Trong phòng họp bệnh viện Tế Hoa.
Vu Tang ngạc nhiên khi thấy Giang Tự đi vào: "Anh Tự, anh cũng tới hả?"
Bởi vì Thẩm Phương Dục đồng ý lời mời tham gia hội thảo của vị giáo sư trâu bò kia nên khoa phụ sản của Tế Hoa cũng nhận được link phát sóng trực tiếp nội bộ, có thể cùng theo dõi toàn bộ quá trình hội thảo.
"Cậu đừng tưởng đàn anh Giang giống như cậu." Chung Lam nghe được cười nói.
"Hội thảo này ngoại trừ đàn anh Thẩm thì còn có luận văn của rất nhiều bác sĩ hàng đầu đó, không đến nghe thì thiệt thòi rồi chẳng phải à?"
Giang Tự im lặng một lát, không nói với hai người họ thật ra anh đến vì muốn nghe luận văn của Thẩm Phương Dục thôi.
Không vì lý do gì khác, chỉ là trước đó Thẩm Phương Dục đã điên cuồng spam tin nhắn anh tỏ vẻ, nếu anh không đến xem thì hắn sẽ đau lòng đến chết luôn.
Giang Tự ngồi xuống bàn họp, chụp tấm ảnh màn hình chiếu rồi gửi cho Thẩm Phương Dục ý bảo anh đã đến rồi.
Chắc là giờ Thẩm Phương Dục đang bận chuẩn bị rồi nên cũng không có trả lời tin nhắn anh ngay.
Thứ tự thuyết trình của Thẩm Phương Dục cũng khá sớm, không bao lâu đã đến lượt hắn rồi.
Giang Tự vừa thấy bộ đồ hắn mặc lập tức nhớ lại lúc hắn sắp xếp hành lý trước đó không lâu.
Khi đó Thẩm Phương Dục còn tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc lấy một bộ đồ vest màu đen trong tủ quần áo ra.
Trước nay Thẩm Phương Dục luôn khẳng định vest đen là trang phục nhàm chán nhất.
Không chỉ không cao quý mà còn trông giống như nhân viên bán bảo hiểm ấy, khiến một người đàn ông đẹp trai toả sáng như hắn trở thành một người qua đường mờ nhạt không có gì đặc sắc ngay lập tức.
Nhưng đây là quy định bất thành văn của hội thảo, phải mặc vest trong những trường hợp chính thức như này.
Chẳng qua...!Giang Tự nhìn thoáng qua người đàn ông trên màn hình chiếu..
Căn bản đâu có tệ như hắn nói đâu.
Ngược lại, Giang Tự còn cảm thấy hắn không hề mờ nhạt trong đám người chút nào.
Thật ra đồ vest là kiểu đồ rất kén người mặc.
Chỉ cần dáng người và tư thái không tốt một chút đều sẽ lộ ra hết.
Mà Thẩm Phương Dục vai rộng chân dài, là móc treo quần áo hoàn mỹ nhất.
Khí chất của giáo sư trẻ tuổi trầm ổn phối hợp với vest đen khiêm tốn, đứng thẳng trước bục tựa như tùng bách.
Tiếng Anh trôi chảy luôn loát, trông cực kỳ vui tai vui mắt.
Thậm chí Giang Tự nghe hắn thuyết trình được một nửa mới chợt nhận ra, anh cơ bản không hề nghe vào một câu nào.
Từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn dính chặt trên người Thẩm Phương Dục.
Trước nay Thẩm Phương Dục một là ăn mặc thoải mái hai là ăn diện thật nổi bật, rất ít khi mặc quần áo chính quy như này.
Bộ vest này như đè khí chất toả sáng hừng hực của hắn xuống, nâng chút khí chất nhã nhặn trưởng thành lên.
Bắt mắt đến hiếm thấy.
Lúc Thẩm Phương Dục nói đến điểm quan trọng, Chung Lam và Vu Tang đều giơ điện thoại lên chụp lại trang PPT hắn đang nói.
Sau một lúc lâu, Giang Tự cũng lấy điện thoại ra chụp lại một tấm.
Giang Tự chụp xong mới đột nhiên nhận ra gì đó, anh bình tĩnh úp ngược màn hình điện thoại xuống mặt bàn.
Mà trong tấm ảnh chụp của anh, trang PPT quan trọng đó chỉ chiếm một góc chút xíu.
Phần lớn tấm ảnh đã bị người thuyết trình chiếm giữ mất rồi.
Không biết là vì tư tâm của nhiếp ảnh gia Giang, hay là vì người thuyết trình Thẩm quá đẹp trai, mà trong tấm ảnh người đàn ông rất thoải mái nhẹ nhàng, bên môi là nụ cười nhẹ hoàn mỹ, trông vừa nhã nhặn vừa phong độ.
Giang Tự véo véo ấn đường.
Gần đây anh thật sự có chút không tập trung.
Đầu tiên là lúc quan sát Thẩm Phương Dục phẫu thuật thì quên nhìn thao tác của hắn.
Giờ đi xem hội thảo thì lúc hắn thuyết trình lại quên nghe nội dung.
Giang Tự cảm thấy thái độ xuất sắc của mình đối với học thuật đã bị Thẩm Phương Dục ảnh hưởng rất nghiêm trọng rồi.
Giang Tự biết anh đang nuông chiều cảm tính của mình.
Giống như đang bước đi trên dây giữa vách núi, không biết khi nào sợi dây tên lý tính kia sẽ đứt rồi anh sẽ rơi xuống vực sâu nữa.
Đại khái là do yêu cầu bản thân bình tĩnh và kiềm chế quá nhiều lần nên anh có hơi mệt.
Vì thế hôm nay Giang Tự muốn dung túng bản thân một lần, lưu tấm hình này lại.
Chủ đề nghiên cứu của Thẩm Phương Dục chủ yếu nghiên cứu thuốc điều trị các tế bào ung thư cổ tử cung, thuộc khối u phụ khoa.
Sau đó đa số là luận văn của các chuyên gia về phương diện sinh sản.
Giang Tự không chuyên về mảng này nên khi nghe đến lượt thuyết trình của người những khác anh định đứng dậy rời đi.
Nhưng không ngờ chuyên gia Albert của nước S lại tung ra một tin động trời.
...!Từ hai năm trước anh ta đã tiếp nhận một người bệnh nam có tử cung và hai buồng trứng trong cơ thể.
Và sau khi thông qua thử nghiệm, đã thành công thực hiện thủ thuật thụ tinh trong ống nghiệm cho người bệnh nam này.
Hiện tại người bệnh nam này đã sắp sinh, Albert dự định sẽ vào vị trí mổ chính hoàn thành ca phẫu thuật này.
Thật ra vốn dĩ anh ta định đợi sau khi đứa bé thành công chào đời rồi mới công bố luận văn để gây chấn động toàn thế giới.
Nhưng anh ta không ngờ bác sĩ Kenn lại đăng luận văn về trường hợp đàn ông sinh con thành công trước cả anh ta.
Điều này khiến Albert - người đã phải làm nhiều việc hơn Kenn cực kỳ khó chịu.
Dù sao thì bây giờ anh ta có phẫu thuật thành công, thậm chí còn hơn Kenn ở điểm thành công thực hiện thủ thuật thụ tinh nhân tạo thì anh ta biết danh tiếng của mình sẽ chẳng thể nào theo kịp người đăng luận văn đầu tiên là Kenn hết.
Không phải tất cả chuyên gia nghiên cứu khoa học đều cam lòng an phận.
Có người thích yên tĩnh nghiên cứu, nhưng cũng có người khát vọng theo đuổi danh tiếng như Albert vậy.
Vì thế nên sau khi nhận được sự đồng ý của bệnh nhân, Albert đã quyết định thực hiện ca mổ này công khai.
Anh ta cũng gửi thư mời tới tất cả bác sĩ tham dự hội thảo hôm nay đến nước S quan sát cuộc phẫu thuật này.
Albert định mượn tiếng các chuyên gia từ các nước trên thế giới để tạo thêm một bước ưu thế cho mình.
Hiển nhiên với mấy năm chuẩn bị và sự thành công của Kenn đã làm anh ta vô cùng tự tin.
Trước mắt, anh ta mong có thể dùng cách này để mở rộng sức ảnh hưởng, bù đắp cho sự nổi tiếng đã bị thụt lùi của mình.
Sau khi hội thảo chấm dứt sẽ đến phần trao đổi riêng.
Phát sóng trực tiếp trong phòng họp kết thúc, sắc mặt Giang Tự không tốt mấy.
Vị bác sĩ Albert này quá tự đại.
Cho dù anh ta đã liên tục nhấn mạnh rằng người bệnh này biết rõ những rủi ro không ngờ được sau khi mang thai.
Và vì người bệnh nhiều lần bày tỏ nguyện vọng được mang thai sinh con nên anh ta mới giúp bệnh nhân làm thụ tinh trong ống nghiệm.
Nhưng một vị bác sĩ cứu tử phù thương đúng nghĩa thì không nên vì danh lợi của chính mình mà đi giúp đỡ một người bệnh cực kỳ không thích hợp mang thai chịu những rủi ro lớn như vậy.
Khoảng một tiếng sau, Thẩm Phương Dục gọi điện thoại tới.
Giang Tự bắt máy định nói thì Thẩm Phương Dục đã nói trước: "Em định hỏi chuyện về Albert đúng không?"
Hắn và Chương Trừng đi ra khỏi hội trường, trong tay cầm túi tài liệu.
Bên trong đựng không ít tư liệu và cả những ghi chú anh viết khi giao lưu với những chuyên gia khác trong hội trường nữa.
Bài phát biểu của Albert khiến không khí hội trường được đẩy lên đỉnh điểm.
Thế nên phần trao đổi riêng sau đó tất cả vấn đề đều xoay quanh đề tài đàn ông sinh con này.
Bác sĩ Albert làm việc phô trương, thích được mọi người tung hô.
Nhưng cũng vì nguyên nhân này nên lúc những người xung quanh trao đổi với anh ta, anh ta cũng hào phóng chia sẻ mọi thứ hơn bác sĩ Kenn giấu nhẹm đi nhiều.
Giáo sư tổ chức hội thảo này vốn dĩ cũng định mời bác sĩ Kenn tham gia.
Nhưng bác sĩ Kenn cùng ở nước Mỹ vậy mà chẳng thèm trả lời email của ông, suýt chút nữa chọc vị giáo sư già này tức điên lên được.
Vốn Thẩm Phương Dục cũng định mượn hội thảo lần này liên lạc với bác sĩ Kenn, nhưng sau đó hắn nhận ra người ta căn bản không có ý hạ mình trao đổi với người khác.
Những email chân thành cấp thiết muốn trao đổi mà hắn gửi cho bác sĩ Kenn cũng như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có hồi âm.
Chỉ không nghĩ tới là hắn lại bất ngờ gặp được Albert cũng sắp tiến hành cuộc phẫu thuật tương tự.
Sau khi Thẩm Phương Dục giải thích rõ mục đích của mình thì Albert đã trao đổi thông tin liên lạc riêng với hắn.
Anh ta còn cực kỳ nhiệt tình truyền lại cho hắn nhiều kinh nghiệm quý báu.
Thậm chí cả những chuyên gia xung quanh cũng sôi nổi phát biểu ý kiến và những kinh nghiệm liên quan của mình.
Thẩm Phương Dục nói sơ qua cho Giang Tự nghe, tay lắc nhẹ túi tài liệu đang cầm: "Những gì nên nhớ tôi đã nhớ kỹ, những gì dễ quên tôi cũng ghi chú lại hết rồi.
Đợi tôi về thì...!hai chúng ta thảo luận riêng với nhau nhé?"
"Được."
Đầu bên kia nói chữ này xong thì im bặt, Thẩm Phương Dục dừng động tác quơ quơ túi tài liệu lại, im lặng một lát, hỏi: "Em không muốn nói gì khác với tôi hả?"
Hắn cố ý dẫn câu chuyện đến chuyện "trở về" là vì muốn nghe Giang Tự nói một câu "Về sớm một chút" hoặc là "Đi đường bình an" cũng được.
Địa điểm tổ chức hội thảo lần này là một toà biệt thự cao cấp ở ngoại thành của vị giáo sư kia.
Sau khi kết thúc, vị giáo sư này thịnh tình mời những chuyên gia đường xa đến đây ngủ lại một đêm, ngày mai cùng đến sân golf tư nhân của ông giải trí một chút.
Nhưng giờ với Thẩm Phương Dục thì đừng nói đến sân golf tư nhân gì đó, cho dù tổng thống nước Mỹ tới tiếp đãi hắn cũng không ngăn được ý muốn về nhà của hắn đâu.
Bởi vì toà biệt thự cao cấp của vị giáo sư này gần biển nên chiếm diện tích rất lớn, không cho phép xe lạ tuỳ tiện ra vào.
Ở gần đây cũng không có taxi dừng sẵn nên Thẩm Phương Dục chỉ có thể đặt xe trước, bảo tài xế dừng ở con đường nhỏ cách biệt thự không xa.
Thẩm Phương Dục vừa ra khỏi hội trường đã gọi cho Giang Tự ngay, lúc này hắn và Chương Trừng đang đi dọc theo con đường nhỏ ra ngoài.
Thẩm Phương Dục thấy tài xế đã đợi bọn họ cách đó không xa, hắn gật đầu một cái nhưng không vội ngồi vào xe.
Trước kia, mỗi khi hắn đi xa nhà một mình thì bất kể đi sang thành phố bên cạnh thi đấu, hay đi đến thành phố A thăm cha mẹ anh trai, hoặc đi từ những chỗ đó về thành phố B thì ông bà nội hắn luôn nói một câu "Về sớm một chút, đi đường bình an."
Dựa theo cách nói mê tín của người lớn thì quỷ nhỏ trên đường nhiều lắm, chúng cực kỳ thích bắt mấy linh hồn lang thang, đặc biệt ai càng nhẹ vía càng dễ bắt.
Mà người có vướng bận thì sẽ có ràng buộc, linh hồn cũng trở nên nặng hơn, có thể khiến quỷ thần rút lui, bình an trở về.
Sau khi ông bà nội hắn qua đời, đã mười mấy năm Thẩm Phương Dục đi công tác, giao lưu, học tập khắp trời nam biển bắc cũng không còn ai nói lời này với hắn nữa.
Thật ra với tư cách tiến sĩ được học hành nhiều năm hắn không tin cái này mới đúng.
Chỉ là trước đó Giang Tự bảo hắn "Đi sớm về sớm" khiến hắn nhớ lại những ký ức ngày xưa, nên hắn mong có thể nghe được câu dặn dò của Giang Tự trước khi lên xe.
Giống như chỉ có vậy thì hắn mới yên tâm ngồi lên xe đi đến sân bay vậy.
Thời tiết nước Mỹ vốn dĩ đã lạnh, bây giờ lại đang mùa đông nhưng hắn chỉ mặc có mỗi bộ vest mỏng manh.
Gió đêm thổi qua lạnh đến mức thở ra khói trắng, hắn đành phải kẹp túi tài liệu lại rồi chà xát bàn tay sắp đông cứng của mình.
Mãi đến khi Chương Trừng bắt đầu tò mò rốt cuộc là hắn đang nói chuyện với ai thì cuối cùng Giang Tự cũng hỏi hắn một câu: "Chừng nào cậu về?"
Chỉ một câu bâng quơ nhưng Thẩm Phương Dục lại nghe ra chút ý cười bất đắc dĩ.
Khoé miệng hắn mất khống chế cong lên, cả người cũng trở nên ấm áp như đang mặc mười cái áo lông vũ, không thấy lạnh lẽo chút nào.
"Giờ tôi ra sân bay đây."
"Gấp vậy hả?" Giang Tự rất bất ngờ.
"Không phải em muốn tôi về sớm à?" Thẩm Phương Dục nhướng mày.
"Vừa lúc ngủ một đêm là đến, dựa theo thời gian bên đó thì sáng mai là tôi gặp được em rồi."
Hắn xong lại được đà đòi hỏi thêm: "Em nói "Đi đường bình an" với tôi đi nào."
Hiển nhiên đầu bên kia không định thoả mãn lòng tham của hắn, nhỏ giọng "Xuỳ" một tiếng rồi cúp máy.
"Ai đây? Ai đây?" Chương Trừng bên cạnh há hốc miệng, nhịn không được hỏi.
Đáy mắt Thẩm Phương Dục vương ý cười, bấm nút tắt màn hình.
"Một người rất khó theo đuổi."
"Ông giỏi! Tôi nói sao lần này đi Mỹ ông cứ ôm điện thoại mãi thế, hoá ra là có người trong lòng rồi."
Tâm trạng Thẩm Phương Dục đang rất tốt vì cuộc điện thoại này.
Mặc dù hắn không nhận được câu "Đi đường bình an" kia, nhưng mà Giang Tự chỉ chủ động hỏi khi nào hắn về đã làm hắn sung sướng lắm rồi.
Với cả Thẩm Phương Dục vừa có được những tài liệu quan trọng như vậy nên giờ trong lòng hắn cứ như đang ngậm một viên kẹo thật lớn.
Cả người vui sướng khiến hắn thấy gì cũng như bỏ thêm filter, ngay cả một đầu tóc đỏ của ông chú tài xế cũng trở nên tươi đẹp rực rỡ hơn trong mắt hắn.
Vui sướng đến nóng đầu, cộng thêm tài xế trên app vốn là người da trắng nên Thẩm Phương Dục cũng không để ý sắc mặt của người tài xế tóc đỏ này tái nhợt hơn nhiều.
Hắn mở cửa ghế phụ lái, miệng ngâm nga một bài hát tiện tay mở hộc chứa đồ ra ném túi tài liệu vào.
Nhưng ngay khi Thẩm Phương Dục vừa thắt dây an toàn xong thì đột nhiên có thứ gì đó đặt ngay sườn cổ hắn.
Lạnh băng không có độ ấm.
Cùng lúc đó một giọng nói trầm thấp rõ ràng vang lên bên tai: "Money!"
Tim Thẩm Phương Dục đập thình thịch, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu, hắn cứng người chậm rãi chuyển tầm mắt nhìn vào kính chiếu hậu.
Sau đó hắn thấy một khẩu súng lục đen nhánh chân thật đang đặt ngay cổ mình..