Bác Sĩ Hà Cầu



Trần Noãn chạy đến cửa phòng bếp, ló đầu nhìn vào cười hì hì: “Cố Thanh Thời, em giúp anh rửa bát nhé?”

Cố Thanh Thời cảm thấy bất ngờ, ngoái đầu lại: “Hiếm có nhỉ, bình thường em vẫn lười lắm mà?” Chiếc tạp dề buộc ở thắt lưng đàn ông thật có sức hấp dẫn không thể chối từ, nhất là với Trần Noãn.

Trần Noãn từng tới nhà Cố Thanh Thời vài lần, nhưng mỗi lần đều chỉ ngồi chơi với Tạ Bân sam, cơm nước xong Tạ Bân Sam chạy qua giúp anh còn cô vẫn tiếp tục nằm lười trên sô pha dưỡng mỡ.

“Nhân chi sơ tính bản thiện ạ.” Cô cười ngại ngùng.

Kể cũng lạ, người ta diễn trò ám chỉ, thả thính Cố Thanh Thời chưa chắc đã để mắt tới nhưng hễ là Trần Noãn thì anh đều thấy hết, lần nào cũng bị lừa, cũng tin là thật.

Anh bật cười: “Vậy được rồi, anh rửa, em lấy khăn lau khô nhé.”

“Vâng ạ.” Cô nhanh chóng chạy lại giúp.

“Cẩn thận khéo vỡ đĩa đó.”

“Sao anh không bảo cẩn thận kẻo cứa vào tay em.”

Cố Thanh Thời quay đầu lại nhìn, nghiêm túc suy nghĩ: “Bởi vì nếu đĩa không vỡ thì tay em sẽ không sao.”

“Nói cũng phải.”

“Thì ra chị xinh đẹp trong điện thoại của anh là bác sĩ Tạ.”

“Ừ.”

“Anh đổi hình khác được không?” Trần Noãn thuận miệng hỏi, cũng chẳng hy vọng gì, dù sao Cố Thanh Thời cũng không thương chị ấy.

Cố Thanh Thời nghiêm túc hỏi: “Vì sao?”

“Vì em không thích thôi.” Trần Noãn nói thật, tay vẫn lau chùi bát đĩa, xong chiếc nào thì cất luôn lên chạn.

Bên bệ cửa sổ phòng bếp có đặt rất nhiều chậu sen đá. Lần trước thấy Cố Thanh Thời thích nên cô đã nghiên cứu tụi này, đám sen đá ở đây có đỉnh màu hồng, tên là sen đá thạch ngọc.

Quay người lại, Cố Thanh Thời vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ, Trần Noãn ngẫm nghĩ, muốn kiếm thang cho anh xuống. Còn chưa đợi cô nói, Cố Thanh Thời bỗng dưng lại gật đầu rồi tiếp tục rửa bát. Trần Noãn đột nhiên cảm thấy chính cô cũng không hiểu nổi.

Trần Noãn nhìn lại mấy chậu sen đá rồi tiếp: “Cố Thanh Thời à, anh để nó ở đây ám hết dầu mỡ vào thì sao?”

“Nên cần xuyên phải tắm rửa cho sạch.”

“Vậy phiền lắm, sao không đem vào phòng khách.”

Phòng khách nhà Cố Thanh Thời cũng bày sen đá đủ chậu to chậu nhỏ, xếp ngay ngắn trên một giá gỗ, mỗi một chậu cây đều xanh mướt, sạch đẹp. Trần Noãn hỏi xong lại tự thấy là hỏi thừa. Khi cô bảo đang cưa cẩm một anh bác sĩ ngoại khoa, một người bạn đã phân tích cho cô đủ mặt ưu nhược của cái nghề này. Bạn ấy nói rất nhiều nhưng đến giờ cái Trần Noãn nhớ kỹ nhất là hầu như bác sĩ nào cũng có một sự cố chấp với vấn đề vệ sinh, cho nên nếu anh mỗi ngày đều phải kiên nhẫn tắm rửa cho từng chậu cây này thì cũng không hẳn anh đã thấy phiền.

Kể cả Cố Thanh Thời không phải là bác sĩ thì với tính cách của anh, sống một mình, ít bạn bè, việc dọn rửa này rất có thể là một thú vui giết thời gian hằng ngày.

“Nuôi chúng thì không nên thấy phiền, thứ cây này vốn đã dễ nuôi, lại càng không phiền.” Cố Thanh Thời cười.

“Cố Thanh Thời, có phải có rất nhiều con gái muốn ngủ cùng anh có phải không?” Trần Noãn ngắm nghía nụ cười của anh, bỗng dưng nổi hứng lưu manh trêu ghẹo.

Cố Thanh Thời nghiêm mặt lại: “Trần Noãn à, con gái đừng nên nói năng như thế, phải dè dặt chứ.” Vẻ mặt anh khi nói vừa rất đứng đắn, trưởng thành lại hơi có nét ngượng ngùng.

Trần Noãn biết thừa tính anh không cáu thật nên vẫn vui vẻ cười đùa: “Em cứ không dè dặt đấy, anh đánh em đi.”

Cố Thanh Thời đỏ mặt quay đầu đi: “Anh không đánh em.”

Trần Noãn cười trộm sau lưng anh, tay vẫn chăm chỉ lau khô bát đĩa xếp lên chạn. Chỉ cần tưởng tượng trong phòng khách có một người phụ nữ đang buồn bực ngồi đấy là lại thấy cực vui vẻ.

Rửa xong bát đĩa, Cố Thanh Thời ở lại thu dọn nốt, Trần Noãn ra khỏi phòng bếp. Tạ Đông Sơ không còn ở phòng khách, không biết là đã vào phòng nào nhưng Trần Noãn cũng không buồn quan tâm.

Trần Noãn ngồi xổm trước giá cây sen đá, ngắm nghĩa từng chậu cây xanh mơn mởn. Cô đưa ngón tay vuốt thử, đúng là không có tí bụi nào, người này thật đáng kinh ngạc, cưới được anh là thắng lợi lớn nhất của đời người rồi!

“Thích lắm à?” Cố Thanh Thời đi ra thấy Trần Noãn đang xem mấy cái cây thì hỏi.

“Vâng ạ.” Trần Noãn đáp. Câu này chỉ là tiện miệng đáp vậy, thực ra Trần Noãn không thích cây cối lắm, có sống dai như đỉa cũng không trụ được trong tay cô.

“Vậy lát nữa anh tặng em một chậu.” Cố Thanh Thời bỏ ống tay áo xuống, lại sô pha ngồi.

Bác sĩ Cố có nhã ý tặng quà, Trần Noãn sướng điên, mắt như phát sáng, tinh thần vui phơi phới.

Thấy Cố Thanh Thời đang xếp lại đồ đạc cho Tạ Đông Sơ, Trần Noãn không muốn giúp nên dựa người vào sô pha, được một lát thì bắt đầu buồn ngủ, lúc Cố Thanh Thời xoay người lại nhìn thì cô đã chìm vào giấc mộng.

Anh thử gọi một tiếng, không thấy cô đáp lại bèn vào phòng tìm tấm chăn đắp lên người cho cô.

Tạ Đông Sơ vừa khéo đi từ phòng trong ra thấy cảnh này, trong lòng khó chịu. Cô ta đưa chiếc hộp trong tay ra: “Thanh Thời à, anh lại đây xem đi, em mang quà cho anh này.”

Cố Thanh Thời gật đầu, dém lại chăn rồi đi qua.

“Anh xem đi.”

Chiếc hộp không nhỏ, lại hơi nặng, Cố Thanh Thời mở ra, bên trong là một cái hộp khác. Tạ Đông Sơ nhìn anh vẻ chờ mong. Anh liền mở tiếp. Bên trong là một chậu hoa to hơn bàn tay, màu trắng sứ, bề mặt nhẵn bóng, điểm vài đóa hoa đỏ rực.

“Em đi ngang qua thấy hay nên mua tặng anh, trồng cái cây sen đá nào anh thích nhất vào nhé.” Tạ Đông Sơ thỏ thẻ, không nói rõ ra chậu hoa này tinh xảo cỡ nào.

Cố Thanh Thời nhìn ngắm nó rồi mỉm cười: “Cám ơn em, thật không tồi, để trồng hoa cỏ thì hơi phí.”

“Đâu ạ, nó chỉ là một cái chậu hoa bình thường nhưng được làm tỉ mỉ hơn chút thôi, anh nhất định phải trồng cái cây anh thích nhất đó.” Tạ Đông Sơ nháy mắt làm duyên mấy cái, mang theo chút nũng na nũng nịu của con gái.

Cố Thanh Thời nghiêm túc nghĩ xem mình thích cái cây nào nhất, nghĩ mãi không ra, đành phải nói: “Hình như cây nào anh cũng thích như nhau, hay là em chọn một cây đi?”

Tạ Đông Sơ che miệng cười: “Vâng, để em.”

Đổi chậu cây xong, Tạ Đông Sơ ngồi xuống xếp đồ trong va li, vừa làm vừa nói: “Ở bên đó em chẳng thích mấy, ăn cơm cũng không quen, nói là đi trao đổi, lại cứ muốn giữ luôn người, trong khi mình không muốn, thật là phiền.”

Cố Thanh Thời cố nghĩ lại dáng vẻ thường ngày là Tạ Bân Sam thì sẽ đáp thế nào rồi mới đáp: “Không quan tâm đến họ là được.” Bình thường anh trai cô ấy sẽ nói đó là do sức hấp dẫn của em gái cậu ta quá mạnh, nhưng Cố Thanh Thời không thể nói vậy được nên không học theo.

“Đúng thế đó, em không quan tâm đến họ.” Tạ Đông Sơ ngẩng lên cười, vẫn cư xử giống như trước đây, họ là bạn bè bằng vai phải lứa, hoặc có khi lại giống một cô em gái nhỏ nương tựa vào anh.

Thấy Cố Thanh Thời mỉm cười, Tạ Đông Sơ cảm thấy anh không hề thay đổi nhưng cứ nghĩ đến cô gái đang ngủ trong phòng khách lại thấy cổ họng nghèn nghẹn, khó mà nuốt trôi được.

“Thanh Thời à, anh có biết là em gái kia thích anh không?”

Cố Thanh Thời nhất thời ngạc nhiên rồi mới đáp: “Em nghĩ nhiều rồi.” Vừa nói vừa tiện tay giúp cô xếp quần áo lên giường.

“Không phải đâu, em nhìn qua là thấy ngay. Anh lúc não cũng nghĩ người khác quá đơn giản, nếu em ấy không thích anh, tại sao suốt ngày bám lấy anh, quan tâm anh như vậy, anh thấy đó là điều một bệnh nhân bình thường đều làm sao? Anh từng có nhiều bệnh nhân như vậy, ai cũng làm giống em ấy cả ư? Nếu anh không thích em ấy thì nên để tâm một chút, bảo cho em ấy rõ.”

Cố Thanh Thời không hiểu, đã không thích thì sao phải để tâm nữa? Nhưng anh không nói ra.

“Đông Sơ à, sao em lại nghĩ người ta phức tạp như thế? Kết giao bạn bè không phải là chuyện tùy duyên hay sao? Em ấy với anh có duyên nên trở thành bạn bè, làm gì có nhiều uẩn khúc như em nói, anh không biết, cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa đâu.”

Tạ Đông Sơ sững sờ, cảm thấy hơi chua xót, hơi sợ hãi, không biết nói gì. Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Thời nói với cô bằng kiểu giọng như vậy, với người khác thì chỉ là giọng nói bình thường nhưng cô biết, anh có hơi bất mãn.

Xếp xong quần áo, anh đứng lên: “Chuyện của anh, anh tự biết.” Anh nói như an ủi, lại cũng như than phiền.

Cố Thanh Thời xem đồng hồ trên tường, lay người gọi Trần Noãn dậy: “Trần Noãn, mau dậy đi, anh tiễn em về.”

Tạ Đông Sơ đi theo sau lưng, tay kéo va li.

Trần Noãn dụi mắt, mơ màng nhìn hai người, ngáp một cái rồi gật đầu. Cố Thanh Thời lấy áo khoác cho cô. Tạ Đông Sơ hoàn toàn bàng quan.

Lúc ra tới cửa, Trần Noãn bỗng nhớ ra chậu sen đá, mắt nhìn đăm đăm vào trong phòng khách, lại ngại mở lời trước. Cố Thanh Thời nhìn theo, chợt nhớ ra nên mỉm cười, vào lại phòng khách, chọn một chậu không lớn lắm, nhìn qua cũng không đẹp nhưng rất khỏe mạnh, mập mạp.

“Sao anh không tặng em chậu nào đẹp chút chứ.” Trần Noãn miệng thì khiếu nại nhưng tay vẫn ôm khư khư chậu cây, sợ bị đòi lại.

“Chậu đẹp khó chăm lắm, em không nuôi nổi đâu.” Cố Thanh Thời thật thà đáp, đưa tay khép cửa nhà lại.

“Vậy thì thôi.” Trần Noãn cảm thấy cũng có lý, ngón tay miết một lượt quanh miệng chậu cây màu trắng.

Vừa mới tỉnh ngủ nên đầu óc Trần Noãn chưa được tỉnh táo lắm, không thích nói chuyện, mắt thì nửa nhắm nửa mở, trông rõ gà gật.

Cố Thanh Thời không hiểu sao mình lại đem tặng cô cái chậu sen đá mình rõ thích đó, thấy cô đi đứng xiêu vẹo bèn đưa tay ra giữ, sợ cô sảy chân lại ngã. Cô quay đầu nhìn anh cười ngu ngơ.

Tạ Đông Sơ không nói gì cũng không có gì để nói, chẳng nhìn Trần Noãn lấy một lần.

Chú thích:

Sen đá thạch ngọc: tên danh pháp là Sedum rubrotinctum. Hình ở đầu và cuối bài đều là em nó cả.

"1379254703-2774832334"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui