“Cởi quần ra.”
“???”
“Cô Lâm Yến có nghe rõ không nhỉ? Có cần tôi lặp lại không?”
Wtf lại là cởi quần???
Nhờn nhau vậy?
Ngay tại đây? Anh ta bảo cô cởi quần?
Nhưng cởi quần vì lí do gì và tại sao?
Chẳng lẽ anh ta có vì đam mê nên mới học ngành Y này? Đam mê nhìn người khác cởi quần?
Hàng vạn câu hỏi vì sao vang lên trong đầu Lâm Yên nhưng vẫn chưa có lời giải đáp.
Mà cô cũng không dám hỏi, chỉ vội vàng túm lấy quần mình, lắp bắp:
“Tại…tại sao?”
Đáy mắt bác sĩ Duẩn đen lại:
“Tôi cần cô hợp tác để về xem giúp Lâm Yên.
Tôi sợ tôi nói thôi thì cô sẽ quên, nên buộc phải thực hành.”
“Tôi…tôi sẽ nhớ mà! Anh yên tâm!” Lâm Yên vội vàng trả lời.
Toang rồi, toang mất rồi.
Bác sĩ Duẩn rất có tâm đáp lại:
“Nhưng ban nãy cô còn cầm nhầm điện thoại của Lâm Yên.
Tôi sợ tôi nói xong cô sẽ nhầm lẫn kiến thức.”
“Không có đâu! Anh yên tâm!”
“Không, tôi không yên tâm.
Mời cô cởi quần ra.”
“Hay là thế này đi…anh gửi những gì tôi cần phải làm vào Weibo của em gái tôi, con bé nhất định sẽ làm theo, rồi ngày mai cho anh kết quả, được không?”
Đôi mắt Lâm Yên chớp chớp lại như cún con.
Làm ơn hãy buông tha nhau đi, cô chỉ là một bệnh nhân nhỏ nhoi thôi, đâu cần bác sĩ lao lực đến vậy đâu?
Bác sĩ bỗng thở dài, cất lời:
“Tôi cũng không muốn làm khó cô đâu.
Nhưng Lâm Yên bị bệnh viêm â* đ** và có khả năng di truyền, cô ấy từng nhờ tôi khám cho chị của mình là cô Lâm Yến đây.
Tuy nhiên, chị của cô ấy cứ mãi không đến do bận.
Hôm nay, nhân lúc này, tôi nhận sự ủy thác của cô ấy nên hành thiện thôi.
Nãy giờ tôi cũng định nói cho cô đây rồi, nhưng sợ cô hiểu lầm ý tốt của Lâm Yên thôi.”
Thế nào là mồm nhanh hơn não?
Lâm Yên bèn quát lên:
“Tôi nói vậy bao giờ? Anh đừng có mà bịa đặt.”
Bác sĩ bất ngờ lắm, hỏi vặn lại:
“Tôi đâu có bịa đặt.
Do chính miệng cô Lâm dặn dò vậy mà?”
“Anh điêu nó vừa thôi, tôi là Lâm Yên đấy, tôi đã nói thế bao giờ? Vả lại tôi làm gì có chị mà nhờ vả anh???”
Gương mặt của bác sĩ Duẩn dần lộ ra nét cười nguy hiểm.
Bác sĩ lại nâng gọng kính lên, cong môi:
“Thế à? Cô Lâm Yên?”
Lúc này, Lâm Yên mới ngỡ ngàng.
Hình như có cái gì đó không đúng…
Cô phải suy nghĩ đã…
Và, 10s sau, Lâm Yên thật sự muốn vả vào mồm mình một cái thật mạnh.
Mẹ ơi, thế mà cô lại lòi đuôi chuột rồi.
Bác sĩ Duẩn chắc chắn sẽ tóm lấy cái đuôi chuột này của cô mà không buông tha.
Toang rồi! Toang rồi!
Giờ nếu nói bản thân là Lâm Yên cũng không thoát mà Lâm Yến cũng không xong.
Trái hay phải cũng không có đường thoát, bây giờ có còn cách nào không?
Lâm Yên bèn xoa hai bàn tay vào nhau, cười he he:
“Bác sĩ, không phải tôi cố ý lừa anh đâu.
Tôi đã bị tai nạn, nhưng tai nạn đó là vào đầu nên cứ nhớ nhớ quên quên.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại ở đây này…có khi nào tôi xuất hiện nhân cách thứ hai không?”
Phía sau một lời nói dối to lớn sẽ có nhiều lời nói dối nhỏ hơn được xây dựng thành.
Một khi bạn đã nói dối, thì buộc phải nói dối nhiều lần để che giấu lời nói dối kia.
“Cô có thể liên hệ bác sĩ thần kinh để xem lại não của mình.
Còn tôi là bác sĩ phụ khoa, tôi chỉ có nghĩa vụ chữa khỏi thân dưới cho cô.”
Ánh mắt kia bèn sắc bén hơn, tựa như muốn nhìn xuyên qua nội tâm đang gào thét của Lâm Yên:
“Nào, tiến hành tái khám thôi.”.