anh cưa thử nói ra đi rồi biết.
Mau đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi kìa.
" Vừa nói Trình Lạc vừa đẩy anh ra chạy đi.
Từ Viên Khang mau chóng đuổi theo nắm lấy tay cô nói :
" Em chạy đi đâu vậy? Em biết đường sao? Đi thôii anh dẫn em đi.
"
Hai người đi thêm khoảng 10 phút thì gặp một anh nhân viên.
Thấy Từ Viên Khang anh nhân viên kia khẽ cúi người chào hỏi :
" Xin hỏi vị tiên sinh anh có phải Từ Tổng không ạ? "
Từ Viên Khang : " Là tôi.
"
" Vâng, mời anh đi theo tôi, tôi sẽ dẫn anh tới địa điểm đó ạ.
" Vừa nói anh nhân viên kia vừa làm động tác xin mời.
Rất nhanh anh ta đã đưa hai người tới trước một chiếc lều trong suốt.
Trình Lạc khi thấy chiếc lều thì đôi mắt lập tức sáng lên, mỉm cười nhìn anh nói :
" Đẹp quá à, anh chuẩn bị lúc nào vậy? "
Từ Viên Khang : " Thích không? " Trình Lạc cười gật đầu đáp :
" Thích rất thích.
"
" Dạ thưa Từ Tổng, đây là chìa khóa ạ.
Nếu cần gì thì phiền anh cứ ấn nút màu đỏ bên trong lều chúng tôi sẽ có mặt ngay ạ.
"
Từ Viên Khang : " Được tôi biết rồi.
"
" Vậy chúc hai vị có một buổi tối vui vẻ, tôi xin phép đi trước ạ.
" Từ Viên Khang ra hiệu cho anh nhân viên kia rời khỏi đây.
Anh vẫn đứng ở đó ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của cô gái ấy.
Đột nhiên Trình Lạc chạy lại trước mặt anh chìa tay ra nói : " Đưa cho tôi? "
Từ Viên Khang : " Đưa cái gì? "
" Chìa khóa.
Mau lên vào trong rồi ngắm hoàng hôn thôi...!"
Từ Viên Khang : " Được.
" Anh bước lại mở cửa Trình Lạc mau chóng chạy vào trong, cô ngả mình xuống chiếc giường bên trong nở nụ cười mãn nguyện.
Ánh nắng ban ngày bắt đầu yếu dần soi rọi vào những đám mây khiến cho nó trở thành một gam màu nóng đó là màu đỏ cam, nhưng gam màu này lại không hề khiến người ta cảm thấy bí bách mà lại tạo một cảm giác ấm áp, yên bình.
Trình Lạc thấy anh cứ đứng thì kéo anh ngồi xuống nói :
" Anh mau ngồi xuống đi, nhìn kia đẹp không? "
Từ Viên Khang : " Đẹp.
" Tuy miệng nói là đẹp nhưng ánh mắt anh lại không hề chú ý tới cảnh hoàng hôn ngoài kia mà lại để ánh mắt của mình trên người Trình Lạc.
" Anh có nhìn đâu mà thấy nó đẹp.
" Trình Lạc bĩu môi đáp.
Từ Viên Khang : " Anh vẫn nhìn nãy giờ mà.
" Trình Lạc nghe anh nói vậy đỏ mặt vội vã chuyển chủ đề.
" Này, Viên Khang anh mau nhìn đi, có đàn chim đang cùng nhau bay về tổ kia, yên bình quá...!"
Từ Viên Khang hoàn toàn không nghe được nội dung chính mà Trình Lạc muốn nói, anh hỏi lại :
" Em vừa nói gì cơ? "
Trình Lạc : " Tôi nói là có đàn chim bay về tổ kìa.
"
" Ý tôi là em vừa gọi tôi là gì? "
Trình Lạc : " Viên Khang...?" Nhận được đáp án mình muốn nghe Từ Viên Khang cười ngây ngốc nhìn sang chỗ khác, Trình Lạc cũng chẳng để ý nhiều chuyên tâm ngắm hoàng hôn của mình.
Khoảnh khắc đẹp nào rồi cũng sẽ qua đi, hoàng hôn hay bình minh dù có đẹp tới đâu cũng sẽ biến mất, nhường chỗ cho một hiện tượng khác xuất hiện.
Màn đêm cũng đã buông rèm, ánh trăng cùng những vì sao cũng đặt bắt đầu lộ ra.
Trình Lạc nằm trên chiếc giường trắng, ánh mắt chăm chú nhìn lên bầu trời đầy sao ấy, khóe khẽ cong lên một nụ cười hạnh phúc.
Từ Viên Khang nhẹ giọng gọi cô.
" Lạc Lạc, nào dậy ăn chút gì đi không thì đói đấy.
"
Trình Lạc : " Được.
" Nói rồi Trình Lạc ngồi dậy chuẩn bị ăn, nhưng khi vừa cầm miền hoa quả lên trên bầu trời bỗng sượt qua những ánh sáng.
Trình Lạc thấy vậy cười nói :
" Wow sao băng kìa, cuối cùng khoảnh khắc mà Trình Lạc này đợi cả ngày cũng đã tới, Từ Viên Khang anh mau chóng cầu nguyện đi, cầu nguyện dưới mưa sao băng rất linh nghiệm đấy.
" Nói rồi Trình Lạc nhắm mắt lại chắp tay cầu nguyện.
Từ Viên Khang ngồi bên cạnh chống tay nhìn ngắm Trình Lạc một lúc sau cô mới mở mắt.
Khung cảnh đẹp ấy chỉ diễn ra trong vòng vài giây ngắn ngủi.
Trình Lạc đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao rồi lại nhìn sang anh hỏi :
" Từ Viên Khang anh ước điều gì vậy? "
Từ Viên Khang không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại : " Vậy em đã ước gì vậy? "
Trình Lạc : " Nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa.
"
" Nếu vậy sao em lại bảo tôi nói ra chứ? "
Trình Lạc : " Nhưng tôi muốn nghe.
"
Từ Viên Khang ra vẻ suy nghĩ rồi nói : " Nhưng liệu tôi nói ra thì có còn linh nghiệm nữa không? "
Trình Lạc : " Chắc chắn còn mà.
"
" Vậy điều ước của tôi là..."
Trình Lạc : " Là gì? " Từ Viên Khang không trả lời Trình Lạc mà trực tiếp áp môi mình xuống môi cô, Trình Lạc bất ngờ bị cuốn vào nụ hôn của anh.
Hai tay Từ Viên Khang đưa lên ôm lấy mặt cô, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng của cô rq tiến quân vào bên trong cùng chiếc lưỡi nhỏ bé của cô trêu đùa.
Trình Lạc bị con sói này dẫn dụ nên cũng đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào này, tới khi cả hai hết dưỡng khí Từ Viên Khang mới quyến luyến rời khỏi môi cô.
Anh đê trán mình và trán cô tựa nhau.
Mất một lát sau Trình Lạc mới lấy lại tinh thần sau nụ hôn ấy, cô đẩy anh ra dùng tay che môi mình lại nói :
" Từ Viên Khang, anh lợi dụng tôi? "
Từ Viên Khang : " Anh không có, chẳng phải em nói muốn biết điều ước của anh là gì sao? Điều ước của anh chính là được hôn em ngay lúc này...!" Trình Lạc nghe anh nói vậy, hai má phồng ra quay mặt sang chỗ khác :
Từ Viên Khang : " Lạc Lạc em giận sao? "
Trình Lạc : " ...!"
" Anh xin lỗi mà...!"
Trình Lạc : " Anh ra ngoài cho tôi...!"
Từ Viên Khang nghe cô nói vậy tỏ vẻ đáng thương nói :
" Đừng mà Lạc Lạc, đây là trên đỉnh núi đấy bên ngoài kia rất lạnh đấy, cho anh ở trong này đi mà.
"
Trình Lạc : " Anh không đi sao? " Từ Viên Khang lắc đầu không đồng ý.
Trình Lạc : " Được anh không đi tôi đi.
" Nói xong Trình Lạc định đi ra ngoài, Từ Viên Khang thấy vậy kéo tay cô lại nói :
" Để anh đi em ở lại trong này đi, anh sẽ đi.
" Nói dứt câu Từ Viên Khang không đành lòng mà đi ra ngoài.