Lúc Giang Tự tan làm về tới nhà thì Thẩm Phương Dục cũng vừa mới nấu cơm chiều xong.
Hôm qua Thẩm Phương Dục có nói với anh hôm nay hắn có chút việc riêng nên đổi ca với người khác một ngày.
Vốn dĩ Giang Tự còn tưởng rằng tới khuya Thẩm Phương Dục mới về, ai ngờ trước khi anh tan làm Thẩm Phương Dục đã nhắn tin gọi anh về nhà ăn cơm rồi.
Vừa lúc Giang Tự hơi thèm ớt xanh da hổ, bởi vậy anh cố ý để bụng trống về nhà sớm ăn cơm.
Ai ngờ đến khi anh ngồi vào bàn ăn mới nhận ra trên bàn có rất nhiều món nhưng lại thiếu duy nhất món ớt xanh da hổ.
Việc này khiến Giang Tự thấy hơi mất mát nhưng trên mặt anh không tỏ vẻ gì, giống như chỉ vô tình hỏi Thẩm Phương Dục một câu: "Hôm nay không khoe khoang ớt xanh da hổ của cậu nữa hả?"
Từ sau khi Thẩm Phương Dục phát hiện Giang Tự khá thích món ớt xanh da hổ này thì Thẩm Phương Dục thường xuyên làm cho anh ăn.
Mỗi lần còn cực kỳ khoe khoang bảo rằng hắn đã kế thừa được kỹ năng nấu nướng của ông nội mình rồi.
"Tôi..." Thẩm Phương Dục ngập ngừng một lát mới nói: "Không thấy ai bán ớt xanh hết."
Hắn múc một muỗng bắp cho Giang Tự: "Không thì cậu ăn thử cái này đi."
Giang Tự cúi đầu nhìn mấy hạt bắp màu vàng cam trong chén, vẻ mặt có chút vi diệu.
Anh cảm thấy Thẩm Phương Dục hôm nay hơi lạ, nhưng nếu hỏi hắn ban ngày đã đi đâu thì cũng hơi bất lịch sự nhỉ?
Ý nghĩ này chợt loé lên trong đầu khiến Giang Tự giật mình.
Từ khi nào anh lại bắt đầu tò mò hành tung của Thẩm Phương Dục vậy?
Chuyện này hơi không đúng mực, đã lấn lướt quá chừng mực xã giao của người trưởng thành rồi.
Giang Tự cố gắng đè ép cảm xúc này lại.
Nhưng anh cố một hồi rồi bỗng nhận ra, anh vẫn rất muốn biết.
Rất muốn! Rất muốn!
Một bữa cơm yên lặng đến kỳ lạ.
Lần đầu tiên Giang Tự nhận ra, hoá ra lúc Thẩm Phương Dục im lặng thì trong nhà bọn họ hoàn toàn không có âm thanh gì nữa.
Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục, hắn ăn cơm rất nghiêm túc, không có nói cười trêu chọc anh nữa.
Sắc mặt hắn trịnh trọng tới mức tựa như việc nhai nuốt cũng phải suy nghĩ rất kỹ, ánh mắt cũng hơi ngẩn ngơ.
Có phải anh đã làm gì đó khiến Thẩm Phương Dục không vui không?
Đầu tiên là từ chối ngủ cùng anh, bây giờ là không làm món anh thích cho anh ăn nữa.
Trước kia một hai phải sắp xếp ngày nghỉ trùng với ngày nghỉ của anh, lần này hắn lại chủ động chọn ngày nghỉ khác anh.
Lần đầu tiên Giang Tự tự hỏi lại bản thân từ lúc sống chung với Thẩm Phương Dục đến nay.
Sau đó anh giật mình hoảng hốt, cảm thấy rất khó hiểu..
Anh cư nhiên tự vấn bản thân vì Thẩm Phương Dục?
Chuyện này hơi quá rồi...
Thẩm Phương Dục cũng không mỏng manh như tờ giấy, anh có thể làm chuyện gì khiến hắn tổn thương được chứ?
Nếu phải nói thì chỉ là thái độ anh hơi kém một chút.
Nhưng anh với Thẩm Phương Dục đã như vậy hơn chục năm rồi, trước kia hắn không sao mà chẳng lẽ giờ lại đột nhiên tức giận hả?
Vậy thì không phải chuyện của anh, là vấn đề của mình Thẩm Phương Dục.
"Giang Tự."
Giang Tự đang suy nghĩ thì Thẩm Phương Dục bỗng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của anh.
"Ừm, sao thế?" Giang Tự nhìn hắn.
"Lần trước cậu thích người khác là khi nào vậy?"
Giang Tự nuốt mấy hạt bắp trong miệng xuống, có hơi bất ngờ với câu hỏi của Thẩm Phương Dục.
Thẩm Phương Dục muốn làm gì vậy? Định tâm sự với anh hả?
Nếu là trước đây thì anh còn khướt mới trả lời mấy câu hỏi tầm phào này.
Nhưng bởi vì hôm nay Giang Tự đã tự vấn bản thân một hồi, nên giờ anh quyết định vẫn nên kiên nhẫn với Thẩm Phương Dục thì hơn.
Vì thế anh dừng một chút, đáp ngắn gọn: "Chung Lam."
"Làm sao cậu biết mình thích Chung Lam vậy?" Thẩm Phương Dục lại hỏi.
"..."
Giang Tự hơi nghẹn nhưng vẫn cố nén nói: "Ở bên cạnh cô ấy thấy khá thoải mái tự nhiên."
"Vậy cậu ở chung với anh Ngô không thoải mái, mất tự nhiên à? Cậu cũng thích anh Ngô hả?" Thẩm Phương Dục nói.
Sự kiên nhẫn của Giang Tự dần biến mất: "Cậu nói nhảm gì đấy? Đàn anh đã kết hôn rồi."
"Tôi thì sao?"
"Cậu thì sao?"
"Cậu ở bên cạnh tôi có thoải mái không?"
Giang Tự nghe xong hơi dừng một lát, sau đó mới khẽ "Có" một tiếng: "Hơi hơi."
Thẩm Phương Dục được một tấc tiến một thước hỏi tiếp: "Tôi không kết hôn, vậy cậu có thích tôi không?"
Giang Tự: "?"
Giang Tự mới nhai bắp được có mấy cái nghe vậy trực tiếp sặc vào khí quản, anh vội rút tờ khăn giấy che miệng lại ho liên tục, khuôn mặt cũng đỏ lên vì khó thở.
Thẩm Phương Dục vội vỗ lưng cho anh, nói: "Cậu ăn chậm thôi."
Đợi Giang Tự ổn lại, khoé mắt đã trào ra chút nước mắt sinh lý.
Anh lấy khăn giấy lau đi khiến khoé mắt bị ma sát đỏ lên.
Đột nhiên Thẩm Phương Dục lại quay đầu tránh ánh mắt anh.
"Cậu trúng gió à? Rốt cuộc cậu muốn nói gì vậy?" Giang Tự đứng lên, khó hiểu hỏi.
"Không có gì, tôi chỉ đùa chút thôi." Thẩm Phương Dục quay mặt đi.
"Tại nguyên ngày cũng không thấy cậu cười ấy mà."
"Đây là lần đầu tiên cậu thấy tôi trong ngày hôm nay, quên à?" Giang Tự vô cảm nói trắng ra.
Sáng nay lúc Giang Tự thức dậy Thẩm Phương Dục đã đi rồi, hắn chỉ để đồ ăn sáng sẵn trên bàn thôi.
Mãi cho đến lúc Giang Tự tan làm về nhà hai người mới gặp nhau lần đầu tiên trong ngày hôm nay.
"Có phải cậu có ý kiến gì với tôi không?" Giang Tự hỏi thẳng.
"Không có." Thẩm Phương Dục cụp mắt dọn dẹp chén đũa.
Đại khái hắn cũng biết Giang Tự đã nhận ra hắn đang lơ đễnh nên chỉ trả lời qua loa.
"Có chút chuyện công việc thôi."
Giang Tự im lặng nhìn hắn một lát, sau khi ngập ngừng một lúc vẫn nói ra: "Nếu tôi có thể thì giúp gì cho cậu thì cứ nói với tôi."
Đây là lần đầu tiên Giang Tự chủ động nói muốn giúp Thẩm Phương Dục.
Chuyện này khá hiếm thấy đối với anh, nhưng anh không ngờ rằng Thẩm Phương Dục lại từ chối.
"Không cần đâu."
Giang Tự nghe xong thì lạnh mặt buông đũa, xoay người đi vào phòng làm việc.
Giang Tự không đóng kín cửa, chừa nửa lỗ tai nghe tiếng dọn dẹp và tiếng rửa chén lách cách ngoài nhà bếp.
Sau đó mọi thứ dần im lặng nhưng Thẩm Phương Dục cũng không có tới phòng làm việc.
Bình thường chỉ cần không mở họp thì Thẩm Phương Dục sẽ không bao giờ làm việc ở phòng khách hoặc nhà bếp.
Nhưng hôm nay bên ngoài cũng có không tiếng Thẩm Phương Dục nói chuyện.
Hắn không có mở họp.
Nhưng hắn cũng không vào phòng làm việc để làm việc.
Giang Tự giương mắt nhìn bàn ghế trống không ở đối diện, còn có bình hoa hồng đỏ bên cạnh kia.
Nụ hoa đã từng tươi sáng giờ đã không còn vẻ đẹp trước đó nữa, dù đang khô héo nhưng vẫn mạnh mẽ giữ chút sự sống cuối cùng.
Giang Tự bỗng đứng lên ôm bó hoa héo úa ra ngoài ném đi.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, Thẩm Phương Dục đang ngồi trên sô pha đọc luận văn nghiêng đầu qua, hỏi: "Sao thế?"
Giang Tự sâu xa nhìn hắn một cái, sau đó đi thẳng vào phòng làm việc không thèm quay đầu lại.
...
"Trà sữa nè anh Tự."
Buổi chiều Giang Tự mới từ phòng mổ ra đã thấy Vu Tang đang phát trà sữa trong phòng làm việc.
Hiện tại cơ thể anh đặc biệt nên không thể uống này kia, chỉ có thể xua tay khéo léo từ chối ý tốt của Vu Tang.
"Gần đây tự nhiên anh dưỡng sinh quá vậy.
Em thấy hình như cũng lâu rồi anh không uống cà phê nữa." Vu Tang nói.
Giang Tự qua loa "ừ" một tiếng, nhận lấy ly nước ấm vừa vặn, nói với Vu Tang: "Có chuyện vui à?"
Trước đó lúc Vu Tang thăng chức lên bác sĩ điều trị đã mời mọi người trong phòng làm việc ăn một bữa rồi.
Mới qua không bao lâu nên nếu không có chuyện vui gì lớn thì Vu Tang cũng sẽ không tiêu tốn nữa đâu.
Cả khuôn mặt Vu Tang đều là ý cười: "Em có bạn gái rồi anh Tự."
Giang Tự hơi bất ngờ, trong mắt cũng thêm chút vui vẻ: "Chúc mừng cậu nhé!"
Anh biết Vu Tang vẫn luôn phấn đấu, nhiều năm vậy cũng không có thời gian hẹn hò.
Trước kia lúc liên hoan, Vu Tang thường xuyên lải nhải kể cậu ta yêu thầm một cô gái đã rất nhiều năm, cứ sợ nếu cậu ta không tỏ tình nữa thì cô ấy lấy chồng mất.
"Trước kia em không có nhiều tiền, cũng không có nhiều thời gian nên không dám làm phiền cô ấy.
Giờ cuối cùng cũng được lên chức bác sĩ điều trị nên em tỏ tình với cô ấy luôn.
Cô ấy bảo em trước tiên phải theo đuổi cô ấy mới được, em nghe còn tưởng là ý cô ấy muốn từ chối nữa chứ.
Không ngờ..." Vu Tang càng nói càng đỏ mặt, căn bản không thể giấu được ý cười.
"Đúng là để cho em theo đuổi được."
"Chẳng qua bạn gái em chê em quá thẳng, không có tình thú gì hết." Đại khái đây là sự phiền muộn ngọt ngào nên cho dù nói vậy thì trên mặt Vu Tang vẫn mang đầy ý cười như cũ.
Cậu ta tiện tay rút một quyển sách trên giá sách đưa cho Giang Tự xem.
"Nghe vậy em mới mua cái này luôn, xem thử xem người ta kinh doanh các mối quan hệ tình cảm như thế nào."
Giang Tự nhìn lướt qua, đại khái là Hướng dẫn tình cảm của danh nhân nào đó.
Thường ngày Giang Tự liếc cũng không thèm liếc tới mấy cuốn này một cái.
Nhưng không biết vì sao hôm nay anh lại dừng một lát, hỏi: "Có tác dụng à?"
Vu Tang đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào buột miệng thốt ra: "Đương nhiên là có rồi anh.
Quan hệ giữa người với người luôn là công việc kinh doanh mà."
Cậu ta nói xong chợt nhận ra điều gì đó: "Sao vậy anh Tự? Anh...!định theo đuổi ai ạ?"
Giang Tự thu hồi ánh mắt: "Anh thuận miệng hỏi chút thôi."
"Hay là có mâu thuẫn với bạn bè hả anh? Em xem sách này nói việc kinh doanh mối quan hệ bạn bè cũng có nhiều chỗ khá giống với việc kinh doanh mối quan hệ người yêu đó."
Giang Tự đặt tay lên cây bút, sau một lúc lâu anh mới giương mắt lên nói với Vu Tang: "Anh họ kia của anh..."
Giang Tự vừa nói vậy Vu Tang đã hiểu ngay.
Cậu ta đã nói dựa theo cái kiểu tiếp khách của Giang Tự thì sớm muộn gì cũng nảy sinh mâu thuẫn với người anh họ hiền lành chất phác không giỏi ăn nói kia của ảnh thôi.
"Anh Tự, anh nhiệt tình với chủ động hơn một chút đi.
Anh là chủ nhà, không thể khiến khách có cảm giác bị lạnh nhạt chậm trễ được."
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Vu Tang chỉ thuận miệng nói vậy nhưng không biết vì sao lại khiến Giang Tự nhớ lại buổi tối anh bỏ nhà đi kia.
Câu nói như đâm vào tim kia của Thẩm Phương Dục khiến anh ấn tượng quá mức sâu sắc, nên mỗi khi nhớ lại hôm đó anh luôn vô thức xem nhẹ những lời nói khác của Thẩm Phương Dục.
Mãi đến lúc này anh mới muộn màng nhớ ra một chút.
Lúc vào trang web tải video ghi hình ca phẫu thuật xuống, Thẩm Phương Dục có nói hắn là khách, nói anh biết rõ, wifi nhà anh cũng biết rõ, chỉ có chính hắn là không biết rõ mà thôi.
Chẳng lẽ thật sự là vì...!anh khiến Thẩm Phương Dục cảm thấy hắn chỉ là khách có cũng được không có cũng không sao sao?
"Anh Tự, em biết anh không phải kiểu thích kinh doanh mối quan hệ, nhưng tình cảm đều phải từ hai phía..." Vu Tang bên cạnh vẫn đang lải nhải.
"Gửi link cho anh đi." Giang Tự ngắt lời cậu ta.
"Dạ?"
Giang Tự hất cằm ý chỉ quyển sách trong tay cậu ta.
Vu Tang trợn mắt há mồm cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, trên trang bìa là bức ảnh danh nhân tình cảm cười đến sâu xa.
...
Thẩm Phương Dục nghi ngờ gần đây Giang Tự đang bị cái gì đó kích thích.
Buổi tối hắn tắm rửa xong rồi ngồi trên sô pha sửa luận văn, bình thường Giang Tự vẫn luôn làm việc trong phòng làm việc đột nhiên ôm máy tính đi ra ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn còn chưa kịp mở miệng thì Giang Tự đã đưa cho hắn một ly nước la hán quả, còn tri kỷ nói: "Thấy cậu hôm nay có tiết ở đại học y A mà, uống giải khát đi."
Thẩm Phương Dục lập tức bày ra biểu cảm như thấy quỷ, tay run rẩy nhận cái ly.
Không ngờ mãi đến khi hắn uống xong nửa ly rồi Giang Tự cũng không có giật ly lại rồi hắt nước vào hắn.
Đợi đến khi Thẩm Phương Dục cẩn thận uống xong ly nước mới phát hiện Giang Tự ngồi rất gần hắn.
Rõ ràng sô pha lớn như vậy mà giữa hai người lại cách nhau gần đến mức chẳng thể nhét vừa một cái gối nữa.
Thậm chí Thẩm Phương Dục còn có thể nghe được tiếng hít thở của Giang Tự, cảm nhận được độ ấm trên người anh.
Hắn cũng không biết rốt cuộc Giang Tự suy nghĩ cái gì, anh bị người ta đoạt xá hay bị tâm thần phân liệt vậy? Nhưng hắn chỉ biết đại não mình tựa như muốn phát ra cảnh cáo rồi.
Thẩm Phương Dục khó khăn muốn dời sự chú ý lại về luận văn, nhưng những dòng chữ tiếng Anh ngay hàng thẳng lối kia giờ lại chán ngắt tới cực điểm.
Hắn cố gắng tập trung rất nhiều lần nhưng đều thất bại.
Một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng hắn vẫn còn ở câu đã sửa lại một tiếng trước.
Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi rồi đứng lên, Giang Tự lập tức giương mắt nhìn hắn: "Cậu đi đâu đó?"
Ý đồ chạy trốn bị phát hiện, Thẩm Phương Dục đành phải căng da đầu sửa lời: "Tôi đi hâm sữa bò cho cậu."
Giang Tự nhận ly sữa uống một ngụm, thấy Thẩm Phương Dục vẫn còn đứng đó thì lộ ra ánh mắt khó hiểu.
Thẩm Phương Dục nhìn chút sữa bò dính trên môi Giang Tự, chợt thấy cổ họng hơi nóng lên.
Hắn phát hiện môi châu của Giang Tự rất xinh đẹp, hơi vểnh lên.
Nhưng bởi vì môi anh mỏng nên ngày thường cũng không có cảm giác gì nhiều.
Lúc này vì dính sữa bò nên trông rất rõ ràng.
Sau đó Giang Tự lại vô thức vươn đầu lưỡi liếm môi.
Da đầu Thẩm Phương Dục đã tê rần.
Hắn cảm thấy bản thân không phải mới uống nước quả la hán mà là uống thuốc trừ sâu kiểu mới nào đó.
Bằng không sao hắn không hề thấy được giải khát mà ngược lại cổ họng càng ngày càng nóng lên chứ?
Thẩm Phương Dục ôm máy tính lên, quyết định rời khỏi chỗ thị phi này, cố gắng bình tĩnh nói: "Sô pha mềm quá làm tôi thấy mệt rã rời luôn.
Tôi vào phòng làm việc viết vậy."
Ngay lúc hắn mới vào phòng làm việc đặt máy tính xuống thì cánh cửa bỗng bị mở ra, Giang Tự ôm máy tính đi vào.
Thấy Thẩm Phương Dục nhìn qua đây thì nói một câu: "Tôi cũng thấy sô pha quá mềm."
Đầu lưỡi Thẩm Phương Dục mạnh mẽ chống vào hàm trên, cố gắng giữ bình tĩnh gật đầu.
Hai người ngồi đối mặt nhau, cũng may có máy tính ngăn lại nên Thẩm Phương Dục cũng dần bình tĩnh lại.
Cuối cùng hắn cũng tập trung lại vào câu văn hắn đang sửa lại kia.
Nhưng vừa mới phát hiện ra lỗi sai chuẩn bị sửa thì đột nhiên có thứ gì đó chạm vào hắn.
Lạnh lạnh, có cảm giác như làn da...
Là mắt cá chân của Giang Tự!!!
Tim Thẩm Phương Dục nảy lên một cái.
Suy nghĩ chỉnh sửa luận văn khó khăn lắm mới xuất hiện cũng bay tuốt lên chín tầng mây.
Hắn nhìn thoáng qua Giang Tự một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Giang Tự đang cau mày, tất cả sự chú ý của anh đều đang tập trung trên máy tính nên hiển nhiên cũng không nhận ra được sự tiếp xúc bất chợt này.
Sau một lúc lâu, Thẩm Phương Dục cứng đờ chuyển động yết hầu, nói với Giang Tự: "Sao cậu không mang vớ vào?"
Giang Tự khó hiểu nhìn hắn.
Ngay lúc Thẩm Phương Dục cho rằng Giang Tự sắp nổi giận thì anh đột nhiên đứng lên, đi vào phòng ngủ lấy một đôi vớ ra.
Thẩm Phương Dục nhìn lướt qua chân anh, mím môi ngập ngừng nói: "Không thì đổi đôi vớ dài chút nhé? Có thể bảo vệ mắt cá chân cậu..."
Giang Tự im lặng một lát rồi vỗ vai hắn, ý bảo hắn cùng đi vào phòng ngủ: "Cậu lại đây."
Thẩm Phương Dục còn tưởng Giang Tự muốn đánh hắn một trận, nhưng không ngờ Giang Tự lại kéo một ngăn kéo trong tủ quần áo ra, nói với hắn: "Cậu chọn một đôi đi."
Thẩm Phương Dục chợt cảm thấy có chút huyền huyễn!
Đây là Giang Tự hả?!
Tính tình có phải tốt quá rồi không?!
Thẩm Phương Dục thử lấy ra một vớ dài có thể che mắt cá chân đưa cho Giang Tự, không nghĩ tới Giang Tự nhận lấy thật.
Sau đó ngồi xuống giường bắt đầu mang vào ngay trước mặt hắn.
Bởi vì đã tắm rồi nên Giang Tự chỉ mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, nút áo trên cùng cũng không cài lại.
Anh chỉ hơi cúi người xuống là Thẩm Phương Dục đã có thể thấy được hết xương quai xanh cùng với nốt ruồi son giữa ngực anh rồi.
Hắn lập tức nhìn đi chỗ khác: "Cậu chưa cài hết nút áo kia."
Giang Tự cúi đầu nhìn thoáng qua, một hàng nút áo cài ngay ngắn không có vấn đề gì hết.
Thẩm Phương Dục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: "Lúc cậu đi làm không phải đều cài tới nút trên cùng của áo sơ mi hả?"
Giang Tự đang cúi người, nghe vậy dừng một chút: "Đây là quần áo ở nhà."
"Quần áo ở nhà là có thể không cài tới nút trên cùng à?"
Giang Tự: "..."
Anh có hơi không muốn nhịn nữa.
Vì để sửa chữa mối quan hệ với Thẩm Phương Dục nên hôm nay anh đã bày ra thái độ tốt nhất.
Không chỉ pha trà cho hắn mà còn chủ động làm việc với hắn nữa.
Thẩm Phương Dục động kinh muốn đổi chỗ thì anh cũng đổi theo.
Thẩm Phương Dục muốn anh mang vớ vào anh cũng mang.
Thậm chí hắn bảo anh đổi đôi vớ khác anh cũng đã đổi.
Bây giờ đến cái nút áo mà Thẩm Phương Dục cũng muốn quản hả?
Dẹp con mẹ nó đi chứ sửa chữa quan hệ!
Giang Tự cởi vớ ra ném qua một bên, tiếp theo cởi luôn mấy cái nút ở cổ áo.
Sau đó anh ôm máy tính quay lại rồi ngủ rồi đóng cửa lại cái rầm.
Sau một lúc lâu, hình như Giang Tự chợt nhớ ra gì lại mở cửa ra.
"Nếu cậu có bệnh thì đi bệnh viện chữa não đi nhé!"
Giang Tự nói với Thẩm Phương Dục ngốc nghếch đứng ngoài cửa xong thì dứt khoát đóng cửa rồi quay lại nằm xuống giường.
Cuối cùng cũng thoải mái.
Mà Thẩm Phương Dục đang đứng ngoài cửa lại chậm rãi hít sâu một hơi.
Hắn rất muốn nói với Giang Tự rằng nếu không phải đã đi bệnh viện thì đầu óc hắn cũng sẽ không trở nên như này.
Lời của vị bác sĩ già hôm đó giống như một chất xúc tác, khiến hắn vốn đang trong trạng thái không quá nghiêm trọng trực tiếp biến thành hết thuốc chữa.
Hiện tại lúc hắn đối mặt với Giang Tự là như biến thành cây pháo trúc, dù chỉ một ánh mắt của Giang Tự thôi cũng đủ khiến lòng hắn nóng đến sợ hãi.
Thẩm Phương Dục cảm thấy có thể hắn thật sự thích Giang Tự rồi!
Bởi vì trong lòng hắn xuất hiện rất nhiều suy nghĩ đen tối.
Ví dụ mới nãy, hắn thật sự không hề muốn nói Giang Tự cài nút áo lại...
Và ví dụ như hiện tại, hắn vô cùng muốn mở cửa ra đi vào cởi hết toàn bộ nút áo của Giang Tự, rồi sau đó...!Chuyện sau đó hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Thẩm Phương Dục giơ tay tự tát mình một cái, cuối cùng cũng khiến cho đại não đang nóng bừng bình tĩnh lại một chút.
Sao có thể tưởng tượng ra mấy chuyện như này hả?
Bác sĩ Thẩm nhéo nhéo ấn đường, lần đầu tiên tự cảm thấy bản thân đúng là có chút không biết xấu hổ.
———
Bác sĩ Thẩm sắp quắn quéo thành cái bánh quai chèo luôn rồi =)))).