Tiếng nói vang lên bất thình lình khiến Quý Đình Đình sợ hãi thét nhỏ một tiếng, cô vội vàng quay đầu lại, không biết Lương Diễn Chiếu về từ lúc nào, anh đang im lặng chẳng tiếng động đứng sau lưng cô, ánh mắt hướng về màn hình tivi, cười như không cười.
"Bác sĩ Lương, anh. . . Anh đã về bao lâu rồi?" Quý Đình Đình lúng túng hỏi.
"Chưa được bao lâu." Lương Diễn Chiếu nói.
Ngay tại lúc Quý Đình Đình nhẹ nhõm thở ra một hơi, anh nhanh chóng bổ sung, chỉ vào màn hình, anh nói: "Đúng lúc nữ y tá bắt đầu trêu chọc gậy thịt lớn của bác sĩ."
"Khụ khụ. . . " Trong nháy mắt, Quý Đình Đình lớn tiếng ho khan.
Lương Diễn Chiếu cười thầm, đúng là cô bé dễ thẹn thùng.
Anh vỗ nhẹ lưng Quý Đình Đình, đợi đến lúc cô bình tĩnh lại, anh mới mang bữa sáng đã mua đặt lên bàn, "Mua cho em bánh trôi nấu rượu, thích không?"
Hai mắt Quý Đình Đình sáng lấp lánh, cô mỉm cười gậy đầu, "Dạ, thích lắm."
Anh biết cô sẽ thích, ở chung mấy ngày qua, anh chưa từng thấy cô kén ăn, quả thật không phải dễ nuôi bình thường.
"Thích là tốt rồi, cơ thể em không thoải mái, để anh đút em ăn."
Nói xong, Lương Diễn Chiếu bưng bát ngồi bên cạnh cô, sau đó dùng muỗng nhỏ múc một viên, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó đưa đến bên môi Quý Đình Đình.
"Nào, há miệng."
Quý Đình Đình ngoan ngoãn hé đôi môi anh đào nhỏ nhắn, ngặm vào trong.
Từng dòng nước ấm xẹt qua tim, cô có tài đức gì mà có thể khiến bác sĩ Lương tự mình chủ động đút cô ăn.
Lương Diễn Chiếu biết sức ăn cô nhỏ, cho nên anh chỉ mua một phần nhỏ, rất nhanh, Quý Đình Đình đã ăn hết chén chè trôi nước, ăn xong, thấy chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, hai má ửng hồng nhàn nhạt, đôi môi chúm chím đỏ au, anh nhất thời mất khống chế, "Ngọt không?"
"Dạ, rất ngọt."
"Anh cũng muốn nếm thử."
"Ồ?" Nghe thế Quý Đình Đình có chút ảo não, "Anh không nói sớm, em ăn sạch hết rồi."
"Không sao, anh có cách."
Dứt lời, Lương Diễn Chiếu đột nhiên sấn tới, ngậm lấy môi cô.
"A. . . ~" Quý Đình Đình nhịn không được yêu kiều rên một tiếng.
Lưỡi Lương Diễn Chiếu nhẹ nhàng đâm đâm vào thịt lợi mềm mại trong miệng cô, kích thích đến nỗi nàng không thể không hé môi, để hắn tùy ý tiến công.
Thoáng chốc, Lương Diễn Chiếu dễ dàng cạy mở hàm răng cô, trực tiếp xâm nhập vào sâu bên trong.
Chỉ mới càn quét sơ một vòng, anh đã nhanh chóng tìm được chiếc lưỡi đinh hương của cô.
Lưỡi anh cực kỳ linh hoạt, vừa cuộn nhẹ đã ôm trọn lưỡi Quý Đình Đình, sau đó mút mạnh, hận không thể hút toàn bộ lưỡi Quý Đình Đình ra ngoài.
Quý Đình Đình bị anh hút đến choáng đầu váng não, cô có cảm giác hoa huyệt lại bắt đầu ngứa ngáy, hơn nữa từng dòng dâm dịch cứ chực chờ tuôn ra ngoài.
Cô chịu không nổi uốn éo cơ thể, muốn giảm bớt cảm giác khó chịu.
Có điều cơ thể vừa nhúc nhích, đùi bỗng truyền đến một cơn đau nhức, cô thét nhỏ một tiếng, sau đó còn hừ nhẹ.
Lương Diễn Chiếu lập tức buông cô ra, anh nôn nóng hỏi: "Em sao thế?"
"Không. . . Không sao." Quý Đình Đình cực kỳ xấu hổ, mặt mũi nào nói với anh là do chỗ đó rất ngứa, cô vừa nhúc nhích đã dẫn đến kích thích kịch liệt.
Nhưng Lương Diễn Chiếu là người nhạy cảm cỡ nào, anh quét mắt nhìn từ đầu đến chân cô một lượt, sau đó ngón tay trực tiếp thăm dò vào trong váy ngủ của cô kiểm tra, tay vừa chạm vào, anh lập tức nở nụ cười hư hỏng: "Tiểu Đình Đình, quần lót em ướt."
"Em. . ." Quý Đình Đình muốn phản bác, thế nhưng cô chẳng biết làm sao, vì anh nói đúng sự thật, nhất thời cô túng túng không thôi.
Lương Diễn Chiếu lại hết sức hài lòng, so với sự lãnh đạm lúc trước, bây giờ cô đã nhiệt tình hơn rất nhiều, cũng nhạy cảm hơn nhiều.
"Haizz. . ." Lương Diễn Chiếu có chút tiếc nuối thở dài thườn thượt.
Quý Đình Đình thắc mắc: "Bác sĩ Lương, sao thế ạ?"
Lương Diễn Chiếu nhẹ nhàng vuốt ve mép quần lót cô rồi cười dịu dàng: "Anh biết bây giờ em rất muốn anh cắm vào. . ."
"Bác sĩ Lương!" Quý Đình Đình cứng họng, mặt xấu hổ đỏ bừng nhìn anh.
Trong lòng cô muốn là một chuyện, thế nhưng nghe anh nói huỵch tẹt ra như thế, lại là một chuyện khác.
Nói xong câu này, Lương Diễn Chiếu hài lòng nhìn cô đỏ mặt không phản bác được câu nào, anh nói tiếp: "Thật ra anh cũng muốn lắm, em xem, gậy thịt của anh đã cứng rồi."
Dường như để phối hợp với lời anh nói, gậy thịt đang an phận trong quần lót anh bỗng nhúc nhích một cái, thể hiện bản thân mình cũng rất muốn lập tức xông vào nơi mất hồn kia.
"Nhưng mà, cơ thể em chưa hồi phục, anh không đành lòng." Giọng Lương Diễn Chiếu vừa tiếc nuối vừa mang theo chút thông cảm.
Quý Đình Đình bỗng có cảm giác mình tội lỗi nặng nề, cô nhỏ giọng nói: "Đều tại em không tốt."
Ai bảo cơ thể cô mềm yếu đến thế?
"Không, là do anh không đúng, ngày hôm qua chỉ lo trị bệnh cho em mà quên mất thể lực của em có thể chịu nổi hay không."
Anh nói như vậy, càng khiến Quý Đình Đình có cảm giác mình vô dụng.
Nhớ lại những lời anh nói tối qua, lại nghĩ đến mấy video mình mới xem, cô cắn cắn môi, có chút thẹn thùng nói với Lương Diễn Chiếu: "Bác sĩ Lương, tuy thân thể chưa khỏe, nhưng mà, em có thể dùng miệng giúp anh thoải mái."
Những lời này quả thật gãi đúng chỗ ngứa.
Nghe thế, Lương Diễn Chiếu híp mắt, vẻ mặt có vài phần mong đợi, nhưng anh vẫn quan tâm hỏi: "Vậy còn em thì sao? Hoa huyệt em chảy rất nhiều nước, không có gậy thịt đi vào giúp em không sao chứ?"
"Không sao đâu ạ." Quý Đình Đình mỉm cười, "Bác sĩ Lương, anh nằm xuống đi."
"Được." Lương Diễn Chiếu không lề mề nữa, anh nghe lời cô nằm xuống sofa.
Nhà Quý Đình Đình khá nhỏ, cho nên ghế sofa cũng không lớn, Lương Diễn Chiếu vừa nằm xuống, nhất thời Quý Đình Đình không biết phải ngồi đâu cho phải.
Vì vậy, cô đành quỳ nằm trên người Lương Diễn Chiếu, cố gắng chiếm khoảng không gian nhỏ nhất có thể.
"Bác sĩ Lương, anh nhắm mắt lại đi." Quý Đình Đình đề nghị.
"Ừ."
Thấy anh nhắm mắt lại, hai tay đặt ra sau gáy, rốt cuộc Quý Đình Đình mới có can đảm bắt đầu động tác tiếp theo.
Cô cúi người xuống, dỗi đôi bàn tay thon dài nắm lấy vạt áo T-shirt của Lương Diễn Chiếu, sau đó kéo lên, chậm rãi cởi ra cho anh.
Rất nhanh, đường cong hoàn mỹ trên người Lương Diễn Chiếu từng tấc từng tấc hiện ra rõ mồn một trước mắt cô.
Mấy lần trước, quả thật Quý Đình Đình không dám nhìn thẳng vào thân thể trần trụi của anh.
Còn bây giờ, bất tri bất giác, trái tim cô đã âm thầm thay đổi.
Chỉ cần bác sĩ Lương vui vẻ, bảo cô làm gì cô đều đồng ý.
Nghĩ như vậy, Quý Đình Đình cúi thấp đầu, duỗi đầu lưỡi đinh hương mềm mại linh hoạt, bắt đầu liếm nhẹ lên đôi môi trêu người của Lương Diễn Chiếu.
Tuy đang nhắm mắt, nhưng khóe môi Lương Diễn Chiếu đã hơi cong lên vì sự chủ động của cô, thậm chí anh còn tự giác hé môi, để cô đưa đầu lưỡi vào trong.
Quý Đình Đình học theo cách Lương Diễn Chiếu hôn mình vừa rồi, cô cuốn lấy đầu lưỡi anh hôn mút một phen, sau đó môi cô di chuyển xuống dưới, bắt đầu âu yếm phần yết hầu nhô lên của anh.
Nơi này là một trong những biểu tượng nam tính của đàn ông, vừa yếu ớt vừa mẫn cảm, Quý Đình Đình chỉ mới liếm vài cái, hơi thở Lương Diễn Chiếu đã rối loạn.
Song anh vẫn không mở mắt ra, chờ đợi Quý Đình Đình làm động tác tiếp theo.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~