Phòng tư vấn tâm lý của Lương Diễn Chiếu hoàn toàn khác với các phòng còn lại của bệnh viện, bên trong phòng làm việc còn có một gian phòng cỡ lớn.
Gian phòng được trang trí theo gam màu ấm, ngoài ban công có để một hàng chậu cây cảnh.
Có hoa lan, có hoa hồng, lan hồ điệp, còn có một vài dây trầu bà, xương rồng, chỉ cần ngắm một chút cũng đủ khiến tâm trạng người ta tốt hơn hẳn.
Chính giữa gian phòng là một bộ ghế sofa màu trắng gạo, một chiếc ghế nằm màu đen lớn, còn có một chiếc giường rộng rãi.
Lương Diễn Chiếu đi vào phòng vệ sinh rửa tay, nghiêm túc khử trùng.
Sau khi đi ra, anh nói với Quý Đình Đình: "Cởi giày ra rồi nằm xuống ghế dài đi."
"Được, bác sĩ Lương." Quý Đình Đình làm theo lời anh.
Lương Diễn Chiếu đi đến gần, anh đứng bên cạnh ghế dài, cởi mắt kính gọng vàng ra, ánh mắt vừa sạch sẽ vừa tỉnh táo, khiến cho người ta cảm thấy tràn ngập cảm giác an toàn.
"Bây giờ tôi phải kiểm tra thân thể của cô thử." Anh thản nhiên nói.
"Dạ." Quý Đình Đình gật gật đầu.
Ngay sau đó, Lương Diễn Chiếu chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo trên bộ đồng phục y tá của cô.
Màu sắc chủ đạo của bệnh viện Lương thị là màu lam và màu trắng, cho nên, đồng phục y tá cũng thống nhất là hai gam màu này.
Hơi thở đàn ông phả vào mặt, cả người Quý Đình Đình thoáng cứng ngắc, không tự chủ mà nhắm mắt lại.
Lương Diễn Chiếu phát hiện cô nhắm mắt, anh ra lệnh: "Mở mắt ra. Cô phải học cách hiểu rõ thân thể mình, tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề chứ."
Giọng anh hoàn toàn tỉnh táo lạnh nhạt, nhưng kỳ lạ là mang lại cho cô sự bình tĩnh cực lớn, xoa dịu những bất an trong lòng cô.
Quý Đình Đình từ từ mở to mắt.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Lương Diễn Chiếu.
Trong tưởng tượng của cô, đó là một ánh mắt chuyên nghiệp, tỉnh táo, có định lực.
Bởi vì đang là mùa hè, đồng phục y tá của Quý Đình Đình dán sát lên người.
Từng cúc áo bị cởi bỏ, áo bra màu xanh bên trong lộ ra.
Giống như tính cách con người cô, màu sắc hài hòa trang nhã.
"Ngày mai dọn hết áo bra trong nhà rồi ném đi, mua những mẫu có gam màu nóng, ví dụ như màu đỏ, màu vàng, màu cam." Lương Diễn Chiếu đề nghị.
"Được, bác sĩ Lương." Quý Đình Đình xấu hổ đồng ý.
Hoàn toàn chính xác, từ nhỏ đến lớn tính tình cô vốn quạnh quẽ, màu sắc yêu thích cũng là màu xanh, màu lam, toàn những gam màu trang nhã, khó trách tính tình lãnh đạm.
Lương Diễn Chiếu tiếp tục nói: "Ngồi lên một chút."
Quý Đình Đình nghe lời ngồi dậy, Lương Diễn Chiếu lập tức cởi áo cô ra.
Lúc này, trên người cô chỉ còn lại chiếc áo bra mỏng manh.
Dáng người ẩn sau bộ đồng phục y tá, thật ra cực kỳ đẹp.
Làn da cô nắng nõn, tinh tế tỉ mỉ, xương quai xanh rõ nét, ngực sữa cực lớn, Lương Diễn Chiếu dùng mắt ước lượng, có lẽ là 34D.
Anh nói với Quý Đình Đình đang nằm xuống: "Bây giờ, đầu tiên tôi sẽ kiểm tra ngực cho cô."
Nói xong, anh đẩy áo ngực bên trái của cô lên.
Ngay lập tức, bầu ngực cực lớn nhảy ra ngoài, còn run run rẩy rẩy.
Đáy mắt Lương Diễn Chiếu hơi tối xuống, anh vươn tay, bao trọn bầu ngực trong tay.
Quá lớn, lớn đến nỗi một tay anh cũng khó lòng nắm hết.
"Có cảm giác gì?"
"Ừ, rất thoải mái." Quý Đình Đình trả lời chi tiết.
Bàn tay bác sĩ Lương, to lớn ấm áp, lòng bàn tay hơi thô ráp, nhưng ngực không cảm thấy đau đớn.
Trên người anh truyền tới cảm giác quen thuộc, thuộc về mùi nước khử trùng của bệnh viện, chẳng hiểu tại sao khiến cô thả lỏng và yên tâm.
Nghe thấy những lời này, môi mỏng Lương Diễn Chiếu hơi cong lên, giương mắt cấm dục quyến rũ khó nói nên lời.
Nhưng mà, Quý Đình Đình đang nằm nên không nhìn thấy được.
Cô có thể cảm nhận được, ngón tay bác sĩ Lương bóp lên nụ hồng của mình, còn nhẹ nhàng kẹp lấy.
"A~" Cô hừ nhẹ một tiếng.
"Không thoải mái?" Lương Diễn Chiếu bỗng dừng lại động tác rồi hỏi cô.
"Không có." Quý Đình Đình lắc đầu.
"Vậy tôi tiếp tục."
"Ừ."
Vì thế, Lương Diễn Chiếu tiếp tục dùng bụng ngón tay cái và ngón tay trỏ vuốt ve nụ hồng mềm mượt hồng tươi, quả nhiên, không mẫn cảm giống như những người phụ nữ khác, anh chơi đùa vỗ về một lúc lâu, nụ hồng của cô mới bắt đầu cứng lên.
"Đầu ti bên trái có vấn đề, không quá mẫn cảm với các động tác vuốt ve." Lương Diễn Chiếu nói đâu ra đấy.
"Dạ." Quý Đình Đình lên tiếng, giọng có chút rầu rĩ.
"Bây giờ, kiểm tra bầu ngực bên phải cô."
Nói xong, Lương Diễn Chiếu đẩy áo ngực bên phải cô lên, lộ ra nhũ thịt trắng như tuyết và nụ hồng màu đỏ nhạt.
Cũng giống như vừa rồi, ngón tay chậm rãi vuốt ve, chậm rãi đùa bỡn.
"Tình trạng hai bầu ngực đều giống nhau." Lương Diễn Chiếu đưa ra kết luận cuối cùng.
Ngay sau đó, tay anh chạy dọc theo bầu ngực cô, ngang qua rốn, bụng dưới, sau đó dừng trước khu vực tư mật của cô.
Đồng phục mùa hè của y tá, bên dưới là váy chữ A màu lam, làn váy trên đầu gối chút xíu.
Bởi vì đang nằm ngửa, phần lưng váy ngay vị trí eo lộ ra một khoảng rộng thùng thình.
Lương Diễn Chiếu khẽ vươn tay, dò xét đi vào.
Từ trước đến nay, bộ phận tư mật chưa từng bị ai chạm qua, bây giờ lại bị một người đàn ông hoàn toàn lạ lẫm xâm phạm, Quý Đình Đình chịu không nổi run nhè nhẹ một cái, cô vô thức đưa tay đè chặt tay anh lại, không cho anh tiếp tục.
"Sao thế?" Lương Diễn Chiếu lạnh nhạt hỏi cô.
Ánh mắt anh trong suốt, không chứa một tia tạp chất.
Thế nên Quý Đình Đình có chút áy náy.
Đây là bác sĩ Lương chuyên nghiệp nhất bệnh viện, sao cô lại có thể cảm thấy bị xâm phạm chứ?
Rõ ràng anh đã bỏ chuyện tan sở đúng giờ, dốc lòng xem bệnh cho cô.
Nghĩ như thế, Quý Đình Đình lại lắc đầu, "Không có gì, tôi chỉ là. . . Hơi hồi hộp."
Lương Diễn Chiếu sờ sờ gò má cô, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, "Không sao đâu, thả lỏng đi."
"Dạ." Quý Đình Đình từ từ rút tay về.
Không còn ngăn cản, vì vậy Lương Diễn Chiếu làm tiếp chuyện vừa rồi.
"Bây giờ, tôi sẽ kiểm tra cơ quan sinh dục của cô."
Anh dùng từ chuyên môn, ngược lại khiến Quý Đình Đình cảm thấy yên tâm.
"Được, bác sĩ Lương." Cô nói khẽ, ngầm đồng ý hành vi của anh.
"Nâng mông lên một chút, tôi cần cởi váy của cô." Lương Diễn Chiếu ra lệnh.
Mặt Quý Đình Đình đỏ bừng, cô hơi nâng nửa người dưới lên, để tay anh tùy ý xuyên qua, kéo khóa kéo váy cô xuống, tiếp theo cởi váy ra.
Lương Diễn Chiếu mang áo và váy cô đặt cẩn thận trên sofa, sau đó anh trở về, đứng trước ghế nằm.
Anh tập trung quan sát nửa người dưới của cô.
Vòng eo mảnh khảnh, chân dài trắng như tuyết, bụng dưới bằng phẳng không hề có âm mao, quần lót cùng màu với áo bra.
"Ngày mai đổi luôn quần lót, gam màu nóng giống như áo bra."
"Dạ, bác sĩ Lương."
Lương Diễn Chiếu cúi đầu quan sát, vừa rồi anh vỗ về chơi đùa bộ ngực cô một lúc, nhưng mà quan sát quần lót cô từ trong ra ngoài, hoàn toàn sạch sẽ, chẳng có chút ẩm ướt nào.
Vì thế, ngón tay anh trượt lên, đặt lên hoa hạch của cô cách một lớp quần lót, nhẹ nhàng xoa nắn, vừa xoa anh vừa hỏi cô: "Cảm thấy buồn nôn không?"
"Không buồn nôn." Quý Đình Đình lắc đầu, nhưng mà không có phản ứng dư thừa khác.
Lương Diễn Chiếu mỉm cười, ngón tay tiếp tục di chuyển đến miệng huyệt, cách quần lót, anh chọc vào.
"Bây giờ thì sao? Buồn nôn không?"
"Ừm ~" Cô nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
"Hả?" Lương Diễn Chiếu tăng thêm sức, nhẹ nhàng đâm vào.
"Không ~ A ~ Không buồn nôn ~" Quý Đình Đình đáp lại.
Lạ thật, cô sao thế nhỉ? Vì sao lại phát ra tiếng kỳ lạ như vậy.
Ồ ~ Lương Diễn Chiếu cong môi cười.
"Bây giờ, tôi muốn cởi quần lót cô ra, cẩn thận kiểm tra hoa hạch rồi hoa huyệt nữa."
Nói xong, anh dùng động tác vô cùng chậm rãi, cởi quần lót cô ra.
"Nhìn xem, đây là cái gì?"
Không ngờ anh nhìn thấy một sợi tơ bạc.