Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động


Bẵng một tháng trôi qua, mối quan hệ giữa Kiều Dương và Hà Mật Khuê không đến mức tiến vào giai đoạn nồng cháy, nhưng thời gian ở bên cạnh nhau cũng nhiều hơn trước đây.
Dựa vào lý do nhà Hà Mật Khuê gần bệnh viện, mỗi lần Kiều Dương đến cùng cô ăn tối liền lấy cớ ngủ lại qua đêm, cuối tuần lại đưa cô về ăn cơm cùng bố mẹ anh.
Sáng thứ bảy, Hà Tố Như trực ca đêm về tới, vừa bước vào nhà lại bắt gặp cảnh tượng quen thuộc, Kiều Dương từ phòng Hà Mật Khuê thong dong bước ra.
Hà Tố Như đối với việc Kiều Dương “đóng đô” ở nhà mình và cùng Hà Mật Khuê phát triển tình cảm từng ngày, cô nàng không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vô cùng khoái chí khi tất cả vẫn diễn ra theo kế hoạch ban đầu.
Chạm mặt nhau, Hà Tố Như cười cười gian, nhân lúc nhìn thấy sắc mặt Kiều Dương đang tốt, cô nàng liền tranh thủ kiếm lợi: “Cả tháng nay anh ở đây, tiền điện nước có phải nên chia ba không, anh rể?”
Về cuối câu, Hà Tố Như nhấn nhá đúng trọng tâm cần thiết, quả nhiên Kiều Dương nghe xong liền nhếch môi cười, câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của cô nàng.
“Đòi tiền sai người rồi.”
Hà Tố Như rất nhanh đã hiểu ý của Kiều Dương, nghĩ đến việc Hà Mật Khuê được anh tin tưởng giao tiền quản lý dù chưa kết hôn, cô nàng buộc phải cảm thán trong lòng.
Phải đợi đến lúc Kiều Dương rời khỏi nhà, Hà Tố Như mới dám mon men chạy đi tìm Hà Mật Khuê hỏi cho kỹ.
Vẫn như thường lệ, Hà Mật Khuê luôn làm việc trong phòng.

Hà Tố Như sau khi xông cửa vào liền chạy ào đến bên cạnh, hớn hở hỏi: “Chị, bác sĩ Kiều đưa tiền cho chị giữ sao?”
“Ừm, sao thế?” Hà Mật Khuê tập trung vẽ tranh, chỉ liếc nhanh qua Hà Tố Như một cái, lơ đễnh hỏi lại.
Hà Tố Như không vội đáp, cười cười bí hiểm chống hai tay lên mặt bàn, hạ thấp trọng tâm cơ thể cho ngang bằng Hà Mật Khuê, trong lời nói vui vẻ vẫn lộ ra sự lo lắng: “Tuy anh chị bây giờ xem nhau là người nhà, nhưng có giấy hôn thú vẫn chắc ăn hơn.”
Hà Mật Khuê hiểu ý tứ của Hà Tố Như, nhưng giờ đây cô có lý do để không quyết định tiến tới hôn nhân quá vội vàng.
Thứ nhất, Hà Mật Khuê và Kiều Dương vẫn chưa đạt được yêu cầu của ông nội anh là phải có cháu cố.
Thứ hai, nếu vì sợ thiệt thòi không có được quyền giành tài sản hay nuôi con khi chẳng may đổ vỡ, dù có ràng buộc hôn thú, Hà Mật Khuê dĩ nhiên không đấu lại Kiều gia.
Ngày trước, Hà Mật Khuê và Kiều Dương vẫn vô tư nghĩ rất đơn giản, chỉ cần muốn cứ làm là xong, nhưng thực tế lại có rất nhiều chuyện cần phải để tâm cân nhắc.

Suốt thời gian qua ở bên cạnh nhau, Hà Mật Khuê cũng đã nhận ra rất nhiều điều, tưởng chừng không đáng nhắc, thực chất lại vô cùng quan trọng để lưu tâm.
Công việc Kiều Dương rất bận rộn, đi sớm về muộn là chuyện thường tình.

Nhiều đêm nằm xuống Hà Mật Khuê đã nghĩ, nếu như tình trạng này cứ mãi kéo dài, dù cho ở chung một nhà, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc con cái sẽ cảm nhận được sự chăm sóc thương yêu trọn vẹn từ bố.
Ngày đó Hà Mật Khuê cứ ngây ngô nghĩ cho bản thân nên mới muốn làm mẹ đơn thân nuôi con, khi nhớ lại tuổi thơ mình đã trải qua, cô thật sự sợ con mình sẽ tổn thương giống như cô.
Suy nghĩ cho kỹ càng lại, Hà Mật Khuê lại có chút lưỡng lự trong việc sinh con và kết hôn với Kiều Dương, thế nên cô muốn dành ra một khoảng trống để cân nhắc chính xác hơn về đoạn đường sắp tới.
Buổi chiều Kiều Dương từ bệnh viện ghé qua đưa Hà Mật Khuê về ăn cơm cùng bố mẹ anh, trên đường đi anh ghé vào cửa hàng mua thêm vịt quay.
Ngồi đợi trên xe, dõi theo bóng dáng nổi bật cao ráo của Kiều Dương giữa những người khách đang ra vào trước quán, Hà Mật Khuê bất giác nhận ra cô từng rất nhiều lần bị vẻ ngoài nghiêm chỉnh tử tế của anh mê hoặc.
Tiếc rằng trong lòng Hà Mật Khuê luôn tồn tại những vết nứt về tình yêu hôn nhân, kể cả khi nhận ra cảm tình mình dành cho Kiều Dương dần lớn lên, song song vẫn là nỗi sợ hãi vô hình đeo bám ngăn cách giữa cả hai.
Hà Mật Khuê vô thức thở dài một hơi chán nản bản thân, cô rời mắt khỏi Kiều Dương, cúi đầu tự xua đuổi ý nghĩ tiêu cực.
Không rõ qua bao lâu, cửa sổ xe bất chợt vang lên hai tiếng gõ, Hà Mật Khuê theo phản xạ xoay đầu nhìn, thấy Kiều Dương đứng bên ngoài cô liền hạ cửa kiếng xuống.
Cô còn chưa kịp hé môi hỏi, Kiều Dương bỗng đưa đến một cây kem ốc quế.

Tâm tình phiền não của Hà Mật Khuê thoáng chốc đã tươi tỉnh trở lại, cô bất giác mỉm cười cầm phần dưới cùng của vỏ kem được quấn bằng khăn giấy.
Đợi Hà Mật Khuê cầm kem xong, Kiều Dương chợt chồm người vào trong xe, mở hộc tủ phía trước chỗ cô ngồi lấy ra túi khăn giấy, rút vài tờ đặt trên đùi cô tránh kem chảy rơi bẩn quần áo.
Con ngươi của Hà Mật Khuê chuyển động dõi theo từng cử chỉ của Kiều Dương, tâm trí hoàn toàn bay quanh quẩn người anh.
Trong lúc đợi nhân viên gói đồ ăn, Kiều Dương đứng ngoài xe, gác hai tay lên thành cửa sổ.
Quan sát sắc mặt hồng hào khác hẳn tháng trước của Hà Mật Khuê, Kiều Dương mỉm cười hài lòng.

Ở tình cảnh hiện tại của cả hai, có công “nuôi, dưỡng” cô từ một người mặt mũi xanh xao sang tươi tắn có sức sống, anh đương nhiên khó tránh tự hào kiêu ngạo.
Trông thấy Hà Mật Khuê ăn uống ngon miệng, Kiều Dương buộc miệng cảm thán: “Em xem, chúng ta bây giờ có phải rất giống người yêu không?”
Miếng kem lạnh vừa đến cổ họng của Hà Mật Khuê, vì một câu nói của Kiều Dương lập tức nghẹn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui