Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động


Thấy Hà Mật Khuê bất an ra mặt, Kiều Dương khẽ nở nụ cười quái dị: “Em đúng là nhát gan.”
“Hả?” Hà Mật Khuê bất giác thốt lên vì cho rằng Kiều Dương hiểu mình, tâm trí cô còn chưa thông suốt câu nói vừa rồi thì anh đã đứng dậy đi vào nhà tắm.

Lát sau Kiều Dương trở ra, từ xa nhảy tót lên giường nằm cạnh Hà Mật Khuê, biểu cảm tỏ ra mãn nguyện, giọng điệu lại vô cùng gợn đòn: “Thật vui quá, đêm nay lại được ngủ với họa sĩ An Mật.”
Hà Mật Khuê nhíu mày nhìn anh, hận không thể đấm một cái hoặc đá một cái vào mông người đàn ông trơ trẽn này ra khỏi phòng.

Nằm yên chưa qua năm giây, Kiều Dương lại buông lời vu vơ trách móc: “Ăn chung mâm, ngủ chung giường, vậy mà cứ tránh né tình cảm của người ta.”
Sắc mặt Hà Mật Khuê không đổi, từ tốn đáp trả: “Nếu tôi đuổi, anh chịu đi sao?”
Kiều Dương bỗng nhổm người dậy, nghiêm túc lắc đầu: “Tuyệt đối không đi!”

“Vậy mà anh còn bắt bẻ tôi?”
Kiều Dương: "..”
Cho dù Kiều Dương có hiền lành nhất trong Kiều gia thì không có nghĩa những kẻ thấp cổ bé họng như Hà Mật Khuê có thể chống đối lại.

Bằng chứng sống là hậu quả của những người đắc tội anh trước đó vẫn rành rành ra, nếu không phải tin tức bị ém xuống, có lẽ trên mặt báo đã đầy rẫy thông tin về vụ việc lần đó.

Còn nếu muốn Kiều Dương tự nguyện rút lui, điều đó là một chuyện cực kỳ bất khả thi.

Gác chuyện tự làm bản thân mất mặt sang một bên, Kiều Dương nhích người lại gần sát Hà Mật Khuê, kề đầu bên đầu cô, thấp tông giọng quan tâm: “Thời gian ở nhà em có tập đi lại không? Chịu khó tập đi nhiều một chút, vết thương sẽ mau chóng hồi phục.”
Hà Mật Khuê “Ừm” một tiếng trong cổ họng, thành thật nói: “Giờ còn đi nhiều hơn cả lúc trước khi bị thương.”
Kiều Dương khẽ mỉm cười hài lòng, chuyển người nằm nghiêng xoay hẳn qua phía Hà Mật Khuê, bày ra dáng vẻ lưu manh trêu chọc: “Bé cưng nhà chúng ta thật giỏi.”
Tròng đen của Hà Mật Khuê từ từ di chuyển về góc mắt, nét mặt hơi nhăn lại đầy khinh bỉ.

Cùng lúc bàn tay mình bỗng bị Kiều Dương nắm lấy, nét mặt cô liền tự động chuyển sang ngạc nhiên mơ hồ.

“Sáng nay thăm khám bệnh nhân, người nhà của họ đã chỉ cho anh cách xem bói chỉ tay, để anh xem cho em.” Kiều Dương giơ lòng bàn tay của Hà Mật Khuê lên trước mặt, vừa xem xét kỹ lưỡng vừa trầm ngâm nói: “Để xem, chỉ tay của em thể hiện em sẽ làm vợ của bác sĩ, làm thiếu phu nhân của của

một gia đình danh gia vọng tộc.”
Hà Mật Khuê buồn cười giật tay về, tốt bụng nhắc nhở: “Thầy bói dỏm như anh tốt nhất đừng hành nghề, kẻo phải tốn tiền oan cho nha khoa đấy.”
Kiều Dương cười cười không đáp, đồng tử màu đen tự động giãn ra mỗi khi nhìn Hà Mật Khuê.

Tết Nguyên đán, Hà Mật Khuê cùng Hà Tố Như về nhà bố mẹ cô nàng ăn Tết, Kiều Dương cũng phải trở về Kiều gia họp mặt gia đình.

Tuy mỗi người một nơi nhưng trong thời gian nghỉ Tết, hết Vĩ Hào rồi lại đến Kiều Dương đều ghé qua nhà bố mẹ Hà Tố Như tặng quà chúc mừng năm mới.

Đáng nói, hai người họ có lòng là một, nhưng có mục đích riêng mới là mười.

Trước đó Kiều Dương đã từng ghé đến một lần, ấn tượng của bố mẹ Hà Tổ Như đối với người cháu rể này vốn đã rất tốt, lần này đến lượt “con rể tương lại” đến thăm, ông bà dĩ nhiên vui hơn cả cảm giác chờ đón Tết.


Qua mười ngày nghỉ Tết, Hà Mật Khuê và Hà Tố Như lại lục đục đóng gói hành lý trở lại để chuẩn bị cho công việc.

Đồng thời sau vài tháng dưỡng thương tập luyện thì chân bị thương của Hà Mật Khuê cũng đã lành lại, có điều vẫn chưa thể vận động mạnh.

LN
Vào ngày đầu đi làm trong năm mới, Hà Tố Như chưa gì đã có chuyện để hóng hớt.

Bệnh viện cử một số bác sĩ đến vùng sâu vùng xa khám từ thiện cho người dân, Hà Tố Như dựa vào mối quan hệ chống lưng là Kiều Dương nên cũng được chọn tham gia học hỏi kinh nghiệm thực tế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận