Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động


Sợ bố mẹ phát hiện nửa đêm nửa hôm có đàn ông đến tận nhà tìm Hà Mật Khuê, Hà Tố Như giúp cô lén lút thăm dò địa bàn trước mới đưa cô ra ngoài.
Kiều Dương đứng tựa người vào đầu xe chờ đợi, xuyên qua song sắt của cánh cửa cổng bắt gặp hai chị em Hà Mật Khuê lén lén lút lút trốn ra như ăn trộm.
Hà Mật Khuê ra đến nơi, đối diện trực tiếp với Kiều Dương, cảm giác xấu hổ ngại ngùng bỗng chốc lại bao vây.
Thấy Hà Mật Khuê ngập ngừng không tiến về phía trước, Kiều Dương chủ động đi về chỗ cô.

Hai tay anh dang thấp, Hà Mật Khuê vẫn đinh ninh anh muốn ôm, cô liền đứng yên đợi anh ôm.
Nào ngờ, khi đến gần nhau, hai tay Kiều Dương bất ngờ giơ lên ôm lấy mặt Hà Mật Khê nâng cao, chớp mắt đã phủ môi lên môi cô.
Hà Mật Khuê kinh ngạc tròn mắt, ngay cả Hà Tố Như đứng gần đó cũng há hốc sững sờ.
Rất nhanh Hà Mật Khuê lấy lại được ý thức, cô vội vung tay đẩy Kiều Dương ra, nhưng anh không những không chịu buông, còn cố ôm chặt hai bên má cô cưỡng hôn.
Nghe tiếng cười khe khẽ của Kiều Dương, tâm tình của Hà Mật Khuê cũng trở nên vui vẻ theo, hai bàn tay đang đặt ở bờ ngực săn chắc trượt xuống nhéo eo anh.
Hà Tố Như đứng một bên, không khống chế được vẻ mặt đầy khinh bỉ trợn mắt kỳ thị nhìn đôi nam nữ trước mặt ôm ấp đùa giỡn.
Không nhìn nổi nữa, Hà Tố Như cố ý ho một tràng dài thành công lôi kéo sự chú ý của Hà Mật Khuê.

Nhưng Hà Mật Khuê vừa xoay đầu về hướng Hà Tố Như, Kiều Dương còn kìm mặt cô lại hôn lên má một cái mới buông ra.
Trong khi Kiều Dương và Hà Mật Khuê mặt rạng mày rỡ vì gặp lại nhau, Hà Tố Như chỉ biết thu mình một góc cam chịu.
Trôi qua một hồi lâu, khi chuẩn bị trở vào nhà, từ phía xa xa bố mẹ Hà Tố Như không rõ từ khi nào đứng chắp tay sau lưng dõi theo.

Vừa thấy Kiều Dương định rời đi, ông bà liền nhanh chân ra cổng gọi vào nhà.
Cuộc ra mắt bất đắc dĩ diễn ra vào mười một giờ đêm, bố mẹ Hà Tố Như dường như có cảm tình rất tốt với vẻ ngoài sáng sủa, nghiêm chỉnh của Kiều Dương.

Nghe nói anh là bác sĩ chính, lại còn là bác sĩ hướng dẫn Hà Tố Như thực tập, ông bà càng thêm nhiệt tình với cháu rể tương lai này.
Hỏi thăm tình hình và gia cảnh một chút, bố mẹ Hà Tố Như giữ Kiều Dương ở lại qua đêm.

Hà Mật Khuê và Hà Tố Như không phản đối, Kiều Dương lại càng không có ý từ chối.
Hà Mật Khuê đưa Kiều Dương lên phòng của mình, sẵn tiện dọn dẹp qua một lượt rồi sang phòng Hà Tố Như ngủ.

Dù gì giữa cô và anh vẫn chưa kết hôn, trong nhà lại có người lớn nên không tiện ở chung phòng.
Vào trong phòng, Hà Mật Khuê đi thẳng đến bàn dọn dẹp đống bừa bộn, lên tiếng nhắc: “Đêm nay anh ngủ ở đây nhé, tôi ở...”
Hà Mật Khuê còn chưa kịp nói xong, Kiều Dương phía sau lưng bỗng ôm chầm lấy cô.

Tuy không nhìn thấy được biểu cảm của Kiều Dương ra sao, nhưng Hà Mật Khuê cảm nhận được hơi thở trầm tĩnh quyến luyến của anh phả trên cổ mình.
“Anh...!Á!”
Bầu không gian lãng mạn vừa mới nhen nhóm cháy lập tức bị Kiều Dương chính tay dập tắt, Hà Mật Khuê còn chưa kịp bày tỏ cảm xúc đã bị anh nhấc lên ném thẳng lên giường.
Giữa lúc Hà Mật Khuê còn đang hoang mang tròn mắt dõi theo Kiều Dương, anh đứng ở cuối giường, hiên ngang cởi nút áo.

Lần đầu tiên, Hà Mật Khuê nhìn thấy được biểu cảm sâu xa cùng ánh mắt mờ đục của Kiều Dương dành cho mình.
Hà Mật Khuê nhất thời không tiếp nhận được dáng vẻ khác thường đáng sợ này của Kiều Dương, mi mắt cô mở to không dám chớp, bộ dạng cảnh giác trong tư thế sẵn sàng tháo chạy.
Nhìn Hà Mật Khuê căng thẳng nuốt nước bọt, Kiều Dương không nhịn được nhoẻn miệng cười.

Anh cởi áo sơ mi đặt qua một bên, từ tốn tiến đến áp con thỏ đang giả hổ dưới thân mình.
“Em nhớ tôi không?”
Giọng nói trầm ấm của Kiều Dương bất chợt vang lên xóa tan sự xa cách đang cố chen vào cả hai.

Chỉ là một câu hỏi ngắn gọn lại trực tiếp đánh thẳng vào điểm yếu trong tim Hà Mật Khuê.
Nhớ, cô dĩ nhiên nhớ anh, thậm chí là nhớ ngay trong ngày đầu không gặp nhau.
Không đợi nghe câu trả lời, Kiều Dương đã hạ thấp đầu thu hẹp khoảng cách giữa hai gương mặt.

Thời khắc môi sắp chạm môi, Hà Mật Khuê lập tức co rút người, hoảng loạn tìm cớ tránh né tình huống xấu hổ.
“Hôm nay bận như vậy, anh không mệt sao?”
Động tác của Kiều Dương chợt khựng lại, nét mặt suy tư chốc lát.

Anh bỗng nhiên chuyển người nằm ngửa ra, từ tốn đáp: “Tôi nằm yên nhắm mắt, em muốn làm gì thì làm đi.”
Hà Mật Khuê: “...”
Vài phút trôi qua, Hà Mật Khuê vẫn còn trong trạng thái bất động, Kiều Dương mất kiên nhẫn lay tay cô, vừa thúc giục vừa đe dọa: “Tôi đang mệt, nếu còn lao lực quá sức sẽ nguy hiểm.”
Hà Mật Khuê vội bật dậy xoay người nhìn anh, nghiêm túc góp ý: “Vậy anh nghỉ ngơi đi.”
“Không được.” Kiều Dương dứt khoát từ chối, nghiêm chỉnh nhấn mạnh: “Chuyện quan trọng, không nên dời lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui