Lúc đi đến khu cửa hàng chuyên bán nội y nổi tiếng ở tầng trệt, Quý Đình Đình thật sự cảm thấy xấu hổ.
Sự xấu hổ này không đến từ chuyện cô không mặc đồ lót, trên thực tế cả ngày nay lúc đi đường cô đều chú ý khép chặt chân, cảm giác đã hơi quen thuộc rồi.
Đưa mắt nhìn sang, cả khu vực bán nội y rộng lớn đến thế, nhân viên cửa hàng thì không cần phải nói, toàn là phái nữ, thỉnh thoảng có thể thấy một vài khách hàng, cũng đều là các cô gái trẻ tuổi.
Về phần phái nam, cũng có người theo nửa kia của mình đến đây, song họ đều đứng ở khu vực bên cạnh để tránh hiềm nghi, không bước chân vào cửa hàng nội y.
Trước kia, bạn trai cũ Trần Dương đã từng đi mua nội y với cô, khi ấy, anh ta cũng hơi ngại ngùng nên đứng ở bên ngoài chờ cô, để cô tùy ý lựa chọn.
Hôm nay thì ngược lại, bác sĩ Lương vốn thanh cao nhã nhặn, dáng dấp anh tuấn, quần áo hợp mốt xa xỉ, nhìn thoáng qua đã biết thân phận không tầm thường, có điều anh cứ khăng khăng đi vào cửa hàng nội ý với cô, giúp cô chọn chọn lựa lựa, đừng nói đến ánh mắt tò mò của nhân viên nữ trong tiệm, ngay chính bản thân Quý Đình Đình, cũng cảm thấy anh không thích hợp với chỗ này.
Đi hai cửa hàng mà vẫn chưa chọn được cái ưng ý, Lương Diễn Chiếu đang chuẩn bị bước vào cửa hàng thứ ba thì bị Quý Đình Đình đi đằng sau gọi lại.
"Bác sĩ Lương. . . "
"Hả?"
"Hay là để tôi tự vào thôi, tôi sợ anh có chỗ bất tiện."
Nghe vậy, Lương Diễn Chiếu mỉm cười, song ngữ khí vẫn mang theo một chút nghiêm túc, anh nhíu mày, "Cô đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi?"
"Không có. . . Không có." Quý Đình Đình vội vàng lắc đầu.
"Vậy thì đi thôi, cửa hàng phía trước trông cũng không tệ lắm."
"Dạ, được rồi."
Bây giờ, Quý Đình Đình cũng không dám nói gì nữa, sợ khiến anh không vui, cô nhanh chóng đuổi theo.
Không giống với cửa hàng đầu tiên với phong cách đơn điệu bảo thủ, cửa hàng thứ hai thì thiếu nữ mộng mơ, còn cửa hàng thứ ba này, vô cùng đa dạng."
Có cả áo bra viền ren đen tuyền kết hợp với quần chữ T và tất lưới, hay màu tím sẫm viền hoa tôn màu da, thậm chí quan trọng nhất là chất liệu vải đặc biệt, hơn nữa vải vóc còn cực ít, vừa nhìn thoáng qua, Quý Đình Đình xưa nay vốn bảo thủ xấu hổ không chịu nổi.
Ngược lại, nhân viên bán hàng trong tiệm đã tiếp đủ loại khách hàng, thấy hai người bước vào, chỉ dựa vào cách ăn mặc thì đã biết người trả tiền chính là chàng trai.
Vì thế nhân viên ríu rít theo sau lưng Lương Diễn Chiếu giới thiệu: "Tiên sinh muốn chọn cho bạn gái kiểu dáng thế nào, giá tiền ra sao ạ? Cửa hàng chúng tôi có các mẫu tương đối khiêu gợi, cũng có thanh thuần và các mẫu cosplay nữa."
Quý Đình Đình đi phía sau, cô cực kỳ thẹn thùng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lương Diễn Chiếu.
Thật sự oan ức cho bác sĩ Lương rồi, vì chữa bệnh cho cô, anh không thể không đóng vai bạn trai cô.
Tuy rằng nhân viên bán hàng nhiệt tình đề cử mấy mẫu mới, nhưng Lương Diễn Chiếu vẫn chưa gật đầu, anh vẫn ung dung đi dạo một vòng trong cửa hàng, cuối cùng, anh chọn cho Quý Đình Đình bộ màu đen viền ren, một bộ màu tím với chất vải tơ lụa mềm mại, một bộ màu xanh rằn ri, tiếp theo anh đưa cho cô, "Đi vào mặc thử xem, mặc xong thì gọi tôi."
Mặt Quý Đình Đình đỏ lên, cô hiểu anh muốn xem hiệu quả thế nào nên không dám từ chối. Cô vội vàng cúi đầu nhận lấy số đồ lót ít vải đến đáng thương kia rồi đi vào phòng thử đồ.
Sau đó, Lương Diễn Chiếu chậm rãi đi theo cô, anh ung dung ngồi xuống sofa bên ngoài phòng thử.
Cũng không lâu lắm, bên trong truyền ra giọng nói nhỏ như muỗi kêu của Quý Đình Đình, "Bác sĩ Lương, xong rồi."
Lương Diễn Chiếu đứng dậy đi tới gõ cửa, "Mở cửa ra đi."
Nghe thế, Quý Đình Đình tựa vào phía sau cửa, hơi hé cửa ra lộ một đường nhỏ để anh lách người vào.
Vừa vào phòng thử quần áo, Lương Diễn Chiếu có cảm giác gậy thịt mình tăng size không giới hạn.
Một màn trước mắt, không thể nghi ngờ chính là câu hồn đoạt phách.
Quý Đình Đình mặc áo bra đen viền ren, chất liệu vải mỏng đến nỗi lờ mờ nhìn thấy đỉnh hồng bên trong.
Mái tóc đen nhánh mượt mà đổ dài trên vai như thác nước, cô đứng đó tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi, chất vải đen làm nổi bậc lên làn da trắng như tuyết, khiến cả người cô chìm ngập trong mị sắc.
Nếu nói trước kia áo bra khiến cả người cô trắng trong thuần khiết như đóa hoa sen, thì bây giờ màu áo đen viền ren đã đẩy cô từ thánh nữ băng thanh ngọc khiết vào chốn hồng trần ham muốn, đoạt mất trái tim người ta.
Dời mắt xuống, Lương Diễn Chiếu nhìn thấy váy ôm sát mông vẫn còn mặc trên người cô, anh khẽ nhíu mày, "Cởi váy ra."
"Dạ." Quý Đình Đình cắn môi, cô chậm rãi cởi váy ôm sát mông ra, sau đó ném sang chiếc ghế bên cạnh.
Hôm nay cô không có mặc đồ lót, mà quần lót trong cửa hàng không thể thử.
Thế nên, giờ phút này, nơi bí mật nửa thân dưới hoàn toàn bại lộ trước mắt Lương Diễn Chiếu.
Vùng tam giác trắng như tuyết, một sợi lông cũng không có, đường cong hoa huyệt tuyệt mỹ hơi nhô lên bỗng nhiên co rút lại, khiến người ta không thể không cảm thán, thượng đế tạo người kỳ diệu biết bao.
Bộ nội y này còn phối với tất lưới màu đen, có đai đeo nối với quần chữ T, cho nên Quý Đình Đình không mặc.
Vì vậy, bây giờ hạ thân cô hoàn toàn trống trải.
Lương Diễn Chiếu liếc mắt nhìn lên giá treo quần áo, anh lấy quần chữ T và cả tất chân đưa cho cô, "Bộ này rất thích hợp với em, mặc vào đi, dù sao lát nữa cũng mua mà."
"Dạ." Quý Đình Đình ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng mà cô cầm trên tay nghiên cứu cả buổi, cũng không biết mặt nào của quần chữ T là mặt trước, mặt nào là mặt sau.
Tất nhiên Lương Diễn Chiếu đã nhìn ra, từ trước đến nay có lẽ cô gái lãnh đạm này chưa bao giờ mua quần chữ T, không biết cách mặt cũng bình thường. Gậy thịt anh bị trói buộc trong quần lót thật sự rất khó chịu, anh dứt khoát treo quần áo Quý Đình Đình lên mắc áo rồi ngồi xuống ghế, sau đó kéo cô ôm vào lòng, "Để tôi mặc giúp em."
"Bác sĩ Lương. . . " Hiện tại toàn thân trên dưới Quý Đình Đình chỉ mặc một chiếc bra màu đen viền ren mỏng manh, những nơi khác gần như lộ ra trọn vẹn, bây giờ được Lương Diễn Chiếu quần áo chỉnh tề ôm vào lòng, lúng túng hết sức, cô cảm thấy vô cùng khó xử.
Nhưng mà, Lương Diễn Chiếu không cho phép cô giãy giụa, anh bóp nhẹ lên bờ mông đầy đặn trắng như tuyết, sau đó kề sát vào tai cô khàn giọng nói: "Ngoan một chút, đừng lộn xộn."
Anh cách cô thật sự quá gần, lúc nói chuyện, hơi thở phun lên sườn mặt Quý Đình Đình, nơi bị bàn tay anh bóp bỗng tê tê dại dại, cả người Quý Đình Đình lập tức mềm nhũn, cô không giãy giụa nữa, mặt mày đỏ bừng để mặc anh mặc quần lót và tất chân cho mình.
"Ừm, đây là phía trước, còn hai cái quai này ở đằng sau." Lương Diễn Chiếu vừa dạy cô vừa mở quần chữ T ra, sau đó kéo chân cô từ từ xỏ vào, lướt qua bắp chân, đùi, cuối cùng là kéo đến hông.
Cái này. . . Cái này có thể gọi là quần lót sao? Quý Đình Đình vô cùng nghi ngờ.
Phía sau có hai đai đeo rất mảnh, một trái một phải siết chặt mông cô, còn phía trước . . . Chỉ có một miếng vải nhỏ, đủ che chắn lên nhụy hoa và hoa huyệt cô.
Tuy vải ren rất mềm mại, nhưng mà cảm giác lại không thoải mái như khi cô mặc quần lót vải bông thoáng mát, mà là có hơi đau cùng cảm giác tê ngứa nhè nhẹ.
Ngay sau đó, trong lúc cô còn mơ màng chưa nhận ra, Lương Diễn Chiếu đã nhanh chóng mang tất lưới đen lên cho cô, cuối cùng còn gài móc khóa kết nối với quần chữ T, như thế bộ nội y này mới xem như mặc hoàn hảo.
"Được rồi, đứng lên cho tôi xem nào." Lương Diễn Chiếu ra lệnh.