Bác Sĩ Giúp Em Đi ( H+)

Quý Đình Đình lên xe, Lương Diễn Chiếu nhìn sang cô, váy đen liền thân làm nổi bật dáng người lả lướt của cô, nhưng cũng vì vải đen cho nên không nhìn ra màu sắc nội y.

Anh hỏi: "Hôm nay em mặc nội y màu gì?"

"Dạ?" Quý Đình Đình sửng sốt một chút, tiếp theo cô mới hiểu ra nên vội trả lời: "Bộ màu tím kia."

Bộ màu tím. . .

Ánh mắt Lương Diễn Chiếu sâu thẳm, phủ lên một tầng sắc dục.

"Ừ, không tệ." Khóe môi Lương Diễn Chiếu hơi cong lên, sắc mặt tỏ vẻ tán dương.

Nghe thấy thế, chẳng hiểu sao tâm trạng Quý Đình Đình phơi phới.

"Gần đây em còn liên hệ với bạn trai cũ không?" Lương Diễn Chiếu làm ra vẻ lơ đãng hỏi thăm.

Nhắc đến chuyện này, Quý Đình Đình có chút ảm đạm, cô lắc đầu đáp: "Tôi có nhắn tin cho anh ấy, nhưng anh ấy không trả lời tôi."

"Ừ, em vẫn đang trong quá trình trị liệu, trước khi bệnh chuyển biến tốt thì tạm thời đừng liên lạc với anh ta, để tránh thất bại trong gang tấc."

"Được, bác sĩ Lương."

Sắp đến bệnh viện, Quý Đình Đình sợ đồng nghiệp trông thấy nên cố ý bảo Lương Diễn Chiếu cho cô xuống xe trước.

"Đúng rồi, bác sĩ Lương, anh ăn sáng chưa?" Trước khi xuống xe, Quý Đình Đình hỏi.

"Chưa ăn."


Nghe xong, Quý Đình Đình vô cùng thẹn thùng, cô cười cười nói: "Đúng lúc tôi muốn mua bữa sáng, vậy đợi lát nữa tôi mang cho anh một phần nhé, tiệm bánh sandwich trước cửa bệnh viện cũng không tệ lắm."

"Được." Lương Diễn Chiếu qua loa gật đầu, đối với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

"Vậy bác sĩ Lương, lát nữa gặp." Quý Đình Đình phất phất tay chào anh.

Mua bữa sáng xong, Quý Đình Đình đến cửa bệnh viện quét thẻ chấm công, sau đó mang bánh sandwich và cà phê lên lầu chín cho Lương Diễn Chiếu.

"Bác sĩ Lương, bữa sáng của anh đây."

Quý Đình Đình đẩy cửa ra rồi đưa túi đồ ăn sáng cho anh.

"Ồ. . . Cảm ơn." Lương Diễn Chiếu đến văn phòng sớm hơn cô, bên ngoài áo sơ mi anh đã khoác áo blouse trắng, đồng thời cũng mang mắt kính lên rồi.

Trong nháy mắt, anh đã khôi phục dáng vẻ bác sĩ đạo mạo cấm dục.

"Đừng khách sáo. Anh từ từ ăn, tôi xuống làm việc trước."

"Em đợi chút."

"Dạ?"

Lương Diễn Chiếu lấy một cây "Son môi" màu tím trên bàn đưa cho cô.

"Cái này là. . .?" Quý Đình Đình nhận lấy, cô tỏ vẻ không hiểu nhìn anh.

Lương Diễn Chiếu đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, dáng vẻ vẫn nghiêm túc như chẳng có chuyện gì, "Đây là gậy rung đời mới nhất dành cho phái nữ, hôm nay bệnh nhân đã hẹn kín lịch khám, tôi không rảnh trị liệu cho em, em dùng cái này đi, cách 3 tiếng đồng hồ thì đến toilet tự an ủi một lần, đạt cao trào mới được đi ra."

"Dạ." Giờ Quý Đình Đình mới biết đây là cái gì, thì ra không phải là son môi trong tưởng tượng của cô.

Xấu hổ đỏ mặt cất vật đó vào trong túi áo xong, cô lại nghe Lương Diễn Chiếu nói tiếp: "Lúc tự an ủi nhớ quay video gửi cho tôi xem, để tôi kiểm tra."

"Dạ ~" Lần này, mặt Quý Đình Đình càng đỏ hơn.

Thẹn thùng rời khỏi văn phòng bác sĩ Lương, cô lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, bây giờ là 8h50, 9h cô mới vào làm, 6h tan tầm, nếu căn cứ theo thời gian anh nói, 12h cô làm một lần, 3h làm một lần, 6h làm một lần.

Thế là cô cầm điện thoại, lần lượt cài âm báo nhắc nhở ba lần theo thời gian đã định.

Buổi trưa đến rất nhanh, Quý Đình Đình vừa hết bận, cô mới ngồi nghỉ ngơi được mấy phút thì chuông báo điện thoại trong túi vang lên.

Cô vội vàng chào Vương Nguyệt một tiếng rồi chạy nhanh vào toilet.

Đây là bệnh viện tư nhân nên cơ sở vật chất rất tốt, toilet có nhiều gian riêng biệt, còn có một đội quét dọn chuyên nghiệp.

Quý Đình Đình đi một vòng, cuối cùng cô lựa chọn gian nằm sâu bên trong.

Sau khi đẩy cửa vào, cô cẩn thận khóa trái cửa, tiếp theo đậy nắp bồn cầu lại, dùng giấy vệ sinh tỉ mỉ lau sạch sẽ.


Sau đó, cô lấy cây gậy rung hình son môi trong túi ra bắt đầu nghiên cứu.

Quan sát sơ lược một vòng, cô đã tìm được công tắc nguồn và nút điều chỉnh độ rung.

Vừa bấm công tắc nguồn, gậy son môi lập tức rung lên.

Cô có chút thẹn thùng, nhưng mà buồng vệ sinh này có không gian tương đối kín đáo.

Vì thế, trước tiên cô cởi áo đồng phục y tá ra, sau đó là váy ngắn.

Lúc này, trên người cô chỉ còn lại bộ nội y màu tím.

Mở camera và đèn flash trên điện thoại, cô dùng một tay giơ lên cao, tay còn lại nhanh chóng dùng gậy rung nhắm ngay đầu nhũ mình. . .

Bên trong khoa tâm lý ở lầu chín, Lương Diễn Chiếu vừa tiếp xong bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng, ngay sau đó cửa chính bị đẩy từ bên ngoài vào.

Là bạn tốt của anh, bác sĩ ngoại khoa Lý Tư.

"A Chiếu, đi ăn trưa không?"

"Đi." Lương Diễn Chiếu trả lời, anh cất hồ sơ bệnh án xong thì đứng dậy chuẩn bị ra ngoài ăn trưa.

Vừa đi đến cửa, điện thoại trong túi bỗng vang lên.

Anh lấy ra xem, khóe môi hơi cong lên, sau đó cười nói với bạn tốt: "Đột nhiên tớ nhớ còn chút chuyện phải làm, không đi nữa, cậu đặt giúp tớ hai phần giao đến đây trước nhé, tớ hơi đói."

"Hai phần?" Lý Tư lấy làm lạ.

"Ừ, lát nữa có bệnh nhân tới."

"Ok!"

Người đi rồi, Lương Diễn Chiếu mới nhắn tin cho Quý Đình Đình: "Đến phòng làm việc của tôi cùng ăn trưa."


Đóng cửa lại, đi vào phòng trong, Lương Diễn Chiếu ngồi xuống sofa thản nhiên xem video Quý Đình Đình vừa mới gửi tới.

Dưới ánh sáng mờ mờ của toilet nữ, cả người cô gái trần trụi chỉ còn sót lại áo bra và quần lót, tóc dài xõa sau lưng, cắn môi yên lặng tự an ủi.

Gậy rung son môi màu hồng đào không ngừng kích thích đầu nhũ mềm mại phát ra từng tiếng "Rườm rườm", khiến đầu nhũ tròn xoe liên tục run rẩy, nhũ thịt nhộn nhạo sóng sánh từng đợt.

Cả hai bầu nhũ lần lượt được an ủi, từ từ lớn lên, tiếp theo trở nên sưng đỏ, cuối cùng là vươn mình đứng thẳng, xinh đẹp động lòng người, giống như quả đào mật mọng nước.

Phía trên đôi gò bồng đào căng tràn có thể thấy được vẻ mặt mê loạn của thiếu nữ, trông cô vừa có vẻ sung sướng vừa đau khổ, hàm răng cắn chặt môi, không dám phát ra âm thanh.

Ngay sau đó, gậy rung di chuyển khỏi bầu ngực, lướt qua rốn, đến bụng dưới, tiếp theo đi ngang qua phần tam giác ngược bóng loáng, cuối cùng dừng lại ở hai mảnh thịt trai đầy đặn và hạt ngọc trai ở giữa.

Đầu tiên, gậy rung hình son môi khẽ chạm vào hạt ngọc trai, trong video truyền đến tiếng ngâm nga nhẹ nhàng, "A ~"

Song sợ bị người phát hiện, cô nhanh chóng thu hồi, chỉ còn lại tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ.

Ánh sáng không tốt lắm, thông qua video hơi mờ, Lương Diễn Chiếu chỉ nhìn thấy hạt ngọc trai bị kích thích một hồi, gậy rung lại tiếp tục dời xuống phía dưới, hẳn là đi đến hoa huyệt, bởi vì anh có thể nhìn thấy hai bầu ngực liên tục run run, và bắp đùi cũng run run . . .

Rất nhanh, có lẽ chỉ mới mấy giây, phần bụng dưới của thiếu nữ mãnh liệt co rút, một lượng lớn dâm thủy phun thẳng vào màn hình điện thoại, sau đó, video kết thúc.

"Bác sĩ Lương."

Đang xem say sưa, Lương Diễn Chiếu bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nữ chính trong video, vừa ngại ngùng vừa sợ hãi.

Quay đầu lại, anh nhìn thấy Quý Đình Đình đứng sau lưng mình, mặt mày đỏ bừng, không biết cô đã tới từ lúc nào, chứng kiến anh xem video cô tự an ủi trong toilet bao lâu rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận