Bác Sĩ Hưng Xin Dừng Bước

Cho dù chuyện gì xảy ra thì người thương bạn sẽ bảo vệ bạn.

Phục Hưng xông đến, nắm chặt cổ tay của Quỳnh Thy, anh bình thường rất ôn hòa nhưng ngay lúc này lại gằn giọng:

“Buông tay!”

Ánh mắt lạnh lùng khiến người đối diện không rét mà run. Quỳnh Thy bật khóc, cô ta nũng nịu:

“Em đau!”

“Buông ra!”

“Được! Em buông là được chứ gì!”

Đợi khi Quỳnh Thy buông tay ra, anh liền kéo Mạc Thiên Di ra phía sau của mình. Giọng nói lúc này trở nên nghiêm túc, gương mặt không chút biểu cảm:

“Quỳnh Thy! Em nghe cho kỹ đây: Chúng ta kết thúc rồi!”

“Vì nó sao?”, Quỳnh Thy nghe xong ngửa mặt lên cười rồi dùng một tay chỉ về phía Mạc Thiên Di.

“Không phải! Là vì em! Anh thật sự rất mệt! Em có thấy mệt không? Phải! Trước đây anh thật sự rất thích em. Nhưng càng lúc, em lại làm anh cảm thấy nghẹt thở, kiểm soát! Nếu em cảm thấy chúng ta có thể làm bạn được thì anh cũng sẵn lòng. Còn nếu không anh sẽ biến mất trước mắt em!”

Quỳnh Thy đứng đó, bất lực và chết lặng. Hai hàng nước mắt tuôn rơi nhìn người con trai trước mặt. Cái ngày cô sợ nhất cũng đã đến. Cô rất thương anh. Anh thật sự là một người hoàn mỹ trong mắt cô. Khiến cô cảm thấy mất dần tự tin rồi càng lúc càng sợ mất anh nên lúc nào cô cũng muốn kiểm soát anh.

Nhưng cô không biết được, cái đạo lý đơn giản nhất chính là: Cái gì của mình thì sẽ mãi là của mình.

“Tại sao bây giờ mới nói với em!”

Anh không trả lời cô, chỉ đứng im lặng. Mạc Thiên Di đứng ở phía sau nhìn thấy người con gái ấy khóc. Cô thấy hình ảnh của mình trong đó. Có lẽ ngày xưa bản thân cô cũng đã từng như vậy. Cô lấy khăn giấy trong tay mình ra đưa về phía Quỳnh Thy.

Quỳnh Thy lấy tay hất mạnh tay Mạc Thiên Di ra: “Đừng có giả vờ mèo khóc chuột”.

“Con gái phải yêu thương bản thân mình thay vì dành thời gian cho một người không yêu mình!”, Mạc Thiên Di đang nói Quỳnh Thy cũng là nói với chính cô.

Cô quay đi mặc kệ hai người đứng đó. Phục Hưng chạy theo kéo tay cô lại:

“Em đi đâu?”

“Về nhà!”

“Anh đưa em về!”

Mạc Thiên Di hất tay anh ra: “Không cần!”

Ba người đứng đó, không ai đi về phía ai. Trong tiếng nhạc sập sình, lòng người trở nên hoang mang và cô độc.

Phục Hưng chạy theo Mạc Thiên Di. Anh suy nghĩ thật lâu cuối cùng cũng nói ra:

“Anh giả vờ không quen em vì anh không muốn cô ấy làm phiền đến em!”

Mạc Thiên Di cười khẩy: “Vậy tính ra anh thật tốt! Thế còn hôm nay? Lời cũng đã nói ra không sợ phiền em sao?”

“Xin lỗi vì anh không dứt khoát!”

Nghe xong cô không muốn nghe tiếp nửa, trực tiếp rời đi. Không biết tại sao nhưng Mạc Thiên Di không muốn đi nữa. Cô chỉ muốn chạy. Chạy càng xa càng tốt. Chỉ thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Đau đớn!



Mấy ngày hôm sau, anh cũng không còn đứng trước nhà đợi cô đi học nữa. Số của anh cô cũng chặn luôn.

Trên đường đi học, cô thấy đôi học sinh chở nhau. Cô thở dài. Rồi vừa chạy xe vừa nhìn phong cảnh.

Ngay cả cái cây cũng quấn vào nhau. Cô bực quá chạy thật nhanh. Đến đèn xanh đỏ thì có một nam sinh nhảy ra chặn đầu xe cô:

“Để tớ chở cậu!”

Mạc Thiên Di giật mình, tim muốn nhảy ra ngoài, buông chiếc xe đạp ra chạy vào lề đường.

Gia Hàn tiến lại gần đỡ cô dậy: “Mạc Thiên Di! Cậu có sao không?”

Mạc Thiên Di nhìn Gia Hàn, thái độ cực kỳ bày xích, cô lấy tay hất tay hắn ra:

“Mau tránh ra đi!”

Gia Hàn tức giận nhưng hắn kìm lại, giữ thái độ ôn nhu với cô:

“Dù ghét tôi nhưng cũng phải yêu thương bản thân mình chứ! Nhưng mà tôi có làm gì đâu? Tôi chỉ…”

“Tránh ra đi! Chỉ cần mấy người xuất hiện là mọi xui xẻo đều kéo theo! Làm ơn tránh ra!”

Bỗng dưng nhiều người vây quanh xem tình hình, Mạc Thiên Di đứng dậy lấy xe đạp chạy tiếp nhưng khổ nỗi vừa lúc này cô quăng xe khá nhanh nên chiếc xe đạp bị méo bánh. Bây giờ chỉ còn cách dắt bộ.

Nhìn bộ dạng của cô trông thảm thương vô cùng. Đắt bộ được một chút thì Gia Hàn ở phía sau nhẹ giọng nói:

“Xin lỗi! Để tôi sửa lại cho!”

Mạc Thiên Di không thèm quay nhìn, giọng cô lạnh lùng: “Không cần!”

Hắn chạy lên níu tay cô lại: “Xin cậu! Nếu không cho tớ sửa sai thì tớ sẽ ở đây la lớn!”

“Chưa đủ mất mặt?”

“Tớ làm thật cho cậu xem!”, vừa dứt lời, Gia Hàn hét thật lớn mọi người xung quanh đều dồn mắt nhìn về Mạc Thiên Di.

Lần này cô chịu thua hắn rồi, đưa xe đạp cho hắn đi sửa.

Trong lúc đợi người thợ sửa xe, hắn ngồi trên ghế đá đối diện cô. Dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô:

“Xin lỗi!”

Mạc Thiên Di im lặng. Hắn lại tiếp tục không bỏ cuộc:

“Gia Hàn tôi, chỉ muốn chở cậu đi thôi. Vì vết thương cậu còn chưa lành! Hơn nữa, tôi muốn làm gì đó cho cậu!”

Không có lời hồi đáp, hắn vẫn tiếp tục nói. Những lời hắn nói, cô đều không chú ý đến. Ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, chiếc điện thoại vẫn im lìm. Cô đợi điều gì chứ?

“Xe sửa xong rồi!”, tiếng của chú sửa xe vang lên.

Mạc Thiên Di như bừng tỉnh nhào lên xe đạp, chạy thật nhanh.

Gia Hàn đứng đó còn gọi theo: “Này…”

“Khoan! Cậu bé trả tiền rồi hãy đi!”

Gia Hàn quay sang nhìn chú sửa xe: “Sao bạn ấy lại không thích cháu?”

“Chú em xem lại cách ăn ở của mình thế nào đi rồi hỏi!”

Gia Hàn lấy tiền từ trong túi ra đưa cho chú sửa xe. Hắn vừa nhìn theo bóng cô vừa lẩm bẩm:

“Mặt mình đẹp trai mà? Sao lại không thích nhỉ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui