“Cô bao nhiêu tuổi?”
“19.”
“Cô có bạn trai chưa?”
Lâm Yên mắng thầm trong bụng.
Hỏi thừa, có bạn trai rồi mà còn ở đây xem mắt à?
Nhưng cô vẫn nhã nhặn và nói:
“Chưa, thế còn anh Lê thì sao?”
“Tôi cũng chưa, nhưng tôi có rất nhiều người yêu cũ.
Người mẫu có, thần tượng có, vv…”
Đã ai hỏi anh ta có bao nhiêu người yêu cũ đâu nhỉ?
Nhất định tên này bị rồ rồi!
Số là Lâm Yên có một cô bạn chung phòng, nhưng người bạn này mãi không có người yêu nên gia đình sốt ruột, bèn sắp xếp cho cô ấy một ngày ba người xem mắt.
Cuối cùng cô bạn đó không chịu nổi nữa, nên đành nhờ Lâm Yên và cô ấy sẽ hậu tạ sau.
Thế là, Lâm Yên vì thiếu tiền nên lâm vào đường cùng.
Cô đồng ý xem mắt giả giúp cô bạn kia.
Đối tượng xem mắt là con trai cưng của Lê gia.
Nãy giờ, hắn ta đang lập danh sách người yêu cũ trước mặt cô, và số lượng người trong danh sách đó là hàng chục người.
Lê Tùng xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, nói tiếp:
“Thật ra tôi cũng là người rất sòng phẳng, tôi nói trước là tôi thích những cô gái dưới 45kg, phải biết nấu ăn, phải biết nghe lời v..v.
Nếu như cô đạt được những tiêu chí kia thì chúng ta nói tiếp, không thì thôi.”
Lâm Yên ngạo nghễ hỏi vặn lại:
“Thế anh Lê có đạt được những yêu cầu của bản thân đề ra không?”
“Không.
Mẹ tôi bảo, tôi không cần thiết, bởi mẹ sẽ lo cho tôi.”
À, thì ra là con trai cưng của mẹ ~
“Vậy anh có quyền gì yêu cầu chúng tôi phải đạt được tiêu chuẩn của anh đề ra?”
Lê Tùng đáp:
“Đó là tiêu chuẩn của mẹ tôi.”
“Thế bác gái có phải hình mẫu anh mong muốn không?”
“Phải.”
Được rồi, chính là đây.
Lâm Yên bèn phản công:
“Sao anh không lấy mẹ anh đi mà đi tuyển vợ? Mẹ anh lo cho anh hết, thì anh còn xem mắt làm gì?”
Lê Tùng cứng họng.
Từ bé đến lớn anh ta làm gì cũng đều thông qua ý mẹ.
Mẹ anh ta nói đi hướng Đông thì anh ta không dám đi hướng Tây.
Lí do bản danh sách người yêu cũ anh ta dài là do anh ta nghe lời mẹ, mẹ bảo cô gái này không được thì anh ta tuyệt đối không dám trái lời mẹ, kết quả là chia tay.
Lê Tùng nhìn cô, đáp:
“Tôi cảm thấy danh sách người yêu cũ của tôi không thể chứa thêm cô, con người đanh đá.”
“Tôi thèm vào?”
“Ừ, cô có thèm cũng không có cửa.”
Đây là cực phẩm giữa nhân gian à? Không có được thì tìm cách hạ thấp người ta xuống, quả này cô không đỡ nổi.
Lâm Yên tự biết mình nói chuyện với hắn cũng như ‘nước đổ đầu vịt’.
Thế là, cô ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ:
“Tôi nghi ngờ trong danh sách người yêu cũ của anh có kẻ điên hoặc kẻ mù.
Chỉ có hai loại người đó mới đặt anh vào mắt.”
‘Đầu vịt’ Lê Tùng lập tức xù lông lên, quát lại:
“Cô không có tư cách để bàn về tôi, đồ không có người yêu.”
“Nhưng trái tim tôi thích đứng thì đứng thích ngồi thì ngồi.
Không như ai kia, mẹ đặt đâu ngồi đó.”
Cứng họng lần 2.
Lê Tùng định nói gì nữa nhưng lại thôi, anh ta đứng dậy định bước đi, trước khi đi còn lầm bầm:
Đồ phụ nữ độc mồm, nhất định cô sẽ độc thân suốt đời.
Ngay lúc này, một bàn tay vỗ vai Lâm Yên, cô quay mặt lại thì đập vào mắt là hình ảnh bác sĩ đẹp trai kia đang cầm một cái túi xách màu trắng.
Cái túi này, nhìn quen quen nhỉ?
3s hồi tưởng, cuối cùng Lâm Yên cũng nhớ ra.
Cô đỏ mặt nhận lấy, lí nhí:
“Cảm ơn anh.”
Bác sĩ không hài lòng nhìn cô gái nãy giờ mình tìm kiếm đang vui vẻ nói chuyện với một người con trai khác.
Nói chuyện gì mà người ta hào hứng đến mức đứng lên vậy?
Bác sĩ nhàn nhạt nói:
“Cô nhanh chóng đem các thứ này thử trước mặt tôi.”
Bác sĩ nhìn đồng hồ:
“Cô có 3 phút.”.