Bác sĩ Duẩn là một con người rất khó hiểu.
“Cởi quần ra.”
Đây là lần thứ n Lâm Yên nghe câu nói đó từ bác sĩ.
Nhưng, lần này cô ngoan ngoãn cởi ra.
Rất thành thục mà tự giác tách hai chân ra, để ai đó kiểm tra mình.
Hôm nay là lần tái khám thứ 2 của Lâm Yên.
Và, cô vẫn rất xấu hổ khi ‘cô bé’ của mình bị ai đó nhìn chằm chằm, không sót một chỗ nào.
“Được rồi, bệnh tình khả quan hơn rồi.”
Bác sĩ Duẩn xoay người, ngồi trên bàn, nói:
“Từ hôm nay không được mặc quần quá chật, cũng không nên thụt rửa â* đ** quá sâu.
Bệnh của cô đã khả quan hơn nhưng không đồng nghĩa sẽ hết hoàn toàn, nó vẫn sẽ tái phát lại.
Tốt nhất nên tái khám thường xuyên, định kỳ 6 tháng 1 lần.”
Lâm Yên chớp chớp mắt.
“Còn gì nữa không?”
“Còn, cô mặc quần vào đi.”
“…”
Bác sĩ Duẩn đáp, làm Lâm Yên đã xấu hổ lại càng xấu hổ hơn.
Não cô đúng là có vấn đề rồi!
Cô đang mong anh ta nói thêm gì nhỉ?
Chẳng lẽ lại cởi quần ra?
Xùy, xùy, vớ vẩn quá.
Thế là, Lâm Yên bèn nhanh chóng mặc quần vào, rồi bước ra ngoài.
Không ngờ, hôm nay chuyện lại suôn sẻ thế.
Cứ tưởng là sẽ có sóng gió to lớn lắm cơ, làm Lâm Yên mấy ngày nay cả Weibo cũng không dám lên, sợ là sẽ có chuyện gì đó.
Ai ngờ, chỉ là cô ‘lo bò trắng răng’, bác sĩ Duẩn ngay cả online cũng không có.
Không phải anh ta trước giờ như ‘âm hồn bất tán’ à? Mỗi lần cô làm đang làm chuyện xấu gì thì anh ta luôn xuất hiện như một vị thần để hù chết cô mà? Sao bây giờ cả tăm hơi cũng không có nhỉ? Bình thường ít ra anh ta sẽ nhắn tin nhắc nhở cô, bây giờ thì lơ cô thật rồi ~~
Lâm Yên cảm thấy hơi tủi thân.
Cô đúng là có hơi quá đáng khi lừa người ta, nhưng đâu đến mức phải bỏ mặc cô như thế đâu?
Khoan, tại sao lại tủi thân nhỉ???
Vò đầu bứt tóc, xoa trán nhai khăn.
Lâm Yên cũng không hiểu tại sao?
Hay do cô bị não?
Hay đến lượt đầu cô gặp vấn đề?
Một con người cứ gặp cô là bắt cô cởi quần, nói theo một cách khác là biến thái có học thức.
Không lẽ do tiếp xúc lâu ngày, cho nên cô cũng ảnh hưởng? Cô…cô nhớ đến cái âm thanh kì lạ kia…
“Cởi quần ra.”
AAAAAAAAAA
Điên mất…
Suy nghĩ quay về thực tại.
Lâm Yên mang balo lên vai, nói:
“Cảm ơn bác sĩ Duẩn.”
“Ừm.”
“Tôi đi đây?”
“…”
Không thèm trả lời cô luôn.
Thôi, đành vậy, dù gì bước ra khỏi cánh cửa này cô và anh ta cũng coi như người xa lạ rồi.
Cô tốt nhất không nên bận tâm làm gì cho mệt.
Lâm Yên lén lút che giấu nỗi thất vọng.
Còn ở bên trong cánh cửa, bác sĩ Duẩn lại tự kỷ:
“Người anh em, mày có nhớ cô ấy không?”
“Tao cũng nhớ, và tao còn muốn để mày trực tiếp ‘chào hỏi’ cô ấy đây.
Nhưng phải làm sao đây? Cô ấy cứng đầu quá.”
“Làm sao đây người anh em?”
Bỗng, bác sĩ Duẫn nhíu mày:
“Mày có muốn chào hỏi cô ấy sớm không?”
….
Lâm Yên sau khi rời đi thì đi làm thêm.
Nơi cô làm việc là một cửa hàng tiện lợi gần trường đại học.
Cô đang thơ thẩn trên mây thì nghe một giọng nói quen thuộc:
“Cô kia, tính tiền cho tôi.”
Một hộp ‘ba con sói’ được đặt lên bàn.
Lâm Yên nhận lấy, cả ngẩng mặt lên cũng không.
Cái giọng này nghe rất quen, nhưng cô không có tâm trạng để nhớ.
Bất chợt, người kia hô lên:
“Á à, cô em đanh đá.”
Lâm Yên lúc này mới ngẩng mặt lên, bản thân cô cũng vô tình hô lên:
“Úi, đầu vịt thiếu gia.”.