Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động


Vì còn phải thu xếp chuyện nhà cửa, Hà Mật Khuê hẹn lại với mẹ Kiều Dương vào hôm sau sẽ chuyển đến ở nhà bà trong thời gian anh không ở bên cạnh.
Về việc thông báo với Kiều Dương về chuyện cả hai đã có con như mong muốn, Hà Mật Khuê muốn đợi đến khi anh về, tự nói với anh và xem phản ứng thực tế của anh.
Qua gần một giờ trưa, Hà Mật Khuê vừa ăn cơm xong định dọn dẹp thì nhận được điện thoại của Hà Tố Như.

Dù chỉ mới bắt máy, cô nàng còn chưa nói gì thì Hà Mật Khuê cũng nghe được sự hớn hở của Hà Tố Như về chuyến đi lần này.
Đường truyền vừa kết nối, Hà Tố Như đầu dây bên kia đã phấn khích nói: “Chị, đoàn vừa hạ cánh, ở đây đẹp lắm...”
Tiếng Hà Tố Như chưa kịp nói xong thì đã cúp máy ngang, Hà Mật Khuê khó hiểu tự kiểm tra điện thoại, ngỡ điện thoại của mình hư thì cuộc gọi đến của Kiều Dương lại hiện lên.
Hà Mật Khuê vừa nhấn nút nghe, giọng nói lanh lảnh của Hà Tố Như đã vang văng vẳng trong điện thoại: “Anh rể! Anh muốn nói chuyện với chị thì phải đợi em nói hết câu đã chứ!”
Nghe được giọng điệu trách móc của Hà Tố Như dành cho Kiều Dương, Hà Mật Khuê bất giác cong môi cười.

Nếu cô đoán không nhầm, khi nãy anh đã ngắt điện thoại của Hà Tố Như đang gọi cho cô để giành cuộc nói chuyện trước.
“Em đã ăn gì chưa?”
Giọng nói trầm ấm của Kiều Dương khẽ vang lên, lập tức kéo tâm trí mơ màng của Hà Mật Khuê trở về thực tại.

Cô lấy lại tỉnh táo, lên tiếng đáp: “Vừa mới ăn xong, đang định dọn dẹp thì Tố Như với anh gọi đến.”
Kiều Dương ậm ừ muốn nói gì đó, ngập ngừng mãi một hồi mới hạ thấp giọng dặn dò: “Ăn ngoan, ngủ ngoan,...”
Trong lúc Hà Mật Khuê đang căng thẳng vảnh tai chờ đợi lắng nghe, Kiều Dương đột ngột dừng lại vài giây, nửa thật nửa đùa trêu chọc: “Đừng có nhớ tôi quá, em nhớ tôi càng nhiều sẽ khiến tôi...!càng thêm nhớ lại em.”
Không rõ bên kia Kiều Dương đang có biểu tình gì, nhưng ở bên đây Hà Mật Khuê đã bị lời nói của anh làm cho cười đến tít mắt.
Ban đầu Hà Mật Khuê đã từng nghĩ con người Kiều Dương rất nghiêm túc, cũng rất ngay thẳng.

Hóa ra, tất cả chỉ là cô chưa kịp nhìn thấy bộ mặt thật của anh ở hiện tại, câu nào nói ra đều khiến cô không thể phản bác.
Buổi tối cùng ngày, Kiều Dương có cuộc hẹn gặp một số người bạn cùng ngành làm việc ở các bệnh viện khác nhau, nhân dịp có cơ hội gặp lại nhờ chuyến hội thảo nên mọi người tranh thủ hẹn gặp.
Tại một quán cafe ven đường, từ xa Kiều Dương đến nơi đã thấy một bạn nữ đồng nghiệp ngồi ở khu vực ngoài trời bên ngoài quán.

Nữ bác sĩ này tuổi xấp xỉ Kiều Dương, tên Gia Hân, sở hữu sắc vóc trưởng thành mặn mà quyến rũ, hoàn toàn trái ngược hình tượng bác sĩ mộc mạc đeo kính cận.
Kiều Dương ngồi xuống ghế, thở ra một hơi mới lên tiếng hỏi: “Chỉ mới có cậu thôi à?”
“Có mấy người nữa, nhưng bọn họ đói quá nên đi ăn gần đây rồi.” Gia Hân lên tiếng đáp.
Kiều Dương gật gù không hỏi gì thêm, vừa gọi nước xong thì cuộc gọi trên điện thoại cũng được kết nối.

Anh vội đưa lên tai nghe, không cần chào đã trực tiếp hỏi: “Em ăn gì chưa?”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, giọng nói bất lực của Hà Mật Khuê khẽ vang lên: “Anh nuôi heo đấy à? Một ngày nhắc ăn tám bữa.”
Kiều Dương bật cười thành tiếng, ngại ngùng viện cớ: “Sợ em lo làm việc bỏ ăn thôi mà.”
Hà Mật Khuê lười vạch trần sự quan tâm thái quá của Kiều Dương, ngày trước suốt mấy ngày chỉ mong mỏi một cuộc gọi của anh, bây giờ không cần trông ngóng thì một ngày nhận được cả chục cuộc gọi là bình thường.
Nếu Hà Mật Khuê nhớ không lầm, kể từ lần ở nhà bố mẹ Hà Tố Như ăn giỗ trở lại, sự quan tâm của Kiều Dương đối với cô tăng lên gấp mấy lần, cho nên hiện tại cô đối với sự nhiệt tình này của anh không còn cảm thấy làm lạ.
Qua một hồi lâu sau, Gia Hân quan sát từ đầu đến cuối, đợi Kiều Dương nói chuyện điện thoại xong mới nhân cơ hội dò hỏi: “Bạn gái cậu sao?”
Nhắc đến, trên mặt Kiều Dương tự động hiện lên nụ cười dịu dàng: “Là vợ chưa cưới.”
“Vợ chưa cưới?” Gia Hân kinh ngạc thốt lên, vẻ mặt có chút khó tin: “Vậy mà mọi người cứ nói cậu muốn ở giá, xem ra chạy đâu cũng không trốn khỏi tình yêu nhỉ.”
Kiều Dương xấu hổ cười trừ, chợt nhớ đến lời mẹ nói qua điện thoại lúc sáng, trong lòng anh cả ngày nay đều nôn nao sớm trở về, để được chính tai nghe Hà Mật Khuê thông báo chuyện quan trọng.
Dẫu gì mẹ Kiều Dương cũng là lén lút nói lại với anh chuyện đứa bé mong chờ đã xuất hiện, nhưng vì Hà Mật Khuê muốn đợi anh về mới công bố nên anh không tiện nhắc đến, nếu không anh đã nói thẳng cho cô biết vì lo lắng mới liên tục làm phiền.
Đứa bé là điều cả hai đều trông ngóng, nhưng sức khỏe của Hà Mật Khuê ở thời điểm nhạy cảm của ba tháng đầu mang thai không hẳn là tốt, chưa nói đến cô lại có thói quen bỏ bữa.

Kiều Dương chỉ lo trong khoảng thời gian không có anh bên cạnh, Hà Mật Khuê lơ là chăm sóc bản thân, nếu bị nghén thì sức khỏe càng sa sút.
Vừa mới nhắc đến “nửa kia” của Kiều Dương đã thấy sắc mặt của anh rạng rỡ khác hẳn.

Trước đây khi còn đi học, Kiều Dương luôn là tâm điểm chú ý trong trường, nữ sinh vứt bỏ sĩ diện theo đuổi anh không thiếu, nhưng bộ dạng phấn khởi khi yêu đương của anh như thế này là lần đầu mới được chiêm ngưỡng.
Quan sát thái độ hiếm có của Kiều Dương, Gia Hân không nhịn được buộc phải lên tiếng cảm thán: “Mau nói thật đi, cậu tốn bao nhiêu công sức theo đuổi con gái nhà người ta? Chắc là cô ấy vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi mới khiến cậu say đắm thế này đúng không?”
“Không phải.” Kiều Dương không chút ngần ngại phủ nhận, nụ cười trên môi càng lúc càng nở rộ: “Cô ấy chỉ là một cô gái rất bình thường, nhưng ở bên cạnh cô ấy, mình cảm thấy rất bình yên, cũng rất vui vẻ.”
Trong lúc Kiều Dương và Gia Hân đang trò chuyện về chuyện tình cảm giữa anh với Hà Mật Khuê, trong chiếc xe hơi màu đen đỗ ở phía bên kia đường, một nam nhà báo tình cờ bắt gặp liền giơ máy ảnh đeo trên cổ chụp hình lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui