"Cậu phá nhà đó hả Giang Tự?" Giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào.
Một tay Thẩm Phương Dục ôm máy tính, một tay gõ cửa nhà tắm.
"Sao thế?"
Lông mi Giang Tự run run, không lên tiếng.
"Cậu lạ lắm đấy Giang Tự." Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua cửa nhà tắm đang đóng chặt.
Nếu ngày trước hắn nói vậy, chắc chắn Giang Tự sẽ trả lại hắn một câu "Cậu mới phá nhà".
Nhưng hôm nay Giang Tự im lặng như vậy làm Thẩm Phương Dục đột nhiên thấy có hơi hoảng hốt.
"Cậu không nói gì đúng không?" Hắn đẩy đẩy cái cửa đang khoá, nói với người bên trong.
"Cho cậu hai lựa chọn nhé.
Hoặc là cậu tự mở cửa hoặc tôi đá cái cửa này ra, sẵn tiện mai tìm người sửa hai cái ổ khoá cùng nhau luôn."
"Cậu im đi."
Giọng Giang Tự rất nhỏ, xuyên qua cánh cửa truyền ra ngoài nghe có chút nghèn nghẹn.
Thẩm Phương Dục lập tức nghe ra chút run rẩy ngoài mạnh trong yếu từ câu nói này.
Sắc mặt hắn thay đổi, đè tai nghe mở microphone nói với những học sinh đang nghe giảng: "Xin lỗi tôi có chút việc riêng.
Hai bạn chưa kịp báo cáo gửi PPT qua email của tôi đi, hẹn hai bạn lần sau."
Thẩm Phương Dục nói xong thì thoát ra đặt máy tính xuống.
Hắn xắn tay áo đi đến trước cửa nhà tắm thẳng chân đá qua.
"Cạch" một tiếng, ổ khoá bung ra.
Cửa phòng tắm thoắt cái mở ra như diều đứt dây.
Vẻ mặt Thẩm Phương Dục lo lắng đi vào bên trong.
Trên bồn rửa mặt và sàn nhà tắm đầy mảnh kính rơi vãi, sương mù mông mung vẫn chưa tan hết.
Giang Tự đứng trước cái gương vỡ nát, nửa người trên không mặc gì cả.
Mái tóc vừa mới gội của anh còn vương bọt nước, nhìn qua trông đen lạ thường.
Làn da trắng lạnh bị hơi nước bao phủ, tựa như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt.
Người đàn ông vai rộng eo thon, dáng người rất đẹp.
Trên ngực còn có một nốt ruồi son đỏ chói mắt, xuống chút nữa...!là bụng nhỏ hơi nhô lên.
Nó vốn không nên xuất hiện trên người Giang Tự, nhưng khi nó xuất hiện lại có cảm giác hài hoà không nói nên lời, khiến tâm tình người ta khó lòng bình tĩnh.
Thẩm Phương Dục đột nhiên quay đầu đi, nhìn xuống sàn nhà rồi giơ tay lấy một cái khắn tắm choàng lên người Giang Tự.
Giang Tự nhìn hắn một cái, bỏ khăn tắm sang một bên rồi mặc áo vào, đi lướt qua hắn ra ngoài tìm hòm thuốc.
Lúc này Thẩm Phương Dục mới quay đầu lại, sau đó phát hiện trên sàn nhà có vết máu.
"Cậu điên rồi à Giang Tự?" Thẩm Phương Dục đuổi theo Giang Tự, liếc mắt đã thấy bàn tay bị thương của anh.
Thẩm Phương Dục giật hòm thuốc trong tay Giang Tự, chỉ vào sô pha nói: "Cậu ngồi yên đó cho tôi."
Giang Tự khẽ liếc nhìn hắn.
Thẩm Phương Dục thấy anh đứng im thì thẳng tay ôm vai đẩy anh ngồi xuống sô pha.
Sau đó hắn đặt một cái gối ôm trên đùi Giang Tự rồi kéo cổ tay anh đặt lên trên gối ôm.
Thấy Giang Tự muốn tránh, Thẩm Phương Dục giữ chặt cổ tay trừng mắt nhìn anh một cái.
Mãi đến khi Giang Tự im lặng ngừng động tác rụt tay về thì hắn mới xoay người tìm đồ trong hòm thuốc.
Hòm thuốc của Giang Tự rất đầy đủ đồ, Thẩm Phương Dục lấy hết những đồ cần dùng ra bày trên bàn.
Hắn đổ vào một nửa ly nhựa cồn 75%, rồi chọn một cây nhíp nhỏ bỏ vào đó.
Sau đó hắn lấy thêm một chai povidone* và tăm bông ra, bật đèn pin nhỏ đưa cho Giang Tự: "Cầm cho đàng hoàng vào."
Lần này Giang Tự rất nghe lời, anh giơ đèn pin chiếu vào vết thương trên mu bàn tay.
Vết thương trên mu bàn tay anh không sâu nhưng lại chảy khá nhiều máu, tăm bổng tẩm povidone lướt qua lướt lại trên vết thương của anh, để lộ những mảnh thuỷ tinh nhỏ.
Giang Tự bị đau hít một hơi khí lạnh, Thẩm Phương Dục nghe thấy liền giận sôi máu.
"Tỉnh táo quá ha bác sĩ Giang, còn biết đấm bằng tay trái cơ đấy, đấm xong còn biết lập tức tìm hòm thuốc xử lý nữa chứ." Hắn vừa âm dương quái khí nói, vừa nhìn thoáng qua gương mặt Giang Tự.
"Nếu cậu biết tay cậu quan trọng như vậy thì cậu đập vỡ gương bằng tay làm cái mẹ gì?"
Thẩm Phương Dục vừa nói vừa lấy cái nhíp nhỏ ra hơ hơ trên ngọn lửa, đợi đốt hết cồn mới cúi đầu gắp những mảnh thuỷ tinh nhỏ trên da Giang Tự ra.
Giang Tự mím môi, ánh mắt dừng trên tay Thẩm Phương Dục.
Chắc là hắn sợ vết thương bị nhiễm trùng nên đeo bao tay vô khuẩn, lúc chạm vào tay anh có hơi trơn mịn.
"Dữ như vậy à? Không phải chỉ là hoá đơn phạt 200 tệ thôi hả? Tôi đóng cho cậu được chưa?"
Thẩm Phương Dục nghĩ tới nghĩ lui, việc đáng để Giang Tự tức giận hôm nay cũng chỉ có mỗi việc này.
Nhưng hắn không hiểu được, chuyện này thì có gì để Giang Tự giận đến mức phải đấm vỡ gương.
Hiện tại hắn có ảnh hưởng lớn với Giang Tự như vậy sao?
Giang Tự cũng biết vừa nãy bản thân có hơi bốc đồng, nhưng dưới ảnh hưởng của cảm xúc đúng thật anh không giữ lý trí được.
Thật ra đến bây giờ anh cũng chưa tỉnh táo hoàn toàn, nên anh không có trả lời Thẩm Phương Dục, chỉ đột nhiên hỏi: "Lúc biết tôi mang thai, cậu đã nghĩ gì vậy?"
Nghe Giang Tự hỏi vậy, Thẩm Phương Dục mới nãy còn hung dữ giờ hơi ngơ ra.
Hình như hắn nhận ra gì đó, khí thế tức giận hỏi tội khi nãy biến mất, thậm chí động tác trên tay cũng hơi dừng lại.
Ánh đèn phòng khách chiếu xuống đôi mắt hoa đào của Thẩm Phương Dục tạo thành một bóng mảnh dưới mi mắt, lông mi dày che khuất biểu cảm trong mắt hắn.
Giang Tự nhìn bàn tay Thẩm Phương Dục đang nắm, hình như anh nhất định phải nghe đáp án từ hắn nên cũng không hối thúc hắn vội.
Thật lâu sau, Thẩm Phương Dục mới từ từ nói: "Giang Tự, cậu đừng nghĩ đến những định nghĩa cậu đã học, đừng nghĩ đến những đề cậu đã giải, cũng đừng nghĩ đến nên chẩn bệnh cho chính mình như thế nào.
Trong tâm lý cậu xác định mình là đàn ông thì cậu chính là đàn ông."
"Về việc cậu mang thai...!tôi suy nghĩ nhiều thứ lắm.
Nhưng tôi đảm bảo tôi tuyệt đối chưa từng có một suy nghĩ nào kỳ thị cậu cả." Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự chợt ngước mắt lên, hình như anh không ngờ được Thẩm Phương Dục chỉ nhìn thấy anh đập nát gương và nghe anh hỏi mơ hồ như vậy mà đã đoán được anh đang nghĩ gì trong đầu.
"Giang Tự, cậu biết tôi vẫn luôn rất tự cao, đời này không bội phục bất kỳ người nào."
Thẩm Phương Dục nhìn anh một cái: "Nhưng thật ra cậu là người đầu tiên đấy."
"Mỗi khi ngủ không được, tôi cũng từng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều lần.
Nếu là bản thân tôi gặp phải chuyện này thì tôi sẽ làm như thế nào?" Hắn dừng một chút.
"Cuối cùng tôi nhận ra, nếu người mang thai là tôi thì có khả năng cao bây giờ tôi đã nhảy lầu ở Tế Hoa mất rồi."
Thẩm Phương Dục im lặng một lát: "Giang Tự, cậu mạnh mẽ hơn tôi nhiều lắm.
Tôi không bằng được cậu."
Cơn gió ngoài cửa sổ khẽ quét qua sườn mặt Giang Tự, anh nghe Thẩm Phương Dục nói, anh mắt lấp loé không dễ phát hiện.
Giang Tự không ngờ sau 10 năm đối chọi gay gắt với Thẩm Phương Dục, ngay lúc này anh lại nghe được hắn nói một câu "Tôi không bằng được cậu."
Trong phút chốc Giang Tự không biết đây là lời an ủi của Thẩm Phương Dục luôn suôn sẻ trong mọi việc hay là chút lời thật lòng của hắn.
Nhưng bất kể những lời này là thật hay giả thì Giang Tự không thể không thừa nhận nó cực kỳ có tác dụng xoa dịu những nóng nảy trong lòng anh.
Thẩm Phương Dục cũng không nhận ra suy nghĩ của Giang Tự trong giây lát như này, hắn nói tiếp: "Sáng nay trước khi đi làm, tôi đã tìm một người bạn rao bán căn nhà của tôi rồi."
"Nhà?" Giang Tự không hiểu vì sao câu chuyện đột nhiên bẻ qua hướng này rồi.
Thẩm Phương Dục "ừ" một tiếng.
"Lúc trước tôi đề nghị cậu sinh em bé ra là bởi vì tôi cảm thấy tôi có phần lớn trách nhiệm trong chuyện này, tôi nên phụ trách mới đúng.
Nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy để đưa cậu ra nước ngoài làm phẫu thuật, vậy nên tôi nghĩ nếu cậu không chấp nhận được đứa bé này thì tôi nhận, cũng coi như an ủi lương tâm chính mình."
"Bây giờ nghĩ lại mới thấy tôi vẫn rất ích kỷ."
"Tôi chưa làm ba lần nào, đến cả bạn trai người ta tôi còn chưa làm qua nên có đôi lúc, tôi không thể nào hoàn toàn đồng cảm với cậu được, tôi càng không thể nào đặt mình vào vị trí của cậu mà tự hỏi.
Mấy ngày nay tôi mới suy nghĩ cẩn thận, cho dù là mang thai hay sinh đứa bé này thì vẫn quá khó khăn với cậu.
Mặc dù tôi có chịu trách nhiệm nuôi dạy đứa bé thì tôi cũng không có cách nào bù đắp lại cho cậu cả."
"Từ lần kiểm tra đó đến nay cậu vẫn chưa trả lời tôi rốt cuộc là sinh hay không sinh, tôi cũng luôn suy nghĩ nên làm thế nào mới tốt.
Chẳng qua hôm nay tôi nghĩ chắc là cậu biết đáp án rồi." Hắn rũ mắt.
Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi, tiếp tục gấp mảnh vỡ cho Giang Tự như không có chuyện gì.
"Tôi rao bán căn nhà với giá thấp nhất, bán thêm một chiếc xe nữa, tốt nhất là có thể bán ra trong vòng một tuần.
Visa đi Mỹ tôi cũng đi xin, nếu cậu đồng ý đợi tôi thì tôi cùng cậu đi tìm bác sĩ Kenn.
Còn nếu không đợi được thì cậu cứ đi trước đi, tôi sẽ bay qua ngay khi lấy được visa."
"Bây giờ xe cũ hơi khó bán, có thể phải hạ giá xuống nữa.
Nhưng giá nhà ở thành phố A vẫn ổn định, tôi tính thử thì chắc là đủ rồi.
Nếu không đủ thì tôi lại tìm cách khác."
Thẩm Phương Dục đảm bảo với Giang Tự: "Không quan tâm 200.000 hay 2 triệu, chỉ cần bác sĩ Kenn đồng ý làm phẫu thuật thì tôi chắc chắn sẽ gom đủ tiền đến cho cậu."
"Chẳng qua..."
Thẩm Phương Dục cúi đầu, nói với Giang Tự: "Hai ta quen biết nhau nhiều năm rồi nên chắc cậu cũng biết, nhà tôi không phải nhà giàu có gì, tôi cũng mới đi làm có mấy năm nên căn nhà kia là toàn bộ tài sản của tôi rồi.
Căn nhà vẫn đang thế chấp ở ngân hàng đây."
"Vậy nên tôi nghĩ cho dù cậu có thấy tôi phiền thì tôi cũng mong cậu cho tôi ở nhờ mấy tháng, đợi tôi xin được một phòng ký túc xá ở bệnh viện thì tôi sẽ dọn đi.
Vừa lúc đó cậu phẫu thuật xong, tôi cũng có thể ở đây để chăm sóc cho cậu."
"Vốn dĩ tôi muốn đợi thêm 2 ngày, đợi bán nhà xong rồi mới nói cho cậu biết.
Ai ngờ cậu lại tự làm mình bị thương như vậy." Thẩm Phương Dục đặt cái nhíp xuống, lấy một miếng bông gòn thấm povidone, nhẹ nhàng lau trên miệng vết thương của Giang Tự: "Mảnh vụ thuỷ tinh chắc được gắp ra hết rồi, vết thương không sâu nên không cần may lại."
Thẩm Phương Dục hỏi Giang Tự: "Còn đau không?"
Giang Tự nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp mà lắc lắc đầu.
"Nhúc nhích thử đi.
Có thấy tê không?" Thẩm Phương Dục hỏi.
Giang Tự biết Thẩm Phương Dục đang hỏi gì, sau khi đấm vỡ gương xong anh đã tự kiểm tra rồi: "Không có ảnh hưởng đến gân cốt và dây thần kinh."
Thẩm Phương Dục gật gật đầu: "May mà gương nhà cậu chất lượng không tốt lắm."
Hắn vứt miếng bông gòn mới dùng xong, sau đó cầm tay Giang Tự lên nhìn nhìn: "Đôi tay này là nửa cái bảng vàng hút khách của khoa chúng ta đấy, đừng tự đập bát cơm của chính mình nữa."
Thẩm Phương Dục lấy băng gạc quấn một vòng quanh tay Giang Tự, sau đó thắt một nút thắt xinh đẹp.
Làm xong hắn vỗ nhẹ vào ngón út của Giang Tự: "Xong, kết thúc công việc."
Thẩm Phương Dục đi vào nhà vệ sinh nhặt máy sấy lên thử.
Máy sấy tóc nhà Giang Tự mạnh mẽ hơn cái gương kia nhiều, mặc dù bị ném xuống sàn nhưng vẫn đầy sức sống như cũ.
Thẩm Phương Dục cầm máy sấy đi ra phòng khách cắm chốt, đứng phía sau sấy tóc cho Giang Tự.
Mái tóc ướt một nửa bị gió thổi một lúc đã hơi lạnh, lúc này làn gió ấm áp quét qua sau cổ Giang Tự có chút ngưa ngứa.
Thỉnh thoảng làn gió thổi tới trán khiến Giang Tự vô thức nhắm mắt lại, làn gió ấm áp bao quanh xua đi sự lạnh lẽo trên đỉnh đầu, giống như đang phơi nắng sáng giữa mùa đông vậy.
Thẩm Phương Dục vươn tay xoa xoa mái tóc ướt của Giang Tự, ngón tay luồn vào trong chân tóc, đột nhiên Giang Tự giật giật người.
"Đừng nhúc nhích." Thẩm Phương Dục vươn tay đè vai Giang Tự lại: "Coi chừng nóng."
"...Ờ."
"Sướng không?"
"Cũng được."
"Thật à?" Thẩm Phương Dục cười.
"Lần đầu tiên tôi sấy tóc cho người khác đó, không ngờ tôi còn thiên phú này nữa chứ.
Cậu nói xem sau này tôi già về hưu rồi mở tiệm tóc kiêm làm đẹp được không?"
"Không được."
"Sao lại không được? Không phải cậu rất thích tay nghề của tôi à?"
Giữa tiếng máy sáy ồn ào giọng Thẩm Phương Dục vang lên có chút không phục: "Tên tiệm tôi cũng nghĩ ra rồi.
Gọi là "Tiệm Tóc Địa Ngục.""
Giang Tự: "..."
"Cậu có biết ông chủ quán bar Địa Ngục bị bắt rồi không?" Giang Tự hỏi.
"Tôi không biết." Thẩm Phương Dục nói.
"Vậy vừa lúc tôi tiếp tục mở rộng sự nghiệp địa ngục của ông ấy luôn, xây dựng chuỗi thương hiệu gì đó."
Giang Tự gật đầu: "Cái loại thu phí gì đó hả?"
"Cậu có biết nói chuyện không vậy Giang Tự?" Thẩm Phương Dục tắt máy sấy, nhìn mái tóc xoã tung của Giang Tự.
"Xong rồi, cậu đi ngủ sớm chút đi."
Thẩm Phương Dục ném máy sấy lên bàn trà, vươn vai ngáp một cái.
Giang Tự đột nhiên nhìn hắn, Thẩm Phương Dục mới ngáp được một nửa bị ánh mắt của Giang Tự đông cứng lại: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
Thẩm Phương Dục ghé sát lại Giang Tự, giọng điệu pha thêm chút ý cười châm chọc: "Sao, đột nhiên nhận ra tôi rất đẹp trai hả?"
Giang Tự "xuỳ" một tiếng, chỉ vào hòm thuốc trên bàn trà: "Dọn cái này trước đi."
"Tôi nói sao cậu giống mẹ tôi vậy chứ?" Thẩm Phương Dục lải nhải đi qua dọn dẹp đồ bày trên bàn trà, sắp xếp theo từng loại đặt vào trong hòm thuốc.
"Phòng ngủ cậu như ổ chó vậy sao không thấy cậu dọn dẹp hả."
Giang Tự không trả lời hắn, im lặng nhìn hắn trong chốc lát.
Đột nhiên nói: "Tôi không đồng ý chuyện cậu bán nhà."
———
*Povidone: Thuốc đỏ Povidone được chỉ định để:
DÀNH CHO BẠN
Bấm nhận con số miền bắc chính xác
Thêm...
876
219292
- Khử khuẩn và sát khuẩn các vết thương do chấn thương hay phẫu thuật, vết loét sâu.
- Lau rửa các dụng cụ y tế trước khi tiệt khuẩn.
Một số tác dụng khác của thuốc không được liệt kê trên nhãn thuốc đã được phê duyệt nhưng bác sĩ có thể chỉ định bạn dùng.
Bạn chỉ sử dụng thuốc này để điều trị một số bệnh lí khi có chỉ định của bác sĩ.
———
Tui thấy gần đây tui hơi bị chây lười, xin tự kiểm điểm ạ.